“Ăn kẹo, ăn kẹo, Lý Nguyên, ăn kẹo.” Thiệu Phi Phàm vui vẻ đi đến khu làm việc chung phân phát kẹo cho mọi người.
Hạ Bình ăn kẹo nhưng miệng cũng không rảnh rỗi, “Đội phó Thiệu, anh vừa
thăng quan vừa cưới vợ, chuyện tốt gì cũng bị anh chiếm hết rồi, anh
nhất định phải mời khách.”
“Đương nhiên phải mời khách rồi, thời
gian, địa điểm tùy mọi người chọn, tôi chỉ phụ trách mang vợ tôi và ví
tiền đến thôi, đã được chưa?” Thiệu Phi Phàm hào phóng nói, không khí
trong phòng làm việc lập tức sôi trào.
Đang cười nói vui vẻ,
Thiệu Phi Phàm cầm lên hai túi kẹo vẫn chưa bóc đưa cho Hạ Bình, “Tôi
phải đi mời kẹo lãnh đạo, cậu giúp tôi đi một chuyến, đưa cho khoa hồ sơ ở tầng dưới một phần kẹo.”
“Không vấn đề.” Hạ Bình lập tức từ
chỗ ngồi nhảy lên, cầm lấy hai túi kẹo liền chạy xuống tầng dưới. Anh ta liếc thấy khoa hồ sơ có mấy cô gái mới vào làm từ lâu rồi, người hiểu
anh ta vẫn là đội trưởng Thiệu thôi.
Thiệu Phi Phàm nhìn bóng lưng cậu ta chạy đi, ngoắc ngoắc khóe miệng, lại không động đậy, tiếp tục nói đùa với Lý Nguyên.
Hạ Bình chạy đến khoa hồ sơ, chỉnh sửa lại bề ngoài một chút, sau đó gõ
cửa đi vào. Tự Nãi Tiêm đang ngồi trước máy tính nhập hồ sơ, Hạ Bình
cười hì hì đi tới, “Chị dâu ăn kẹo.” Nói xong liền bóc gói kẹo bày ra
bàn làm việc.
Nghe thấy thanh âm kẹo rơi xuống bàn, chị em cảnh
sát trong khoa hồ sơ đều bước tới, Lý Thanh vừa mới nhìn thấy Hạ Bình
đưa kẹo, liền chạy tới hỏi, “Sao lại mời chúng tôi ăn kẹo? Hạ Bình, anh
có chuyện vui gì sao? Không phải là muốn kết hôn đấy chứ?”
Hạ
Bình vừa thấy sau lưng Lý Thanh là Trịnh Hiểu Tuyền, liền lập tức lắc
đầu, “Không phải không phải, cho dù tôi muốn nhanh chóng kết hôn cũng
không có đối tượng nha! Tôi đây đưa kẹo thay cho người khác thôi.”
“Trong đội các anh ai kết hôn vậy? Sao tôi không nghe thấy Tử Kỳ nói gì?” Tự
Nãi Tiêm dựa lưng vào ghế ngồi, bóc một cái kẹo cho vào trong miệng.
“Đội trưởng Cốc vào ngày hôm nay cũng mới biết. Hôm nay đội phó Thiệu của
chúng tôi tới, liền nói anh ấy đã nhận giấy kết hôn với cô vợ nhỏ rồi,
làm chúng tôi sợ hết hồn.”
“Cậu nói là ai?” Tự Nãi Tiêm kích động đứng lên.
Hạ Bình nhắc lại, “Là đội phó Thiệu, Thiệu Phi Phàm, lần trước đã mời
chúng ta ăn thịt dê đó, là đội phó của chúng tôi. Có điều chức đội phó
này anh ấy cũng sắp không phải làm nữa rồi, đội trưởng Cốc vừa mới điều
đi thì anh ấy sẽ thế chỗ vào, xem người ta thăng quan, phát tài, cưới
vợ, đường đời rộng mở, thật khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ mà!”
Tự Nãi Tiêm cả người cứng đờ, bọn họ đã kết hôn rồi? Làm sao có thể? Viên
kẹo ngọt trong miệng nháy mắt trở nên đắng ngắt, trong lòng trống rỗng,
làm cho cô ta không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự khổ sở nào nữa, không
đợi mọi người phản ứng đã chạy ra phía sau nôn kẹo ra.
Hạ Bình
cũng bị dọa tới mức nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra ngoài cửa cầm mo hót rác và cây lau nhà vào, không nói hai lời liền dọn dẹp. Trịnh Hiểu
Tuyền tiến tới giành lấy cây lau nhà, “Để tôi thu dọn cho.”
Hạ
Bình chợt lách người tránh đi, “Em đi xem chị dâu đi, những thứ ô uế này sao có thể bắt chị em phụ nữ các em thu dọn, không cần để ý đến tôi,
không sao.” Vừa nói vừa lưu loát dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà và trên mặt
bàn.
Tự Nãi Tiêm sắc mặt tái nhợt, nghiêm mặt nhận lấy khăn lông, lắc đầu nói, “Không sao, gần đây dạ dày của tôi luôn không thoải mái,
rất hay buồn nôn. Có thể là buổi sáng ăn quá nhiều dầu mỡ nên bây giờ
bụng không thoải mái.”
Lý Thanh nhìn sắc mặt của cô ta, cảm thấy
có cái gì đó không đúng, bảo những người làm việc ở ngoài phòng ra ngoài ăn kẹo, còn mình thì đóng cửa phòng trong lại, “Chị Nãi Tiêm, hay là
chị đi bệnh viện kiểm tra xem sao. Em xem tình trạng của chị, không
giống như dạ dày không tốt mà giống biểu hiện của người mang thai hơn,
thời kỳ mang thai của chị họ em cũng có biểu hiện như vậy…”
Lý
Thanh vẫn chưa nói hết lời, nhưng sắc mặt của Tự Nãi Tiêm còn trắng bệch hơn, “Sẽ không, bọn chị luôn dùng biện pháp an toàn mà.” Cô ta có chút
kinh hãi, vừa nghĩ tới cái ngày mà Thiệu Phi Phàm mời khách, bản thân đã tìm kiếm sự an ủi từ Cốc Tử Kỳ, hình như cũng không để ý xem anh ta có
dùng biện pháp phòng tránh gì hay không. “Lý Thanh, bây giờ chị thấy
không thoải mái lắm, em xin nghỉ hộ chị nhé, chiều nay chị về nhà nghỉ
ngơi.”
“Không thành vấn đề”, Lý Thanh đáp ứng, “Có cần em lên tầng nói một tiếng với đội trưởng Cốc hay không?”
“Không cần”. Tự Nãi Tiêm lạnh lùng nói, thấy Lý Thanh bị dọa sợ mới ý thức
được bản thân có chút kích động, bèn hòa hoãn nói, “Anh ấy mà nghe thấy
chị không thoải mái liền không tập trung làm việc, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay, vì cái nhỏ mà mất cái lớn, cho nên không cần thiết phải nói cho anh ấy biết. Em nhớ xin nghỉ giúp chị là được
rồi, chị đi trước đây.” Tự Nãi Tiêm đến phòng thay đồ thay quần áo, cầm
lấy ví da liền vội vàng rời khỏi cục cảnh sát.
Hạ Bình thu dọn
xong liền trở lại tầng trên, đúng lúc gặp được Cốc Tử Kỳ và Thiệu Phi
Phàm, thuận miệng nói, “Đội trưởng Cốc, vừa rồi chị dâu nôn, hình như dạ dày không thoải mái.”
“Vậy sao? Tôi đi xuống xem một chút.” Cốc Tử Kỳ lập tức đi xuống tầng.
Hạ Bình cùng Thiệu Phi Phàm nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, trong lòng
đều hiện lên câu nói mà Cốc Tử Kỳ phát biểu cách đây không lâu “trong
đội chúng ta đều là thê nô!” Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu rõ
trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cùng nở một nụ cười vừa hài hước vừa tự giễu.
Một lát sau, Cốc Tử Kỳ lại chạy lên phòng lấy chìa khóa xe, nói Tự Nãi Tiêm đã về nhà rồi, anh ta không yên tâm nên cũng muốn
về nhà xem sao. Thiệu Phi Phàm quay lại phòng làm việc, từ cửa sổ nhìn
ra ngoài thấy Cốc Tử Kỳ lái xe rời cục cảnh sát, nhưng phương hướng thì
không phải là hướng về nhà. Anh cau mày, mặc dù không biết Tự Nãi Tiêm
rốt cục nghĩ cái gì, nhưng nếu như một người đàn ông tốt như vậy mà cô
ta còn không biết quý trọng, thì chỉ có thể nói rằng chính cô ta đã từ
bỏ tương lai tốt đẹp của mình.
Chuyện của người khác anh cũng
không muốn can thiệp vào, ngày hôm nay cũng đã mời kẹo, chuyện kết hôn
của anh, người nên biết thì cũng đã biết. Chỉ cần người khác không đụng
chạm gì đến anh, thì anh cũng không muốn xé nát chiếc mặt nạ ra làm gì,
dù sao Cốc Tử Kỳ cũng là một nam tử hán, là người anh em mà anh thật
lòng muốn kết giao.
………
Buổi tối trở về phòng trọ, nhìn
thấy trong phòng tối om không một bóng người, Thiệu Phi Phàm cười cười,
đúng như anh đoán là cô vợ nhỏ đã sớm bỏ chạy rồi. Anh hiểu rất rõ tính
cách của Thượng Tâm, gặp phải chuyện gì mà mình chưa hiểu rõ ràng hoặc
là làm việc gì mà không có sự chuẩn bị đầy đủ, thì phản ứng đầu tiên của cô sẽ là tìm người trợ giúp, nếu không có ai giúp, phản ứng thứ hai của cô sẽ là bỏ chạy. Chuyện riêng tư giữa hai vợ chồng, cô cũng không thể
tìm người khác trợ giúp được, nên phản ứng của cô tất nhiên là bỏ chạy.
Anh thay cảnh phục, ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại ra gọi, điện thoại kêu lên ba tiếng liền bị ngắt. Anh cũng không giận, sau đó anh nhắn
tin, anh nhắn rằng “Vợ à! Em có thể tránh được nhất thời nhưng không
tránh được một đời.”
Chỉ chốc lát sau liền có tin nhắn hồi âm, cũng không dài lắm, chỉ có hai chữ - Sắc lang!
Thiệu Phi Phàm bật cười, nhắn tin lại cho cô: “Sắc lang này là chồng em,
chồng sắc lang đối với vợ thì được gọi là gia đình hài hòa.”
Thượng Tâm nhìn dòng chữ tin nhắn trên điện thoại, khuôn mặt đỏ rần, phồng
miệng nhắn lại hai chữ - Lưu manh! Nhắn xong lập tức cài đặt điện thoại ở chế độ yên lặng.
Kỷ Thành ngồi ở bên cạnh cô, thấy mặt cô đỏ
bừng liền hỏi: “Thượng Tâm, cậu thấy nóng à? Máy điều hòa của thư viện
chúng ta toàn đồ bỏ đi, hay là chúng ta trở về phòng truyền thông tự học đi.”
Cô nào có bị nóng đâu, lúng túng liên tiếp khoát tay,
“Không cần, không cần, một lát nữa là tốt rồi”. Nhưng qua nửa giờ cũng
không thấy mặt cô hết đỏ. Suy nghĩ cũng không để ý vào sách vở, Thượng
Tâm ảo não vỗ vỗ khuôn mặt, cô ngồi ở đây chiếm dụng chỗ ngồi mà không
học hành được gì. Nghĩ thông suốt rồi, cô liền vỗ vỗ Kỷ Thành xin lỗi,
“Kỷ Thành, mình học không vào, mình muốn về phòng ngủ.”
Bây giờ
sắp kiểm tra học kỳ, để chiếm được một vị trí ngồi trong thư viện phải
tốn không ít công sức. Cô lại ngồi có một tiếng liền muốn đi, thật là
không thể nói được gì, nhưng mà Kỷ Thành cũng không giận cô, ngược lại
còn đứng lên đi theo cô “Mình đưa cậu trở về.”
Thượng Tâm liên tiếp khoát tay, “Không cần, cậu cứ yên tâm đọc sách đi, để chiếm được một chỗ ngồi tốt không dễ dàng.”
Kỷ Thành cũng không để tâm lắm thu dọn sách vở, “Sách không phải một ngày
có thể đọc xong, đừng nói nhảm nữa, đi thôi.” Nói xong liền ôm cả sách
vở của cô lên, đẩy cô ra khỏi phòng tự học của thư viện.
Từ thư
viện trở về phòng ngủ, phải đi qua bãi tập, hai người bước đi đều đều,
từng bước một đi thong thả. Bị gió đêm thổi vào, Thượng Tâm không còn
cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran nữa, nhẹ nhàng thảo luận với Kỷ Thành
về khóa học nghiên cứu súng ống mới mở trong học kỳ này.
Hai
người đang nói chuyện thích thú thì bị mấy nữ sinh cản đường. Chỉ thấy
ba bốn cô gái đẩy đẩy cô gái ở giữa, hình như nói “Thật trùng hợp, trò
chuyện về vấn đề gì” gì gì đó.
Xấu hổ một lát, cô gái ở giữa rốt
cục cũng lấy được dũng khí bước tới trước mặt bọn họ, khuôn mặt cũng đỏ
rực giống như Thượng Tâm lúc nãy. Kỷ Thành không được tự nhiên, nhíu
nhíu mày.
Cô gái xấu hổ ngượng ngùng, nhưng lại tỏ ra kiên quyết, “Kỷ Thành, mình là Chu Kim Linh sinh viên năm hai lớp điều tra, mình
muốn hỏi cậu đã có bạn gái chưa? Mình rất thích cậu, nếu như cậu chưa có bạn gái, có thể kết giao với mình không?”
Thì ra là muốn tỏ
tình, Thượng Tâm cười trộm, đẩy đẩy Kỷ Thành đang đần mặt ra, thấp giọng nói, “Người ta còn đang đợi câu trả lời của cậu kìa, tiểu tử, thì ra
cậu cũng rất được người ta yêu thích nha!”
Chân mày của Kỷ Thành nhăn lại càng chặt hơn, hơi nghiêng người, “Mình chưa có bạn gái.”
Cô gái kia rõ ràng rất vui mừng, nhưng nghe được câu nói sau của Kỷ Thành thì khuôn mặt liền ủ rũ.
“Nhưng mình đã thích một cô gái khác, thật xin lỗi, mình không thể kết giao với cậu được.”
Giường như cô gái đó cảm thấy rất mất mặt, liền bụm mặt chạy đi, mấy cô gái đi cùng thì giận dữ nhìn anh ta “hừ” một tiếng, sau đó liền cấp tốc đuổi
theo.
Thượng Tâm cũng bị một mặt lãnh khốc của Kỷ Thành dọa cho
ngốc lăng, “Kỷ Thành, sao cậu không cho người ta chút mặt mũi, cậu đẩy
con gái nhà người ta xuống vực sâu rồi.”
Kỷ Thành quay đầu ngưng mắt nhìn cô, “Cậu cảm thấy mình trực tiếp cự tuyệt người ta là không đúng sao?”
“Không phải là không đúng, mà là có chút không khéo. Cậu không thể nói trực tiếp như vậy, mà cậu phải nói…”
“Mình nên nói thật xin lỗi, là tôi không tốt, không xứng với cô. Cô xinh đẹp
như vậy, có thể tìm một người tốt hơn tôi, ưu tú hơn tôi.” Kỷ Thành đùng một cái nói ra đúng những lời mà Thượng Tâm nghĩ, độ chính xác gần như
đạt 100%, làm cho cô ngạc nhiên mở to mắt.
“Cậu thật là thần kì, làm sao cậu biết tớ định nói những lời này?”
“Thượng Tâm, một khi nói lời cự tuyệt với người khác, dù nói hay hoặc nói dở
thì kết quả đều giống nhau, nếu như người kia đủ chấp nhất, thì dù có
dùng phương pháp gì cự tuyệt cũng vẫn kiên trì thích đối phương, nếu như chỉ vì đối phương cự tuyệt mà hoàn toàn buông tha, chỉ có thể nói rằng, người đó chưa thực sự yêu thích đối phương.”
“Vậy à?” Thượng Tâm có chút mơ hồ, nhưng cô càng hiếu kì một chuyện khác hơn, vừa rồi cậu
ấy nói đã thích một người con gái. Hai người bọn họ ngày ngày gặp nhau,
sao cô lại không biết đó là ai nhỉ? “Kỷ Thành, vừa rồi cậu nói đã thích
một cô gái, đó là ai vậy?” Cô nháy mắt, gương mặt tò mò, hưng phấn.
Sắc mặt của Kỷ Thành cũng đen lại, “Cậu không biết?”
Cô nên biết sao? “Cậu không nói mình làm sao biết được? Kỷ Thành, cậu đúng là chẳng có thành ý gì cả, có người thích rồi cũng không nói với mình
một tiếng, thật thiệt thòi cho mình còn coi cậu là một người bạn tốt!”
Kỷ Thành chợt cảm thấy lòng mình có chút bi thương, không hiểu được là cô
ngốc thật hay giả ngốc, anh ta muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng ngay bây
giờ. Chuyện tỏ tình của cô gái vừa rồi đã cho anh ta thêm dũng khí, Kỷ
Thành quay người nắm lấy bả vai của Thượng Tâm, “Cậu thực sự muốn biết
người mình thích là ai sao?”
Thượng Tâm gật đầu.
“Được,
mình nói cho cậu, cậu nghe cho rõ đây. Từ khi mình bước chân vào trường
đại học này, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, mình đã thích cô ấy rồi, cô
ấy tên là Thượng Tâm.”
“…” Đôi mắt Thượng Tâm một mảnh mờ mịt rồi chuyển sang khiếp sợ, lúng túng. Cô cũng sẽ không ngu ngốc mà nói: À,
cô ấy có cùng tên với mình nha. Nếu như cô thật sự nói ra như vậy thì cô đúng là “ngu ngốc” giống như Thiệu Phi Phàm nói rồi.
Thân thể lùi từng bước, vẻ mặt bị làm khó nói, “Kỷ Thành, mình có…”
Kỷ Thành cắt ngang lời cô, “Mình biết cậu đã có vị hôn phu, vừa mới bắt
đầu mình đã biết, nhưng mình vẫn thích cậu, mình thích cậu khờ khạo ngốc nghếch, thích cậu không thể kiên trì được nhưng vẫn cố gắng vừa khóc
vừa chạy theo mình trên bãi tập nói vẫn có thể tiếp tục được. Thượng
Tâm, mình chính là thích cái tính cố chấp của cậu, mình đã nghĩ thông
suốt rồi, chỉ cần một ngày cậu chưa kết hôn thì mình vẫn còn cơ hội.”
Thượng Tâm cảm thấy khuôn mặt của mình cũng bị cứng ngắc rồi, cô có nên nói
với cậu ấy rằng – “Ngại quá, mình đã kết hôn ngày hôm qua rồi” hay
không?.
Đang lúc Thượng Tâm do dự, không biết làm thế nào để khéo léo nói với Kỷ Thành tin tức này, thì sau lưng lại truyền đến giọng nói lạnh băng vô cùng quen thuộc…