Giằng co cả một ngày, hai người đều mệt mỏi, Thiệu Phi Phàm còn thân mang “trọng thương”. Ở
bên ngoài ăn đơn giản xong, về đến nhà liền chạy thẳng tới giường.
Một đêm này, ngược lại ngủ rất thoải mái. Nhưng ngày thứ hai vừa mới mở
mắt, Thiệu Phi Phàm thấy mình ôm trong ngực một thân thể mềm nhũn, một
lúc sau đại não mới thanh tỉnh, vừa mới thanh tỉnh, dục vọng cũng rục
rịch ngóc đầu dậy. Hôn vào trán cô, một đường hôn xuống bên tai, lưu
luyến vành tai của cô, thoáng dùng sức ngậm một cái.
Thượng Tâm
bị cảm giác ngứa ngáy làm cho thức giấc, ưm một tiếng, đẩy đẩy cánh tay
ôm mình quá chặt. Bên tai lại truyền tới một tiếng cười trầm thấp, giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng, “Vợ à, tối hôm qua là đêm động phòng
hoa chúc, em xem cả hai chúng ta đều ngủ quên rồi, hay là, hiện tại
chúng ta bổ sung hoàn thành vậy.”
Thượng Tâm giật mình một cái
hoàn toàn thanh tỉnh, còn muốn giả bộ ngủ, nhưng có một bàn tay to lớn
từ từ chui vào áo T-shirt rộng thùng thình của cô, làm cho cô không thể
không mở mắt ra. “Thiệu Phi Phàm, không cho phép anh làm loạn.” Vừa mới
tỉnh ngủ nên giọng nói cũng có chút khàn khàn, nghe vào trong tai lại
đặc biệt hấp dẫn.
“Cùng với vợ thân thiết không phải là làm
loạn.” Vừa nói, tay cùng với ánh mắt đều tiến thẳng tới mục tiêu, một
khối mềm mại, nhiệt độ ở dưới tay nóng ấm, không khí ám muội, xúc cảm
non nớt mịn như tơ lụa làm cho anh gần như phải kêu thành tiếng.
Không phải là chưa từng chạm qua phụ nữ, mà là chưa từng chạm qua loại như
Thượng Tâm này. Lúc còn trẻ, anh cũng đã từng quan hệ qua, Tự Nãi Tiêm
chính là một trong những người anh đã từng quan hệ. Nhưng mà lúc đó anh
chỉ muốn đem tinh lực phát tiết ra, mà giờ phút này, anh có một loại xúc động muốn cưng chiều cô, hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Không
phải là dục vọng đơn thuần, mà là dục vọng của tình yêu, vì yêu nên mới
sinh ra dục vọng.
Lúc trước, anh thương cô cho nên nhẫn nhịn
không đụng vào. Sau đó lại xảy ra chuyện với Thần Tri Thư, anh lại càng
sợ sẽ lưu lại ám ảnh cho Thượng Tâm, ôm cô hôn cô, nhưng tuyệt đối không đụng vào cô. Nhưng hôm nay, hai người đã là vợ chồng hợp pháp, còn có
thể chịu đựng được nữa, thì anh chính là Liễu Hạ Huệ.
Nhưng mà
Thượng Tâm ở phía dưới lại hoàn toàn không chịu phối hợp, cánh tay và
chân đều dùng sức đạp, luôn miệng kêu, “Không được, không được…”
“Giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy rồi, còn có cái gì mà không được!” Nói xong liền kiên quyết áp đảo, dùng hành động để nói cho cô biết, phản kháng
là vô dụng. Cái áo T-shirt vốn đã rất rộng, nên anh dễ dàng cởi ra khỏi
người cô, bộ ngực tuyết trắng gần như trong suốt, làm cho người xem
nhiệt huyết sôi trào.
Một cánh tay của Thiệu Phi Phàm trực tiếp
bắt lấy cái tay làm loạn của cô áp lên đỉnh đầu, một tay khác thì vuốt
ve từ mặt cô rồi trượt xuống dưới, đây là lần đầu tiên của bọn họ, anh
không muốn làm cô đau, muốn để lại một hồi ức tốt đẹp trong lòng cô.
Thượng Tâm giãy dụa trốn tránh, nhưng càng bị bàn tay có chút thô ráp của anh
làm cho toàn thân ngứa ngáy, làm cho loại cảm giác hư không này không
ngừng lan tỏa khắp người cô, từng chút từng chút một cắn nuốt lý trí của cô. Giường như, đụng chạm của Thiệu Phi Phàm mang đến cho cô khoái cảm
không nói nên lời. Đong đưa thân thể, cô biết tiếp theo sẽ phát sinh
chuyện gì, không phải là cô muốn kháng cự, mà là chưa có chuẩn bị tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dưới ánh nắng ban mai lại tỏa ra một vẻ đẹp hồn nhiên, “Thiệu Phi Phàm, em vẫn chưa chuẩn bị tốt.”
Thiệu Phi Phàm cười, cúi đầu hôn cô, “Anh sẽ để cho em chuẩn bị tốt.” Nói
xong thì ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, không để cô nói bất cứ lời
nào nữa, đầu lưỡi từng chút từng chút một xâm nhập vào khoang miệng cô,
nhẹ nhàng ẩn nhẫn cẩn thận mút lấy đầu lưỡi của cô, cho đến khi cô hết
căng thẳng, đáp lại nụ hôn của anh, mới dám mút mạnh, gặm cắn, giống như dã thú muốn nuốt cô vào trong bụng.
Anh biết cô ngây ngô, có
chút sợ hãi, nên rất nhẫn nại quyến rũ cô, phối hợp với tiết tấu của cô. Thiệu Phi Phàm buông ra trói buộc ở cổ tay cô, đặt tay ở hai bên thắt
lưng của cô để chống đỡ trọng lượng cơ thể mình, dán vào cổ của cô hôn
liếm dịu dàng. Thượng Tâm cảm thấy những nụ hôn này gần như hút hết sinh lực trong người cô, làm cho cô xụi lơ ở dưới thân anh.
Đầu lưỡi
thăm dò khắp nơi không biết mệt, liếm từ cần cổ trắng noãn trượt xuống
dưới, trực tiếp liếm xuống ngực cô, bộ ngực phập phồng bị anh đùa bỡn
một cách xảo quyệt.
“Ừm…”
Thượng Tâm xấu hổ co rúc thân
thể, không giãy dụa loạn nữa, lấy tay chen vào giữa hai người che lấy
điểm phấn hồng trước ngực. Thiệu Phi Phàm đương nhiên là rất bất mãn,
nhanh chóng nắm lấy tay cô bắt chéo ra sau lưng, để cho ngực của cô cong lên đưa tới bên miệng anh.
Anh nhìn cô cười rất tà mị, nụ cười này đã mê hoặc được Thượng Tâm.
Thượng Tâm vô cùng kinh hãi, trong thời điểm như thế này mà người đàn ông đó
còn có thể bày ra được bộ mặt yêu nghiệt như vậy. Trước ngực truyền đến
cảm giác tê dại, loại cảm giác đó làm cho con người mất lý trí, thật
giống như thủy triều vỗ vào bờ, hung mãnh, mê muội. Người bị sóng thủy
triều vỗ vào thì vô lực, xụi lơ.
Cô không dám mởi mắt, gắt gao nhắm chặt, nhưng lại yêu kiều ra lệnh cho Thiệu Phi Phàm, “Anh nhắm mắt lại,…Không được nhìn em…”
Thiệu Phi Phàm ở trước ngực cô cười nhẹ, vợ của anh phản ứng như vậy có tính
là bịt tai trộm chuông không đây? Lần nữa thả tay của cô ra, vuốt ve
khuôn mặt cô, “Vợ à, em mở mắt ra mà nhìn anh này.”
Thượng Tâm kiên quyết lắc đầu không chịu mở mắt.
Thiệu Phi Phàm đang định làm cho cô mở mắt thì chuông điện thoại ở đầu giường reo lên, tiếng chuông càng ngày càng lớn, làm cho người ta muốn mặc kệ
cũng không thể mặc kệ được.
Anh nhíu mi, hiển nhiên là rất tức
giận người gọi điện thoại đến. Thượng Tâm lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm,
trợn mắt đẩy đẩy anh, “Chuông điện thoại reo lên kìa.”
Anh đương
nhiên là biết điện thoại đổ chuông, nhưng tại sao lúc khác nó không kêu, lại nhất thiết kêu lên vào đúng lúc này chứ? “Không nhận điện thoại có
được không?”
“Anh thử nói xem?”
“…” Tất nhiên là không
được. Điện thại của anh luôn mở máy 24/24 giờ, nhỡ đâu đó là công việc
cần điện thoại gấp, cứu người như cứu hỏa, không thể trì hoãn một phút
nào. Nghĩ đến đây, Thiệu Phi Phàm lưu luyến rời khỏi người cô, cầm điện
thoại lên, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Thiệu Phi Phàm, không phải là cậu đã quên công việc sáng nay rồi đấy chứ? Cục trưởng Quách đến không
thấy cậu đâu, sắc mặt liền tối sầm lại. Câu đang ở đâu? Mau mau đến cục
đi.” Cốc Tử Kỳ nói như bắn súng liên thanh, giọng nói rất nặng lời.
Sau khi nghe xong, Thiệu Phi Phàm giật mình một cái, quay đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường, kim đồng hồ chỉ bây giờ là chín giờ mười lăm phút, càng
nhíu chặt lông mày, “Tôi lập tức đến ngay”. Dứt lời liền ngắt điện
thoại, từ trên giường nhảy dựng lên, vội vàng mặc quần áo, vọt vào trong nhà tắm rửa mặt.
Chờ anh làm xong thì Thượng Tâm cũng đã mặc
quần áo vào rồi, nhưng vẫn còn quấn chăn, ngồi ở đầu giường, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn còn có chút đề phòng, giống như anh sắp nhào qua đến nơi
vậy.
Thiệu Phi Phàm bật cười, bỗng nhiên đi tới, ôm cô vào trong
ngực, hung hăng hôn một cái, “Vợ à, bây giờ anh phải đi tới cục cảnh
sát, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về, tối nay chúng ta lại tiếp tục.”
Thượng Tâm cúi đầu không nói.
Thiệu Phi Phàm nhìn nhìn đồng hồ, thật sự là không thể trì hoãn thêm được nữa, đặt cô xuống, quay người đi ra ngoài.
Thẳng tới khi không còn nghe thấy thanh âm nào ở cửa phòng, Thượng Tâm mới
nhảy từ trong chăn ra, nhìn ga giường nhăn nhúm, vừa mới nghĩ tới bọn họ suýt nữa thì … “Ôi ôi, xấu hổ quá đi mất!” Cô kêu rên một tiếng, không
được, không thể ngồi ở chỗ này chờ chết, chẳng lẽ cô phải thực sự thành
thực chờ anh về “tiếp tục” sao! Không được, không được, Thượng Tâm liếc
mắt một cái liền vọt vào phòng tắm, rửa mặt xong, cũng theo chân của
Thiệu Phi Phàm bước ra khỏi nhà.
Thiệu Phi Phàm trực tiếp lái xe
đi đến cục cảnh sát, trên đường đi ngang qua chợ trung tâm, nhìn thấy
bên lề đường có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ của một loại kẹo nổi tiếng.
Liền mỉm cười, đỗ xe ở ven đường, đi tới trước gian hàng đó, chỉ tay vào loại kẹo màu đỏ hỏi, “Cái này bán thế nào?”
“Ba mươi chín tệ một túi 500 gam, hiện tại đang có khuyến mãi mua hai tặng một, vô cùng rẻ.”
Thiệu Phi Phàm nào biết như vậy có được coi là rẻ hay không, liền tiến đến
muốn ăn thử. Nhưng vừa nhìn thấy hai chữ song hỷ trên bao bì màu đỏ,
liền mua, “Cho tôi mười túi.” Nói xong thì móc bốn tờ tiền mệnh giá lớn
từ trong túi ra.
Nhân viên tiêu thụ gặp được một người khách hàng sảng khoái như vậy, tất nhiên là rất vui mừng, không những mua mỗi túi
tặng thêm một túi, còn tặng Thiệu Phi Phàm một đôi trẻ con bằng sáp, hơn nữa còn giúp anh mang vào trong xe.
Thiệu Phi Phàm tiến vào cục
cảnh sát, trước tiên anh đi vào phòng làm việc của Cốc Tử Kỳ. Cốc Tử Kỳ
nhìn thấy anh liền đen mặt, đang định nói gì đó thì nhìn thấy anh giơ
lên một túi kẹo lớn, vòng vò hoài nghi hỏi, “Thế nào, còn định làm nghề
phụ, bán kẹo?”
Thiệu Phi Phàm đặt kẹo lên ghế sô pha, thuận tay
lấy một túi đặt trên bàn làm việc của Cốc Tử Kỳ, “Kẹo cưới của tôi cùng
vợ tôi.”
“Kẹo cưới?” Cốc Tử Kỳ bị dọa nhảy dựng lên, “Cô vợ nhỏ đó của cậu mới hai mươi tuổi mà?”
“Đúng rồi, hai mươi tuổi là có thể đi đăng ký kết hôn rồi, chúng tôi đã nhận
giấy chứng nhận ngày hôm qua.” Lời nói ra thật là nhẹ nhàng thoải mái,
nhưng mà người nghe lại không có cách nào có thể bình tĩnh được như vậy.
Cốc Tử Kỳ trực tiếp đánh qua một quyền, “Tiểu tử, cậu không đùa đấy chứ?”
Thiệu Phi Phàm cũng không giả bộ bình tĩnh nữa, khóe miệng cong cong, “Chuyện kết hôn, tuyệt đối không thể đùa bỡn được.” Dứt lời liền vỗ vỗ bả vai
Cốc Tử Kỳ, “Lão đồng chí cần cố gắng, đừng để cho tiểu đồng chí chúng
tôi vượt mặt.”
“Tránh ra!” Cốc Tử Kỳ không khách khí hất tay anh, xé túi kẹo ra, bóc lấy một viên kẹo cho vào miệng nhai côm cốp, “Tiểu
tử cậu sao lại đi lừa gạt con gái nhà người ta thế?”
“Lừa gạt gì
chứ, đó là cô vợ nhỏ nhà tôi kêu khóc muốn cùng tôi đi nhận giấy chứng
nhận kết hôn.” Gương mặt kiêu ngạo kia, thật là muốn ăn đòn mà!
Cốc Tử Kỳ cũng lười không muốn nghe anh ba hoa, tựa như chán ghét phất phất tay một cái, “Phải phải phải, cậu nhanh đi chia kẹo đi, cuộc họp không
có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là tuyên bố việc tôi sắp bị điều đi
cùng với việc cậu sắp thăng chức, ai biết được cậu còn chưa tới, cục
trưởng Quách sắc mặt liền tối sầm.”
Thiệu Phi Phàm cảm thấy có
lỗi từ đáy lòng, từ trước đến nay anh vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ đối với
công việc, chuyện hôm nay quả thật là lỗi của anh. Anh cũng không nói
cái gì, xách bao lớn bao nhỏ lên, đi đến chỗ cục trưởng Quách dùng “kẹo” xin lỗi.