Thượng Tâm ở nhà họ
Thượng hai ngày, vừa nghe thấy ông nội sắp về, liền lập tức thu dọn đồ
đạc chuyển vào trong trường học. Trước khi đi còn cố gắng dặn dò ba mình không được nói với ông nội là cô về nhà ngủ. Nhất định phải đợi đến lúc ông nội nhớ cô, muốn gặp cô, thì cô mới trở về nói lời xin lỗi, như vậy mới có thể được “phóng thích vô tội”.
Hạ Hâm Hữu nhìn cô tinh
ranh như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Nha đầu chết tiệt kia, bây giờ phải tập trung vào học tập, hoàn thành đợt kiểm tra này, kì sau con phải đi thực tập rồi. Ba của con đã sớm nói với lãnh đạo của cục cảnh
sát thành phố rồi, để cho con đến đó thực tập một năm, sau khi tốt
nghiệp liền giữ lại làm việc ở đó.Có điều, nếu như con nợ môn học, thì
mẹ với ba con cũng không còn mặt mũi nào nhờ người ta xin việc cho con
đâu.”
Thượng Tâm le lưỡi, trong nghịch ngợm còn mang theo chút
kiêu ngạo, “Kiểm tra để đứng đầu thì con không dám nói, nhưng để qua
được các môn học thì không vấn đề.” Đôi mắt to nghịch ngợm nháy một cái, “Bản thân con còn lo lắng không biết có thể vượt qua khóa học tán
đả(một môn võ) hay không, ai biết được đến ông trời cũng giúp con, điều
anh ba tới trường con làm huấn luyện viên đặc biệt, con muốn nợ môn cũng thật khó nha!” Cô càng nghĩ lại càng thấy vui.
Ngày hôm qua đi
học, vừa nhìn thấy Thiệu Phi Uyên mặc trang phục của huấn luyện viên
đứng ở sân thể dục, thấy cô đi vào liền hô to một tiếng “em dâu”, như sợ người khác không biết rằng cô là người phụ nữ đã kết hôn vậy, lúc đó cô thật hận không thể nhào tới bóp chết anh ba. Có điều là cô có muốn bóp
chết quán quân tán đả cũng không thể thực hiện được, cơ mà cô có thể giở trò xấu nha.
Thiệu Phi Uyên tiến hành huấn luyện riêng cho từng
sinh viên, thực ra chính là Thiệu Phi Uyên đem từng người từng người một quật ngã xuống, làm cho mỗi một bạn học trong lớp té một lần thì khóa
học cũng kết thúc. Đến phiên Thượng Tâm, cô chủ động dơ tay ra, Thiệu
Phi Uyên còn chưa dùng sức cô đã kêu “Ai ya” rồi nũng nịu nói, “Anh ba,
anh làm em đau, em phải đi nói cho chồng em biết mới được.”
Thiệu Phi Uyên thực sự không chịu nổi giọng nói nũng nịu này của cô, hơn nữa
vừa nghe thấy cô muốn nói cho Thiệu Phi Phàm biết liền buông tay ngay,
Thượng Tâm nhân cơ hội này, ánh mắt sáng lên, cong người xuống, trước
mặt các bạn học trong lớp quật ngã Thiệu Phi Uyên.
Bây giờ nghĩ lại ánh mắt của các bạn học lúc đó, cô liền rất đắc ý.
Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu nghe kể lại đều không nhịn được lắc đầu, nha đầu này, vốn tưởng rằng ở chung một chỗ với Thiệu Phi Phàm sẽ hiểu chuyện,
nhưng lúc này bọn họ thấy, rõ ràng là Thiệu Phi Phàm còn cưng chiều cô
hơn, ngay cả anh ba làm thầy giáo cũng bị cô ám toán.
Thượng Tâm
vui vẻ đi đến trường học, từ xa đã nhìn thấy Thiệu Phi Uyên đang đi về
phía tòa nhà hành chính, cô liền dắt cổ họng kêu lên, “Anh ba, anh ba…”
Dù sao thì tất cả mọi người đều biết cô đã lập gia đình rồi, cô liền
không quan tâm chuyện hình tượng bị phá vỡ nữa.
Thiệu Phi Uyên
nhìn thấy người gọi là cô thì hận không thể giấu mặt đi. Ngày hôm qua
phát sinh sự việc kia, ở trường cảnh sát bị một cô gái quật ngã, khi về
tới đơn vị thì ai ai cũng hỏi anh: “Nghe nói em trai cậu cưới một cô vợ
đánh nhau so với cậu còn giỏi hơn.”
Con mẹ nó, thật muốn mắng
chửi một câu, cô ấy nào có biết đánh? Đơn thuần chỉ là một trò lừa bịp!
Trong lòng ngột ngạt, anh không muốn để ý tới Thượng Tâm, cố ý làm ngơ
cô bước vào tòa nhà hành chính.
Thượng Tâm tất nhiên cũng nhận ra là người ta cố ý tránh mặt cô, trong lòng mừng thầm, lại kêu gọi mấy
lần nữa mới thôi, sau đó đi về phía giảng đường.
Thiệu Phi Uyên
tiến vào trong tòa nhà rồi nghĩ lại càng thấy tức, quay đầu lại thăm dò
một chút, nhìn thấy bóng dáng cô bước vào giảng đường, bộ dáng nhảy nhót vui vẻ rõ ràng rất đắc ý. Trong lòng thấy không thoải mái, hừ, đến anh
ba mà cô cũng dám đùa cợt, vậy để cho cô biết hậu quả của việc anh ba
tức giận đi. Thiệu Phi Uyên cong cong khóe miệng, lấy điện thoại ra gọi
về nhà, “Ba, tiểu Thiệu đúng là cưới được một người vợ tốt, nha đầu đó
còn dám tính kế với con, ba phải làm chủ cho con…”
Không phải là làm nũng tố cáo sao? Ai mà không biết làm cơ chứ!
______________________________________________
Thượng Tâm rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Thiệu lão gia tử, có
điều Thiệu lão gia tử vừa mở miệng liền nói, “Con khi dễ anh ba của
con?” làm cho trái tim của Thượng Tâm run rẩy một cái.
“Không, không có đâu ạ.” Thượng Tâm cẩn thận đáp lại.
Lão gia tử hừ một tiếng, “Nghe nói con bị ông nội đuổi ra ngoài?”
Cô bất đắc dĩ “Dạ” một tiếng.
“Vậy thì về nhà ở mấy ngày, vừa đúng lúc trò chuyện với ông già không được
ai để ý này, dù sao thì con cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, rảnh rỗi
tới mức còn có thể đi trêu trọc anh ba của con nữa cơ mà.” Lão gia tử
không đợi Thượng Tâm đáp ứng, trực tiếp đưa ra lời kết luận, “Buổi tối
ba đợi con cùng ăn cơm, về sớm một chút.”
Thượng Tâm nhìn điện
thoại đã cúp máy mà khóc không ra nước mắt, dậm chân một cái, thật muốn
đến tòa nhà hánh chính hỏi Thiệu Phi Uyên một câu có biết ngại ngùng là
gì hay không? Lớn như vậy rồi vẫn còn mách lẻo.
Nhưng mà cô cũng
không dám đi vào toà nhà hành chính, đó là nơi làm việc của lãnh đạo
trường nha, anh ba tiểu nhân thì em cũng không khách khí với anh nữa,
suy nghĩ liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Thiệu Phi Phàm, “Chồng à,
có người ức hiếp em!”
Thiệu Phi Phàm vừa mới tan họp, nghe thấy
giọng nói uất ức của vợ mình liền quay người tiến vào phòng làm việc,
“Ai dám ức hiếp vợ của anh? Anh liền đánh người đó.”
“Anh ba của anh!”
“Anh ba?” Thiệu Phi Phàm nghe thấy vậy liền cười một tiếng, rõ ràng không
tin, “Anh ba là người thành thật nhất, sao lại ức hiếp em được?”
Thượng Tâm thêm mắm thêm muối kể lại chuyện Thiệu Phi Uyên tố cáo cô, giọng
nói vừa ủy khuất vừa lo lắng, “Không về có được hay không? Em có chút sợ ba của anh.”
“Sợ ông ấy làm cái gì? Về chứ, sao lại không về!
Chúng ta cùng về, cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ!” Hai chữ cuối cùng được
nhấn mạnh, mục đích rất rõ ràng, Thượng Trạm Bắc không để cho Thượng Tâm đi đến phòng trọ của anh, vậy bọn họ có thể trở về nhà lớn họ Thiệu đi!
“Thiệu Phi Phàm” Thượng Tâm dắt cổ họng kêu to, “Trong đầu anh ngoài việc đó ra còn có thể nghĩ được việc gì khác hay không?”
“Nhớ tới em nha, Vợ, trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ về em, lúc em mặc quần
áo, lúc em cởi quần áo, lúc em ôm anh, còn có lúc em đi tắm…”
Thượng Tâm không thể nghe nổi cái giọng nói lưu manh đó của anh nữa, liền cúp
điện thoại, ‘Sắc lang sắc lang sắc lang! Thiệu Phi Phàm, anh chính là
một đại sắc lang!’
Cho dù trong lòng Thượng Tâm có không muốn như thế nào đi chăng nữa thì tới lúc tan học, cô vẫn mau chóng đi tới nhà
họ Thiệu. Trước tiên gọi điện thoại cho Hạ Hâm Hữu, “Mẹ, ba của Thiệu
Phi Phàm muốn con qua đó, con phải chuẩn bị những gì?”
Hạ Hâm Hữu vừa nghe thấy cô nói vậy, đầu tiên là sửa lại xưng hô, “Cái gì mà ba
của Thiệu Phi Phàm? Đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi, qua bên đó,
trước tiên con phải gọi là ba, đừng chọc cho ông ấy không vui. Vừa đúng
lúc, có một người bạn của ba con mới từ Mĩ trở về có tặng hai hộp dầu cá rất tốt, mẹ bảo tài xế mang qua cho con, con mang sang biếu Thiệu lão
gia tử, đừng quên mồm miệng phải khéo léo một chút.”
Thượng Tâm
nhất nhất ghi nhớ, ngồi ở cổng trường học đợi tài xế tới. Nửa tiếng sau
thì tài xế tới nơi, không chỉ mang tới hai hộp dầu cá, còn mang theo hai giỏ hoa quả chất lượng tốt nhất cùng hai hộp nữa không biết là thuốc bổ gì đó, chất đầy một buồng sau xe.
“Sao tôi có thể cầm được nhiều như thế này cơ chứ?” Thượng Tâm chặc lưỡi hít hà.
Tài xế nói: “Tổng giám đốc Hạ nói rằng đối phương rất coi trọng số lượng
quà, con dâu lần đầu ra mắt ba vợ, nếu chuẩn bị bốn món quà thì không
phải là một con số may mắn, cho nên chuẩn bị ba món quà thôi.” Nói xong
liền mở cửa xe ra, “Tiểu thư mời lên xe, tôi đưa cô qua bên đó.”
“Cảm ơn!” Thượng Tâm càng thấy có chút lo lắng, đợi khi đến nhà họ Thiệu
thì trong lòng càng bồn chồn hơn, sớm biết như vậy cô đã đợi Thiệu Phi
Phàm cùng nhau trở về rồi. Nhưng người cũng đã tới nơi rồi, không thể cứ đứng mãi ở ngoài được, nhờ tài xế ôm giúp mấy món quà, cô cố gắng mỉm
cười tiến vào nhà họ Thiệu.
Lão gia tử liếc nhìn lễ vật, để cho bảo vệ đón lấy, chỉ chỉ vào ghế sô pha ở phía đối diện, ý bảo Thượng Tâm ngồi xuống đó.
Thượng Tâm đi qua, khéo léo nói, “Ba, Phi Phàm tan ca cũng sẽ tới đây luôn.”
Một tiếng “Ba” này kêu ra, làm cho lão gia tử cả người thoải mái, nhưng câu nói phía sau “Phi Phàm tan ca cũng sẽ tới đây luôn” làm cho lão gia tử
sưng mặt lên, “Ai bảo nó về nhà chứ? Bảo vệ, nhìn thấy Thiệu Phi Phàm
tới liền ngăn ở ngoài cửa, không cho nó đi vào trong.”
Thượng Tâm sửng sốt, ôi! Đây là cái tình huống gì vậy?