Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 60: Chương 60: Để cho anh ăn em…




Thiệu Phi Phàm không hiểu sao mình lại bị bảo vệ chặn lại ở ngoài cửa, nói cái gì mà do lão gia căn dặn. Gọi bọn họ về nhà ăn cơm, lại không cho anh vào cửa, chuyện gì vậy? Nếu là trước kia thì anh đã nhăn mặt rời đi rồi, sau này có gọi anh về anh cũng không về nữa, nhưng mà bây giờ anh không thể cư xử như vậy được, vợ của anh còn ở bên trong. Nếu rời đi thì anh cũng phải mang vợ anh đi theo.

Lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Tâm.

Lúc điện thoại di động của Thượng Tâm vang lên là lúc cô đang ngồi ăn cơm với ba Thiệu, nhìn ba chữ “Thiệu Phi Phàm” hiện lên trên màn hình điện thoại, cô có chút khó xử.

“Nhận đi, thuận tiện nói cho tên tiểu tử chết dẫm đó biết, dám tự mình kết hôn, trong mắt không có trưởng bối, thì phải chịu tội.”

Tay Thượng Tâm run lên, ấn vào nút trả lời, liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Thiệu Phi Phàm, “Ra ngoài, mau ra ngoài. Hừ, lão đầu chết tiệt không để cho anh vào, còn muốn lừa gạt vợ của anh, Thượng Tâm, em mau chạy ra đây, đừng có để ý tới lão đầu chết tiệt đó. Ông ta nghỉ hưu rồi liền ở nhà ăn no rửng mỡ!”

Không biết là do giọng nói của Thiệu Phi Phàm, hay là điện thoại của Thượng Tâm tiếp nhận thông tin quá tốt, tóm lại, tiếng gầm gừ của anh vang vọng khắp căn phòng.

Lão gia tử sắc mặt vô cùng khó coi, liền đứng lên, đoạt lấy điện thoại, sức mạnh mười phần nói, “Tiểu tử chết dẫm không coi trưởng bối ra gì, dám bảo ba của anh ở nhà ăn no rửng mỡ hả? Tôi xem anh ngứa da rồi có phải không?”

“Tôi chính là ngứa da đấy, có bản lãnh thì ông ra mà đánh.”

“Anh cho rằng tôi không dám sao?”

“Ông dám, ông có gì mà không dám, vậy ông có dám để cho tôi đi vào hay không?”

“Lão tử hôm nay sẽ cho anh nếm thử mùi vị của chiếc roi.” Lão gia tử tức giận tái xanh mặt, vứt điện thoại xuống, liền hướng ra cửa kêu, “Để cho đứa con bất hiếu đó đi vào, hôm nay lão tử phải xử nó!”

Thượng Tâm lui ở một bên, nhìn thấy chiếc điện thoại bị chia năm xẻ bảy ở dưới nền nhà, đây chính là đồ mà mẹ nuôi mới tặng cô vào tuần trước, trong nước còn chưa có mặt hàng này, xem ra cô lại phải gọi cho Thượng Phẩm đang ở NewYork rồi, nhờ anh mua về cho cô một cái khác.

Thiệu Phi Phàm vào phòng, không giống như cái người kia tức giận ném điện thoại, anh lại bày ra bộ dáng dương dương đắc ý, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lão gia tử một cái, liền đi tới trước mặt Thượng Tâm, kéo cô ra ngoài.

“Chồng à.” Thượng Tâm có chút không biết phải làm sao.

Lão gia tử chỉ vào anh mắng, “Anh buông tay, con dâu của tôi phải bồi tôi ở nhà, anh đừng có đụng vào nó.”

Thiệu Phi Phàm cười, “Đây là vợ tôi, tôi phải gọi ông là ba thì cô ấy mới là con dâu của ông, tôi đây không gọi ông là ba, vậy cô ấy cũng không phải là con dâu của ông rồi!”

“Anh, đồ tiểu tử chết dẫm!” Lão gia tử nghe xong, thuận tay cầm lấy bát cơm ném qua.

Thiệu Phi Phàm thân thủ lợi hại, liền ôm lấy Thượng Tâm né tránh, cái bát nhỏ liền nện vào góc tường. Thượng Tâm thật muốn khóc, sao mà mấy ông lão quyền cao chức trọng này cứ thích đập phá đồ đạc vậy?

Trong nhà đùng một tiếng âm thanh vang dội, bảo vệ và lính cần vụ ở bên ngoài cũng chạy vào, vừa ngăn lão gia tử, vừa che chở cho vợ chồng hai người, “Chớ so đo với lão gia tử, mấy ngày nay ông ấy cứ lầm bầm mãi rằng hai người ngay cả cửa cũng không thèm tới, vòng vo mãi mới tìm được lí do bảo vợ của cậu đến, bị làm khó thì cậu cũng cố chịu đựng một chút! Thật đúng là suốt ngày chỉ biết so đo với ba của cậu thôi.”

Thiệu Phi Phàm tất nhiên là biết lão gia tử này cố ý làm như vậy, nhưng đây là thói quen rồi, chỉ cần đối mặt với ông ấy, anh nhất định phải so đo đến cùng. Được người ta khuyên bảo, anh cũng muốn bình tĩnh lại. Kéo Thượng Tâm ngồi trở lại vào bàn ăn, giương mắt lên nhìn cha già vẫn còn đang đứng, thở dài một cái, “Tôi nói này, ông muốn ngăn cản cũng đã ngăn cản, muốn mắng cũng đã mắng, muốn đập phá đồ đạc cũng đã đập rồi, sao nào? Vẫn còn muốn làm cho tôi chảy chút máu mới xong chuyện phải không? Tôi đây vẫn đang trong thời kì tân hôn, là đại hỉ đấy! Đừng có đem vận xui đến cho hai vợ chồng tôi, ông không để ý đến tôi thì cũng phải suy nghĩ cho vợ tôi một chút, nhà mẹ đẻ người ta cũng có một lão gia tử nữa đấy.”

Thiệu lão gia tử hừ một tiếng, kéo cái ghế ra ngồi xuống, “Đừng tưởng rằng tôi không biết gì, thủ trưởng Thượng trực tiếp đánh đuổi các người ra ngoài, tôi đây còn nể mặt con dâu rồi đấy.” Nói xong liền giơ tay lên bảo người làm mang bát đũa lên lần nữa.

Thiệu Phi Phàm hừ một tiếng cười lạnh, không để ý đến ông ta nữa, hai người đã cho nhau một bậc thang, coi như là chuyện đã qua. Trong ba người thì có hai người cãi vã, Thượng Tâm buồn bực ăn cơm, bữa cơm này cũng coi như là đặc sắc.

Ăn cơm xong, Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm cũng không rời đi.

Lão gia tử vào thư phòng rút ra bốn túi hồ sơ, gọi Thiệu Phi Phàm vào thư phòng, Thượng Tâm không yên lòng, muốn đi vào cùng liền cười khan hỏi lão gia tử, “Ba, con có thể đi vào trong hay không?”

Không đợi lão gia tử đáp ứng, Thiệu Phi Phàm đã ngoắc ngoắc tay với cô, “Tiến vào, ngồi ở đây này” anh vỗ vỗ vào bắp đùi của mình.

Thượng Tâm đỏ mặt, lão gia tử cũng mắng một câu “Không đứng đắn”, kêu con dâu ngồi một bên. Ông đẩy túi hồ sơ tới trước mặt Thiệu Phi Phàm, “Ba người anh của anh mỗi người cho một phần, phần còn lại là tôi cho.”

“Đồ gì vậy?”

“Quà cưới của hai đứa.”

Thiệu Phi Phàm nhướn mày, mở túi hồ sơ ra, bên trong không có đồ gì khác, toàn một đống văn kiện, nếu không thì chính là chìa khóa. Thượng Tâm không hiểu nhìn Thiệu Phi Phàm, chỉ thấy Thiệu Phi Phàm đem túi ném trở lại trên bàn, “Cũng không phải là tôi không nuôi nổi vợ mình, các người làm những chuyện này để làm gì?”

Lão gia tử đã sớm biết được rằng những thứ này không dễ tặng đi, lạnh giọng nói, “Ăn cơm ăn rau cũng là nuôi sống, ăn bào ngư vây cá cũng là nuôi sống. Không phải là tôi xem thường anh, nhưng với số tiền lương ít ỏi của nhân viên công vụ như anh, chỉ cần Thượng Tâm mua một bộ quần áo, thì số tiền còn lại cũng không đủ cho hai người ăn cơm. Hơn nữa, căn phòng nhỏ hiện tại của anh, hai người ở coi như tạm được, nhưng đến khi có con rồi, anh định để cho con anh ở nhà bếp hay ở nhà vệ sinh đây?”

Câu nói này làm cho sắc mặt của Thiệu Phi Phàm xanh mét, nhưng lại không có cách nào để phản bác, lão gia tử nói đúng, Thượng Tâm lớn lên trong gia đình nào chứ, đến đồ chơi cũng có hàng ngàn hàng vạn thứ, nghịch hỏng rồi thì thôi, căn bản là không quan tâm đến giá cả. Nghĩ đến đây, anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, từ khi quen biết đến lúc kết hôn, hình như anh vẫn chưa tặng Thượng Tâm một món quà nào, lúc kết hôn, đừng nói đến nhẫn kim cương, ngay cả chiếc nhẫn bình thường cũng chưa từng mua cho cô.

Thượng Tâm mím môi nhìn Thiệu Phi Phàm, khẽ cắn răng, nắm quả đấm đứng lên. Tuy rằng cô không biết những thứ này là cái gì, đại khái là có liên quan đến tiền bạc đi. Cô chồng bốn túi hồ sơ lên nhau, trả lại cho lão gia tử. Buông tay ra, quay đầu lại khoác tay lên vai của Thiệu Phi Phàm, “Ba, những thứ này chúng con không cần.”

“Thượng Tâm?” Thiệu Phi Phàm không hiểu nhìn cô, lại nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh cười xán lạn.

“Mặc dù từ nhỏ đã sống như một công chúa, nhưng từ khi ở cùng với Thiệu Phi Phàm, con phát hiện ra những ngày tháng trước đây sống như vậy chưa hẳn đã tốt. Phi Phàm có lương, sau này con đi làm rồi cũng sẽ có lương, con thích nhất đồ ăn do Phi Phàm nấu, thích cùng anh ấy ngày ngày ở nhà, cho nên con căn bản là không cần quá nhiều tiền. Về phần đứa trẻ…” Thượng Tâm hơi đỏ mặt, “Nếu như sau này có con, chúng con có thể chuyển về đại viện, ở chỗ ông nội của con, hoặc ở chỗ của ba cũng tốt, cháu trai cháu gái ở bên mọi người, mọi người cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, còn giúp chúng con giảm bớt gánh nặng.”

Thượng Tâm nói ra những lời này, không chỉ Thiệu lão gia tử, mà ngay cả Thiệu Phi Phàm- người ngày ngày nhìn cô thay đổi từng chút một cũng phải ngạc nhiên. Nắm tay Thượng Tâm thật chặt, anh rất cảm động, làm cho cái mũi của anh có chút chua sót. Mọi người đều nói lấy vợ phải lấy thục nữ, Thiệu Phi Phàm nghĩ những thứ này thật không đáng tin, lấy vợ thì phải lấy một người nguyện ý thoát khỏi cuộc sống của mình, dần dần dung nhập vào cuộc sống của bạn, người con gái đó có thể có chút ngốc nghếch, nhưng ngốc ngếch này làm cho người ta phải yêu thương, cưng chiều cô.

Thiệu Phi Phàm cười cười, đưa tay cầm lấy cả bốn túi hồ sơ, “Quà tặng thì anh nhận, đây là ba của anh và các anh trai của anh cho, anh liền nhận.” Lại chuyển tay đưa túi hồ sơ cho Thượng Tâm, “Vợ à, chồng của em bây giờ thành người có tiền rồi, đừng có tiếc tiền, nhìn trúng cái gì thì mua cái đó, em nhìn trúng cao ốc của nhà nước cũng được, tiền không đủ, chúng ta lại tìm ba chồng của em.” Mắt híp lại, liếc nhìn ba của mình một cái, khuôn mặt rất đáng đánh đòn.

Lão gia tử thật là lười không muốn so đo với anh, đứng dậy mắng một câu, “Tiểu tử chết dẫm, xéo đi, lão tử không có tiền!” Dứt lời liền chắp tay sau lưng ra khỏi thư phòng.

“Ông không có tiền? Quốc gia cho ông bao nhiêu tiền lương hưu? Hơn nữa, ngày lễ ngày tết, những con cháu làm quan kia hiếu kính ông cũng không ít, tôi nói này cha già, ông viết di chúc luôn đi, mấy người anh của tôi đều có nhiều tiền, chỉ có tôi nghèo, ông để lại cho tôi nhiều một chút…mm” Thượng Tâm nóng lòng vội che cái miệng nói linh tinh của anh lại, sợ lão gia tử lại quay lại cãi nhau với anh thêm một hồi nữa. Hai cha con này, so với ba và ông nội của cô, còn thích so đo hơn.

Thiệu Phi Phàm bật cười, kéo tay nhỏ bé của cô xuống, ôm cô ngồi trên đùi của mình, “Vợ à, em trưởng thành rồi.” Đầu dựa vào cần cổ của cô, không nặng không nhẹ hôn một cái.

Thượng Tâm đẩy anh, đưa túi hồ sơ ở trong tay cho anh, “Thật ra thì chúng ta cũng không cần những thứ này. Thiệu Phi Phàm, em không phải là người nhất định phải có nhiều tiền mới sống được, thực ra, em cũng không có yêu cầu quá cao về vật chất. Em không muốn vì em mà anh phải nhận lấy thứ không muốn nhận.”

“Vợ à, không có gì là không tình nguyện hết, có người cho tiền còn từ chối làm gì. Anh không cần, không phải là không muốn, không thể muốn, mà chỉ là anh muốn chống đối với lão gia tử thôi, cố ý làm ông ấy tức giận. Thực ra nhận hay không nhận khoản tiền này đều giống nhau, những năm này anh ở trong trường quân đội, trong công việc, nếu như lão gia tử không nhúng tay vào, anh có thể thuận lợi mà học tập và làm việc được sao, trước kia anh trầm mặc, giả vờ như không biết không để ý đến ông ấy. Hiện tại anh có em rồi, đúng như lão gia tử nói, anh không thể ăn cơm ăn rau mà nuôi em được, em là vợ của anh, lấy em về là để cưng chiều em, chăm sóc em, chứ không phải là để em phải chịu tội cùng anh. Thượng Tâm, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”

“Chồng à…” Thượng Tâm kêu lên hai chữ liền nghẹn ngào, trong lòng ấm áp, bị cảm động tới mức rối tinh rối mù.

Thiệu Phi Phàm cười cười, ôm lấy cô vợ kiều diễm của mình, cân nhắc một chút về bốn phần quà lớn kia, thở dài một hơi, vì Thượng Tâm, anh cam tâm tình nguyện. Cong cong khóe miệng, một tay ôm Thượng Tâm, một tay với lấy bốn túi hồ sơ, “Vợ, cảm động xong rồi, chúng ta đi ngủ đi!”

Nói xong, cũng không quản Thượng Tâm có đồng ý hay không, đã ôm lấy cô chạy về phòng ngủ của mình, vừa vào phòng liền ném túi hồ sơ sang một bên, rồi đặt luôn vợ lên giường, xoa xoa tay, bày ra một bộ dáng gấp gáp giống như đang nói, “Hôm nay em không thể chạy thoát được đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.