Sau khi mọi người đi khỏi, Thượng Tâm sợ hãi nhìn Thiệu Phi Phàm qua khe hở của chăn, lúc này cô không bị thuốc khống chế, ý thức rất thanh tỉnh,
hơn nữa nhiều ngày bị đe dọa cùng đánh đập, tinh thần của cô xuống dốc
trầm trọng.
Thiệu Phi Phàm biết cô bị dọa, ngồi vào bên
giường lại gần cô, cô lại càng lui ra phía sau."Lại đây." Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Thượng Tâm không phản ứng, cắn môi dưới lại dịch xa hơn.
Cánh tay Thiệu Phi Phàm duỗi ra đem cô ôm vào trong lòng, cách lớp chăn ôm
lấy eo của cô, giọng nói uy hiếp "Không muốn bị đánh, không muốn bị đưa
đi tiếp khách cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, có biết hay không?"
"Biết." vì khóc nên cổ họng cô vẫn run run, cô thật sự bị dọa cho hoảng sợ,
hoàn toàn khuất phục "Không cần đánh tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời
anh nói."
"Được rồi." có được đáp án mình hài lòng, anh ôm
lấy cô đi vào phòng tắm, phòng tắm đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh đem cô
bỏ vào bồn tắm, thử nước đủ ấm rồi mở vòi hoa sen. Thiệu Phi Phàm không
mang theo chút dục vọng giúp cô tắm rửa sạch toàn thân, đồng thời dùng
nước nóng giảm bớt đau đớn trên người cô.
Thượng Tâm dùng
cánh tay để che bộ ngực, nước ấm làm cho thần kinh của cô được thả lỏng, cô bạo dạng đánh giá Thiệu Phi Phàm, anh thực nghiêm túc, vẻ mặt bình
tĩnh làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa dáng người anh cao lớn làm cho cô
có cảm giác áp bách.
Thiệu Phi Phàm ôm Thượng Tâm đứng lên,
nhưng chỉ cần anh buông lỏng tay, thì chân Thượng Tâm như không có xương mềm nhũn xuống, anh hừ một tiếng ra lệnh, "Đứng cho vững."
Thượng Tâm nức nở, ủy khuất nói "Tôi không đứng được." môi cô mím lại, chỉ e rằng anh nói cái gì, lập tức sẽ khóc mất.
Thiệu Phi Phàm không còn cách nào, đành phải cho cô tựa vào ngực mình, dùng
vòi hoa sen tắm cho cô một lượt, rồi mới tắt vòi sen, sau đó ôm cô trở
lại phòng ngủ.
Quấn khăn tắm lớn vào người cô, lấy máy sấy,
sấy tóc, lại thay quần áo sạch sẽ giúp cô, toàn bộ quá trình Thượng Tâm
như một đứa trẻ nghe lời, bảo cô nâng cánh tay liền nâng cánh tay, bảo
cô dơ chân liền dơ chân.
Đem cô tắm rửa sạch sẽ, Thiệu Phi
Phàm cuộn ga giường cùng vỏ chăn cũ bỏ đi rồi đổi cái mới, đổi mới xong
anh ôm Thượng Tâm nằm xuống giường, lại thấy cô trừng mắt nhìn mình chằm chằm, đưa tay xoa tóc của cô nói, "Đói bụng không?"
Thượng
Tâm luôn trong trạng thái sợ hãi, anh không nói cô thật không có cảm
giác đói khát, nhưng giờ nhắc tới, Thượng Tâm nhất thời cảm thấy dạ dày
trống rỗng đến phát đau, tâm cũng hốt hoảng. Cô thành thật gật đầu.
Thiệu Phi Phàm chỉ nói một chữ "Chờ" liền ra khỏi phòng, chốc lát sau đã bưng một tô mì nóng đến, "Cô đã hơn ba mươi giờ chưa ăn gì, nên ăn chậm một
chút."
Thượng Tâm không có để ý nhiều như vậy, bưng mỳ sợi lên ăn vội vàng, ăn hơn nửa bát, dạ dày không trống rỗng nữa, mới thả chậm tốc độ. Đây là tô Mì rất bình thường, nếu là trước kia, thì Thượng Tâm sẽ
không muốn ăn, nhưng lúc này, lại cảm thấy hương vị này còn ngon hơn so
với món do đầu bếp trong nhà làm.
Ăn no, cả người cũng tỉnh táo hơn, cô buông chén canh, đứng ở bên cạnh bàn không biết làm sao, tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy bát.
Thiệu Phi Phàm nhìn cô bất động không dám lên tiếng đang chờ anh ra lệnh,
giống như sủng vật chờ đợi chủ nhân phân phó, bởi vì sợ hãi mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Bát đũa cứ để ở trên bàn là được."
Thượng Tâm buông bát đũa, bước chân di chuyển đến hướng bên cạnh Thiệu Phi
Phàm bảo, dừng lại ở trước mặt anh. Thiệu Phi Phàm đưa tay muốn cô đến
bên cạnh mình, cô chỉ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngồi lên đùi anh,
cúi đầu, hai tay bắt lấy nhau.
Thiệu Phi Phàm thấy cô nghe
lời như vậy, thoáng an tâm, ít nhất anh có thể cho cô an toàn, bất quá
vẫn nên thu lưới nhanh hơn, anh không thể để Thượng Tâm gặp nguy hiểm,
nếu Thượng Tâm gặp chuyện không may, anh không thể gánh vác được trách
nhiệm.
"Nếu không có lệnh của tôi không được rời khỏi phòng này, trừ tôi không thể tin tưởng bất cứ ai bên ngoài, đồ ăn, nước uống
cũng không thể tùy tiện đụng vào, quên đi thân phận trước kia của cô,
nếu có nguy hiểm thì nói với bọn họ cô là người của tôi."
Thượng Tâm mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt to mê hoặc. Anh muốn bảo vệ cô
sao? —— nói cô là người của anh sao? Thượng Tâm từng có một thời gian mê xem phim điện ảnh Young and Dangerous, cả ngày chỉ ở nhà xem, khi đó cô từng ảo tưởng có một ngày Thần Tri Thư cũng sẽ mang cô về nhà họ Thần
nói "Đây là người phụ nữ của tôi ", nhưng sau khi nói cho Thần Tri Thư
biết, anh lại cười nhạo cô, vì thế cô còn giận giữ náo loạn vài ngày.
Nhưng giờ phút này, cô được xưng là phụ nữ của người khác, trong lòng không
có vui mừng hay kích động, chỉ có một loại là đau. Hốc mắt cô đỏ lên, cô lớn mật, dùng tay nhỏ bé giật nhẹ tay áo của anh, "Chỉ cần tôi nghe lời anh nói, người khác sẽ không làm tổn thương tôi đúng không?"
Trong mắt Thiệu Phi Phàm lóe sáng, nhìn vào đoi mắt còn mang hơi nước của cô
liền gật đầu, như thể khẳng định cho cô biết. Tay anh tiếp tục giữ cằm
của cô, làm cho cô nhìn thẳng vào anh, " Từ nay về sau cô là là người
của tôi, trừ tôi ra bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào cô, nhưng
đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi, cũng đừng có ý đồ chọc giận tôi, hậu quả cô không thể gánh vác được đâu."
Thân thể Thượng Tâm
run lên, tay nhỏ bé bỗng nhiên buông ra, trong ánh mắt toàn là sợ hãi,
cô cắn răng nói, "Thả tôi đi không được sao? Mẹ tôi có thể cho các anh
rất nhiều tiền, rất nhiều tiền, tôi có thể bảo mẹ tôi không báo cảnh
sát, thật sự, tôi bảo đảm." Cô giơ một bàn tay lên thề.
Tay
Thiệu Phi Phàm dùng sức nắm cằm của cô, "Tôi vừa nói qua cô đã quên rồi
sao? Cô phải quên đi thân phận của mình, nếu cô còn nhắc lại người nhà
cô hoặc là muốn chạy trốn, tôi sẽ đem cô giao cho Lý Lan."
Nghe thấy hai chữ "Lý Lan " khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Tâm liền biến sắc, bối rối lắc đầu, "Tôi không nói, không bao giờ nói nữa." Buổi sáng
Thượng Tâm vừa mới bị đánh, cô không quên Lý Lan nói muốn đem cô đi tiếp khách.
"Thế này mới ngoan." Anh xoa đầu cô giống như là
trấn an, rồi để cô xuống."Lát nữa sẽ có người đem quần áo cho cô, chính
cô mang nó cất vào tủ quần áo, xong thì phải đi ngủ một giấc, buổi tối
cô phải đi theo tôi tới một nơi, nói chuyện làm ăn, làm như thế nào đến
lúc đó tôi sẽ dạy cô."
Thượng Tâm gật đầu, nhìn Thiệu Phi
Phàm ra ngoài, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. Cô đem ghế ra để chặn
cửa, sau đó cuộn mình lại trên ghế, tay ôm lấy đầu gối.
Thiệu Phi Phàm chủ yếu là lo cho Thượng Tâm, còn quan trọng hơn là việc mình
phải làm, hôm nay có vụ mua bán lớn, anh mang Thượng Tâm đi theo, đến
nơi buôn bán các cô gái, người mua là khách quen của LOVE, chỉ là giao
hàng rồi lấy tiền cũng không cần lộ diện. Việc này trước giờ đều là Lý
Lan phụ trách, Thiệu Phi Phàm muốn tham dự vài lần đều bị Lý Lan cản
trở, hôm nay anh Cửu mở miệng, nói là muốn cho anh bắt đầu học, về sau
chính anh phải làm tuyến quốc tế.
Thiệu Phi Phàm vui mừng, trong lòng lại không ngừng mắng anh ta, còn tuyến quốc tế, anh ta không sợ bị báo ứng sao.
Tạm thời không nói đến báo ứng, Thiệu Phi Phàm cẩn thận đem tin tức truyền
ra ngoài, không thể để cho nhiều cô gái bị bán đi như vậy được, anh phải cứu họ. Thiệu Phi Phàm đến quầy quán bar, lấy tiền đưa cho một nhân
viên quầy bar đang dọn dẹp, "Lynda, cô đi sang bên phố mua giúp tôi hộp
thuốc."
"Thuốc gì?"
Thiệu Phi Phàm nói tên thuốc tránh thai, Lynda cười cười hiểu rõ, trả lại tiền mà Thiệu Phi Phàm vừa đưa tới.
"Một hộp thuốc cần gì nhiều tiền như vậy, anh đừng xem thường tôi." Lynda
cởi tạp dề ra khỏi quầy bar, nhưng Thiệu Phi Phàm lại kiên quyết đem
tiền đưa cho cô, "Cứ dùng cái này mua, thuận tiện mua cho tôi mấy hộp áo mưa luôn."
Lần đầu Lynda gặp anh quẫn bách như vậy, trong
lòng cười thầm, trên mặt vẫn một mực cung kính tiếp nhận tiền, đi ra
ngoài quán bar. Mười phút sau, cô trở lại mang theo thuốc đã mua, bỏ vào trong lòng ngực của anh, "Viên bi, quả vị, xoắn ốc còn có màu đen, nghe nói cô gái kia còn nhỏ, anh nên kiềm chế chút."
Thiệu Phi Phàm nghiêm mặt, nếu không phải vừa mới nhờ vả cô, thì đã gõ vào trán cô một cái rồi, "Nên làm gì thì đi làm đi."
"Phàm, anh qua cầu rút ván!"
Không để ý tới lời nói của Lynda, Thiệu Phi Phàm mang theo thuốc lên trên lầu, khoé miệng giống như có một chút ý cười.
Một giờ sau, trong tay phó cục trưởng Lý Vĩnh Cửu nắm một tờ giấy cũ là tờ
tiền mặt một trăm, anh dùng dụng cụ quét trên mặt tiền, ở chỗ góc trên
bên trái tiền mặt có hình dạng một giọt nước không rõ, đầu giọt nước chỉ phương hướng mười hai giờ.
Lý Vĩnh Cửu nhướng mày, đem tiền mặt bỏ vào tủ sắt, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại gọi đến đại đội
hình cảnh thứ nhất, "Toàn đội chuẩn bị, chờ mệnh lệnh."