Kỳ thực kế hoạch của Vũ Khánh Cương sẽ không để cho mấy người Triệu Phúc và Triệu Khải Đức dính vào, nhưng mà tư liệu Hứa Tư Văn cung cấp quá cặn kẽ, mà kim ngạch liên quan đến Triệu gia lại nhiều như vậy.
Hứa Tư Văn vẫn không che giấu mà gửi thư đi khắp nơi, gần như quậy tới mức mọi người trong giới quan lớn đều biết, không quản cũng không được!
Triệu Tĩnh vẫn còn muốn tìm người dùng quan hệ đè xuống, nhưng đã đến mức này, đè xuống là không thể nào, chỉ có thể giải quyết việc chung.
Triệu gia ngã, cùng rơi đài theo, có mấy nhà cũng phá sản.
Trong đó có khách sạn Hồng Trình, cùng với chủ nhân của nó, Chung gia.
Bốn đời người tích lũy, ba đời người nỗ lực, toàn bộ đều biến thành hư ảo.
Mảnh vỡ đầy đất, khiến ánh mắt đầu tiên người ta liền có thể nhìn ra, tâm tình của chủ nhân căn phòng hỏng bét đến cỡ nào.
“Chung gia ta, bốn đời truyền thừa! Liền bị mất trong tay đứa con gái hiếu thảo mày!” Thân thể ông chủ Chung vốn dĩ mập mạp, khi ông ta nghỉ phép trở về, biết được đứa con gái Chung Linh Huyên đi theo Triệu Thục Đình làm cái chuyện gì, trong vòng mấy ngày nhanh chóng gầy xuống, hai mắt vằn vện tia máu.
“Ba ba, chẳng qua là một chuyện cười thôi mà, lại nói không phải Vũ Khánh Cương không bị làm sao hả? Coi như có thật sự làm sao, vậy cũng là hắn chiếm món hời lớn, một đại mỹ nhân như Đình Đình cho một tên nhà quê như hắn, hắn còn có cái gì không hài lòng chứ?” Chung Linh Huyên ôm bên mặt bị ba ba tát sưng lên, đặc biệt không phục phản bác.
“Mày còn có mặt mũi nói những lời này?” Ông chủ Chung thật sự tức đến bật cười: “Ngay cả đối phương là ai mày cũng không làm rõ, đã dám một mình tắt điện thoại của tao, khiến người ta không liên lạc với tao được, mày có biết ngày đó làm chậm trễ chuyện lớn gì không? Tao đi xin lỗi người ta, ngay cả cửa cũng không vào được! Chung gia lần này thực sự là chạy trời không khỏi nắng mà!”
“Ba, ba nói cái gì đó? Coi như là giận chó đánh mèo, cũng không đến nỗi…” Chung Linh Huyên vẫn không cảm thấy chuyện nghiêm trọng đến mức nào, lại nói, coi như là giận chó đánh mèo, Chung gia bọn họ cũng không phải ngồi không mà? Sao ba lại căng thẳng như vậy, dáng vẻ lập tức liền táng gia bại sản, còn đánh cô ta…
“Không đến nỗi hả? Lẽ nào nhất định phải để cái bộ xương già tao chết ở trước mặt mày, mày mới có thể tin sao?” Ông chủ Chung chán chường ngã ngồi trên ghế sa lon: “Làm sao tao lại đẻ ra một đứa con gái như mày chứ? Oan nghiệt mà!”
Chung Linh Huyên vẫn không phục, muốn phản bác, nhưng khi nhìn dáng vẻ ông chủ Chung rõ ràng chính là nghe không lọt, cho nên cuối cùng cô ta vẫn không thể nói ra, chỉ có điều thừa dịp ông chủ Chung ngẩn người chờ chết, len lén liên hệ Triệu Thục Đình.
Nhưng mà gọi điện thoại thế nào cũng không liên lạc được, tìm người khác hỏi, đều là một hỏi ba không biết, sau đó xí nghiệp Triệu thị bộc phát nguy cơ trọng đại, cuối cùng Triệu gia phá sản, xí nghiệp Triệu thị đóng cửa, phàm là người có trách nhiệm ở Triệu gia đều bị phòng tội phạm thương mại mời đi uống trà, vừa đi liền không biết là bao nhiêu năm.
Mà Triệu Thục Đình cô ta quen biết, lại chơi trò ôm tiền chạy trốn, cho cô ta một cái ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Chung Linh Huyên trợn tròn mắt.
Lúc Triệu thị ồn ào huyên náo, chuỗi khách sạn Chung gia cũng dồn dập tuôn ra các loại vết nhơ, nhà bếp vệ sinh không hợp quy cách, cung cấp phục vụ tình dục cho khách, thao tác của khách sạn trái quy tắc, trốn thuế, liên quan đến giao dịch tiền quyền…
Chuỗi khách sạn Chung gia mở không chỉ ở Lan châu, còn có những châu phủ khác cũng có khách sạn tọa lạc, cũng đồng thời bị xét xử.
Ông chủ Chung bôn ba nhiều mặt, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ gia nghiệp, có điều ông ta lại là một kẻ thông minh già đời, giữ lại cho mình một khoản tiền mặt phòng thân, cho con trai ở nước ngoài một số tiền lớn, cứ như vậy sống độc thân chờ xử phạt đưa xuống thì tiện chấp hành.
Chỉ là không quản tới đứa con gái Chung Linh Huyên, vừa không an bài đường lui cho cô ta, cũng không để lại cho cô ta thứ gì phòng thân, ông chủ Chung bị người ta dẫn đi phối hợp điều tra, mà Chung gia bất kể là phòng ở hay là biệt thự hay là sản nghiệp, tất cả đều bị niêm phong.
Chung Linh Huyên chỉ mặc một bộ quần áo trên người, cùng với đồ trang sức đang đeo, liền bị đuổi ra khỏi đại trạch Chung gia.
Đứng ở ven đường ngây ra một lúc lâu, Chung Linh Huyên mới ý thức được, ba ba cũng không phải nói chuyện giật gân, mà là Chung gia thật sự sụp đổ.
Là bị mình làm cho sụp đổ!
Chung Linh Huyên giống như phát điên tìm Triệu Thục Đình khắp nơi, đều là nữ nhân này!
Đều là cô ta làm hại!
Chung Linh Huyên cực kỳ hối hận lúc trước tại sao lại thành bạn thân, bạn tốt với Triệu Thục Đình, trở thành đồng lõa trợ Trụ vi ngược.
Chung Linh Huyên cái gì cũng có thể vứt bỏ không cần, bỏ qua tự tôn, sa đọa đến cùng, nguyện ý trả bất cứ giá nào, chỉ cần cô ta có thể sống trên thế giới này, thì cô ta còn có mục đích sống, chính là liên tục tìm Triệu Thục Đình, nhưng đáng tiếc, cho đến khi Chung Linh Huyên chết, cũng không thể tìm được Triệu Thục Đình…
Như vậy Triệu Thục Đình đến tột cùng đã đi đâu?
Ở ngoài tân thành Lan châu, trên xa lộ cao tốc, ba chiếc xe chạy nhanh gào thét mà qua, mục đích cuối cùng của bọn họ, là một địa phương đơn sơ ở biên cảnh, nhưng mà địa điểm rất đặc thù, không ai quản lí, nơi giao nhau của ba biên giới, người ta quen gọi nó là “khu hỗn loạn”, biệt danh “nơi tự do”.
Nơi này không có bất kỳ ràng buộc gì, là nơi mà bạn muốn làm gì liền làm đó, thời cổ là nơi kẻ cực ác lưu vong, hiện tại, chính là nơi tránh nạn của một số người không ra được ánh sáng, cũng là thiên đường mà một ít người tự do không muốn bị người ta gò bó lưu lạc.
Ba chiếc xe dừng ở bên trong đường biên giới, hai mươi người xuống xe, tất cả đều là mặc áo chống đạn màu đen cầm trong tay súng thép bên hông mang theo lựu đạn, trên đầu đội mũ sắt có song chắn bảo hộ.
Những người này mang theo một người phụ nữ đi vào địa giới khu hỗn loạn, một vài người trong khu hỗn loạn nhìn thấy, lại tự động lui về phía sau ba bốn bước, lại có người quay đầu liền chạy không thấy bóng dáng.
Xách nữ nhân trong tay ném lên đường lớn, tùy ý mà tự nhiên giống như vứt bỏ rác thải.
“Đây là đâu?” Nữ nhân nằm trên mặt đất nửa ngày mới ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, nếu như có người biết cô ta, nhất định có thể gọi ra tên cô ta, Triệu Thục Đình!
Sau khi cô ta lên tất cả kế hoạch xong, liền không chút lưu luyến đi mất, tiền đã chuyển đến tài khoản cô ta tự mở lúc du học ở nước ngoài, mấy năm nay vẫn chưa hủy bỏ, cô ta cũng có mấy vạn ngoại hối vẫn luôn tồn tại trong tài khoản để lấy lời, vốn dĩ cô ta để lại cho mình dùng vào lúc khẩn cấp, kết quả Triệu gia mắt thấy liền muốn suy sụp, Triệu Thục Đình biết chắc chắn mình sẽ không được buông tha, cho nên kịp thời dự định cao bay xa chạy, ra nước ngoài rồi thì đời này cũng không dự định trở về.
Tiền trong tay đủ cho cô ta thoải mái sống cả đời, còn người nhà họ Triệu thế nào hả? Hiện tại bản thân cô ta còn khó bảo toàn, cũng không có lòng đi quan tâm bọn họ.
Chỉ là trên đường cô ta lái xe đến sân bay ở nơi khác, lại bị người ta ngăn lại, một người phụ nữ như cô ta nhanh chóng bị người ta đánh thuốc mê ngất đi, chờ lúc cô ta tỉnh lại, lại bị người kéo xuống xe, ném trên con đường lớn.
Triệu Thục Đình sợ hãi muốn đòi mạng, muốn bò dậy nhưng không có bao nhiêu sức lực, chỗ này thoạt nhìn thật hoang vu, thật vất vả nhìn thấy mấy người, cũng là dáng vẻ là lạ.
Người dẫn cô ta tới nơi này, tất cả đều che mặt, Triệu Thục Đình không biết bọn họ là ai, đến từ nơi nào, bị ai sai khiến…, điều này làm cho Triệu Thục Đình càng thêm sợ hãi.
Vấn đề của cô ta không ai trả lời, một người trong số hai mươi người, cầm một cái điện thoại hướng về phía cô ta, giọng nói trong điện thoại, Triệu Thục Đình rất quen thuộc: “Tui tìm một nơi tốt cho cô, không phải cô muốn ngủ với đàn ông sao? Nghe nói nơi này nam nhiều nữ ít, thật sự thích hợp.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe thấy âm thanh tút tút, sau khi bên kia cúp điện thoại, người cầm điện thoại liền cất điện thoại lại, hai mươi người xoay người rời đi.
Triệu Thục Đình còn chưa kịp nghĩ kỹ lại, hai mươi người kia đã lui ra khỏi ranh giới, lướt qua đường biên giới chính là xe dừng ở trong cảnh nội của bọn họ, lái xe liền đi.
Chờ xe bọn họ lái đi rồi, một đám người liền xông ra, mười mấy nam nhân bộ mặt dữ tợn ánh mắt hung ác tà khí trực tiếp chạy nhanh đến chỗ Triệu Thục Đình, chỗ này của bọn họ đã rất lâu chưa có nữ nhân mới mẻ xuất hiện…
“Các người làm gì… A… Cứu mạng…!” Lúc Triệu Thục Đình cảm thấy kinh sợ, thì đã chậm…
Từ khu vực không ai quản lí đến đường biên giới cách một đoạn đường, khoảng cách cũng chỉ hơn mười mét, nhưng mà khoảng cách ngắn như vậy, lại khiến cho Triệu Thục Đình cả đời cũng không thể đi tới…
Vũ Khánh Cương cúp điện thoại, nhìn nhìn Bách Lý Hãn Mạc ngồi đối diện, lại một lần nữa xác nhận: “Anh nói chỗ kia thật sự có thể khiến bà thím đó nhận được giáo huấn, sau này cũng sẽ không trở về gây sóng gió nữa hả?”
Bách Lý Hãn Mạc chỉ gật gật đầu, đây đã là lời đáp tốt nhất mà hắn có thể làm ra, đổi thành người khác thì đã sớm…, thôi, con người Vũ Khánh Cương kỳ thực cũng rất vừa mắt.
“Vậy thì tốt, tui chỉ là hỏi một chút thôi!” Kỳ thực Vũ Khánh Cương cũng không biết đến tột cùng Bách Lý Hãn Mạc mang Triệu Thục Đình đi đâu, nhưng mà Bách Lý Hãn Mạc nói, chỗ đó có thể hoàn mỹ khiến Triệu Thục Đình nhận được giáo huấn mà cô ta nên nhận được, lúc này Vũ Khánh Cương mới đồng ý để Bách Lý Hãn Mạc đi xử lý Triệu Thục Đình.
“Cầm, cái này chính là tiền trong tài khoản ở nước ngoài của Triệu Thục Đình, tất cả đều ở trong này.” Vũ Khánh Cương giao cho Bách Lý Hãn Mạc một tờ chi phiếu nước ngoài.
Đây là do Vũ Khánh Cương tìm Thân vương điện hạ lông đỏ dùng quan hệ, đem tiền trong tài khoản ở nước ngoài của Triệu Thục Đình cầm về hết.
Đây chính là tiền của bọn họ!
Đông Bắc Hổ quăng vào bao nhiêu, tất sẽ kiếm về được gấp đôi!
Có điều phần tiền này, lại không thể thu, bởi vì đây là phần tiền do Trương Lam Hà lén lút chi ra, Trương Lam Hà không thể công khai đối nghịch với Triệu thị, còn không thể lén lút thò một chân vào sao?
Mặc dù có chút không ra ngô ra khoai, nhưng Trương Lam Hà chính là cảm thấy sảng khoái!
Bách Lý Hãn Mạc đây là giúp Trương Lam Hà thu đầu tư về, thuận tiện phái người vứt Triệu Thục Đình xuống khu vực không ai quản lí kia, cái loại địa phương đó, từ khi bắt đầu có ghi chép, đến bây giờ, đã ba bốn trăm năm, người có thể từ nơi đó sống sót mà đi ra ngoài, một bàn tay có thể đếm hết.
Triệu Thục Đình lại là một nữ nhân có tướng mạo không tồi, đến nơi đó càng đừng nghĩ tới việc rời khỏi, nếu thích nam nhân, chỗ kia không thể thích hợp hơn, nam nhiều nữ ít mà…
“Hẹn gặp lại!” Bách Lý Hãn Mạc nhận tiền liền đi, hắn phải mang tiền về cho Trương Lam Hà, xem bộ dạng hắn ta vui rạo rực cầm tiền, xem trăm lần cũng không chán.
Vũ Khánh Cương sửa sang văn kiện lại một chút, suy nghĩ, hình như gần đây đều không có việc gì để bận rộn, liền muốn đi tìm vợ, xem vợ đang làm gì, nhưng hắn mới vừa đứng lên, điện thoại liền reo vang.
Không phải điện thoại bàn, là điện thoại di động của Vũ Khánh Cương, trên màn hình hiển thị dãy số hạn chế, không hiện số cũng không biết số của đối phương thuộc về nơi nào.
“Ai vậy?” Vừa nhận, Vũ Khánh Cương trước hết hỏi đối phương là ai.
“Cương tử, là anh.”
“Anh Đỗ? Sao anh lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy? Sao thế?”
Nếu là Đỗ Tử Hiên, liền không trách, cái gì cũng không hiển thị mới là đúng, bởi vì số điện thoại của hắn ta nhất định là loại phải bảo mật!
Hiện tại Đỗ Tử Hiên chính là người bận rộn, ngay cả cú điện thoại cũng không dễ dàng gọi được, huống chi là Đỗ Tử Hiên chủ động gọi cho hắn.
Hết chương 152