Khi Thượng Tâm mở mắt ra toàn thân đều đau nhức, nhất là đầu, hình như vì
ngâm nước lâu nên không ngừng kêu gào đau đớn. Cô vừa mới cử động, chợt
nghe thấy một giọng nam trầm thấp, "Cô đã tỉnh?"
Đầu óc đang tạm dừng đã bắt đầu hoạt động lại, cố gắng nhớ lại từng chút một.
Ngày đó, cô rời nhà đi mà không một lời từ biệt, vội vàng tới sân bay mới
phát hiện mình không mang đủ tiền, tiền trong túi chỉ đủ để cô ngồi xe
buýt được nửa đường từ sân bay trở lại thành phố, chứ đừng nói là đi
taxi .
Thượng Tâm ngồi xổm ở lề đường khóc một trận, khóc
chán rồi, cô mới hỏi nhân viên sân bay làm thế nào mới trở lại thành phố an toàn. Nhưng mà cô không muốn về nhà, thầm nghĩ cách chạy trốn.
Thượng Tâm đi trên đường không có mục đích, không ngờ lại đi tới trước
cửa một công ty truyền thông, trên cửa dán thông báo tuyển dụng thật to
làm cho Thượng Tâm dừng bước.
Thông báo tuyển dụng: nhân
viên nghiệp vụ truyền thông ,công ty mở rộng mặt bằng nên có nhu cầu
tuyển người mẫu cấp bách, tuổi từ mười sáu đến hai mươi lăm tuổi, ưu
tiên những người có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất đoan trang. Tiền lương mỗi ngày hơn một vạn.
Người mẫu chính là ngôi sao, công
việc này cũng giống với công việc của Nghiêm Thẩm Thẩm rồi. Thượng Tâm
cẩn thận tính toán, mỗi ngày hơn vạn, như vậy chỉ cần làm nửa tháng thì
có thể mua vé máy bay đi Newyork tìm mẹ nuôi.
Nghĩ như thế, Thượng Tâm vui mừng đi vào công ty.
Ký hợp đồng, chụp ảnh cũng rất thuận lợi, nhưng sau khi cô uống một chén
cùng nhiếp ảnh gia kia thì không còn như vậy nữa. Cô bị giam ở kho hàng
tối tăm, bị nhốt cùng cô còn có rất nhiều cô gái khác, khóc náo loạn như thế nào cũng không có tác dụng với những người trông giữ bọn họ, cô bị
đánh vào miệng bởi vì khóc quá lớn, vì đau mà run lên, nên không dám
khóc to nữa.
Thượng Tâm vô cùng hối hận vì hành động tùy
hứng rời nhà đi của mình, anh Thần có người khác, mà bây giờ cô còn bị
cường bạo, nước mắt không ngừng rơi, Thượng Tâm không dám khóc thành
tiếng nên cắn lấy tay của mình, gắt gao ôm lấy chăn cả người không ngừng run lên.
Thiệu Phi Phàm nhìn cô bị hoảng sợ nên muốn an
ủi cô một chút, bàn tay to đưa ra, nhưng nhìn cô tràn đầy đề phòng với
mình liền thu tay lại.
Lúc này, không phải thời điểm mềm lòng.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là Lý Lan trông nom các cô gái trong
quán bar. Thiệu Phi Phàm mặc quần dài vào, xuống giường mở cửa, "Lan,
giúp cô ấy tắm, cho nhân viên vào phòng dọn dẹp, chăn đệm cùng thảm đều đổi đi."
Lý Lan liếc mắt nhìn Thượng Tâm đang nằm trên giường, một bàn tay chạm vào trên người Thiệu Phi Phàm, "Phàm, mới mẻ sao?"
Thiệu Phi Phàm rất không khách khí hất tay cô ta ra "Tôi đi tìm anh Cửu, cô ấy giao cho cô trông nom."
Lý Lan nhìn bóng dáng anh đi xa "Hừ" lạnh một tiếng, cô ta đến bên giường, khom người xuống xốc chăn lên.
Thân thể trần truồng xanh tím được chăn che kín liền hiện ra, Thượng Tâm
không ngừng sợ hãi, quẫn bách cuộn chăn lại đứng lên, chất lỏng giữa hai đùi còn dính trên ra giường, trên giường vẫn còn dấu vết đầy mờ ám.
Ánh mắt Lý Lan tối sầm xuống, tới bên giường liền kéo chăn ra túm cổ chân
Thượng Tâm đang muốn xuống giường, không phí chút sức lực đã đem Thượng
Tâm đè lại, không để ý đến dưới thân cô dơ bẩn như thế nào trực tiếp
lấy tay sờ soạng một hồi, Thượng Tâm "Ngao" một tiếng bắt đầu kêu to,
cả người đều phát run.
Lý Lan nhìn đầu ngón tay của mình
dính màu đỏ, phủi chăn lau lên đó, sau đó kéo tóc của cô, không chút
lưu tình tát một cái, "Nếu không câm miệng tôi sẽ giết cô."
Thượng Tâm bị đánh đến ù tai, đầu"Ong ong", cô không dám lên tiếng nữa một tay bụm mặt một tay che miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Lý Lan lại giơ tay lên một lần nữa, Thượng Tâm liền ôm đầu khóc lên,
"Không cần đánh tôi, không cần đánh tôi ,tôi không khóc, không khóc nữa. . . . . ."
"Cô đang làm gì?" Bàn tay không có rơi xuống, một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Thiệu Phi Phàm đang cùng anh Cửu nói chuyện ở phòng bên, nói đến một nửa chợt nghe bên này có tiếng khóc, lập tức chạy tới, thấy Thượng Tâm bị đánh.
Không hiểu vì sao anh lại vô cùng tức giận gạt tay Lý Lan ra, một tay
dùng chăn bao Thượng Tâm đang trần truồng lại.
Anh Cửu theo Thiệu Phi Phàm đến cũng lên tiếng, "Tiểu Linh, cô làm cái gì vậy, cô gái của Phàm cô cũng dám động ?"
Lý Lan cắn môi dưới trong mắt tràn đầy không cam lòng cùng khinh thường, " anh Cửu, em cũng là dạy dỗ người mới theo quy định mà thôi, không đánh
họ làm sao có thể ngoan ngoãn đi ra ‘ mặt sau ’ tiếp khách. Nếu như họ
vừa khóc vừa náo loạn dẫn tới phiền toái, thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
Phàm sao?"
"Tôi chịu !" Anh đem Thượng Tâm bao kín lại làm
cho cô lui ở bên giường, anh xoay người trừng mắt Lý Lan, nói từng chữ
một, "Phụ nữ của tôi, tôi tự sẽ chịu trách nhiệm không nhọc cô quan tâm, cô ấy cũng sẽ không đi ‘ mặt sau ’."
"Ha ha, Phàm anh đừng
nói ngay cả quy định nơi này cũng không biết chứ? Anh Cửu đã nói, ‘
người của ta tuyệt đối không thể đụng vào hàng mới ’của quán bar, hôm
qua cho anh nếm thức ăn tươi, là anh Cửu đã ưu ái anh, ngủ một đêm không có nghĩa cô ta chính là của anh. "Lý Lan khinh thường nói, lấy anh Cửu
làm khó Thiệu Phi Phàm.
Thiệu Phi Phàm mím môi không tranh cãi cùng cô ta, nhìn về phía anh Cửu.
Anh Cửu cười cười, ngoắc tay Lan tả đến bên người, vỗ bả vai của cô ta,
"Tiểu Linh, vừa rồi tôi đã đáp ứng giao cô gái này cho Phàm, cậu ấy khó
lắm mới coi trọng một cô gái, tôi đây làm anh cũng không thể quá keo
kiệt, cũng không biết ai chọc tức cô mới sáng đã đến nơi này đòi người.
Hôm nay chỉ là hiểu lầm, cô cùng Phàm đều là cánh tay đắc lực của tôi.
Đi, anh Cửu làm cho cô vui vẻ " anh Cửu ôm Lý Lan hôn một cái rồi ôm cô
đi ra ngoài, đi tới cửa quay đầu hướng Thiệu Phi Phàm nhaý nháy mắt.
Thiệu Phi Phàm há hốc mồm, không phát ra tiếng, anh Cửu liền hiểu anh đang nói" cảm ơn “ khoát tay áo ra ngoài.
Lý Lan thật không bằng lòng, thời gian cô đi theo anh Cửu còn lâu hơn so
với Phàm, nay anh Cửu cũng quá ưu ái Phàm, làm sao cô có thể nhìn anh ta thuận mắt. Đàn ông mà tình nghĩa, rượu, phụ nữ, thì đàn ông cùng phụ nữ có mờ ám, thời điểm Lý Lan trẻ tuổi đều đi theo anh Cửu, lâu dài cô
cũng đã hiểu ra, công việc chính là buôn bán sắc thịt, ai cũng biết đàn
ông đều tham ăn, như thế nào đều thích những cô gái trẻ đẹp kia.
"Anh Cửu, như vậy là không đúng quy định, nếu sau này các anh em khác cũng
muốn như vậy, anh cũng đồng ý sao?" Lý Lan tức giận bất bình.
Anh Cửu dắt cô ta vào phòng, bàn tay to ở trên cái mông cô ta nhéo một cái, nghe cô ta kiều mỵ kêu một tiếng liền hôn một cái, "Người khác cùng
Phàm không giống nhau. Cô gặp Phàm chơi đùa phụ nữ sao? Các cô gái có ai là không muốn lên giường của cậu ta, thấy cậu ta chạm vào ai sao?"
Từ trước đến nay Phàm đều không gần phụ nữ.
Lý Lan nhíu mày, đưa tay chạm trên ngực anh Cửu, " cũng không thể vì vậy đem hàng mới cho cậu ta mà."
"Tiểu Linh, cô vì cô gái kia nên tranh cãi cùng Phàm, như vậy tôi không phải
chịu chút dấm chua sao? Như thế nào? chẳng lẽ cô cũng giống các cô gái
khác muốn lên giường của Phàm?" anh Cửu vừa nói vừa cách quần áo xoa lên bộ ngực Lý Lan .
Lý Lan rất là yêu kiều vuốt ve tay anh
ta "Anh nói lời này thật là không có lương tâm, Lý Lan tôi từ lúc theo
anh, có ngủ cùng người khác sao? cũng là anh không biết nên nói như vậy
." nói xong lời này, trong mắt Lý Lan tràn đầy tang thương rồi đi ra
khỏi phòng.
Anh Cửu chỉ là trấn an cô ta, nói dễ nghe hơn
là muốn đuổi cô ta đi. Đuổi Lý Lan đi, anh Cửu ngồi trên sô pha, trên
bàn trà là tàn thuốc Phàm vừa quăng.
Nhớ lại Phàm cường ngạnh mặt đỏ bừng cùng tranh chấp với anh, nhịn không được cười lên tiếng.
"Anh Cửu, tôi không chạm vào phụ nữ không phải tôi không được, mà là tôi. . . . . . Tôi đối phụ nữ có tính sạch sẽ, người khác dùng qua tôi đều cảm
thấy ghê tởm. Tôi chính là muốn cô ấy."
Đây là lần đầu tiên
anh gặp biểu tình này của Phàm, đại nam nhân đỏ mặt nói muốn một phụ nữ, nếu không phải anh tận mắt thấy thì thật không thể tin. Đàn ông thôi,
đều như vậy, vừa rồi nhìn thoáng qua, trên người cô gái kia đều là một
mảng xanh tím, Phàm xuống tay thật là nặng, xem ra mấy năm nay là bị
nghẹn đủ rồi.
Lắc đầu cười cười, gọi a Đinh ở cửa bảo người
mang cho cô gái ở cùng Phàm chút đồ cần dùng, cô gái kia bị Lý Lan dọa
như vậy chắc là rất sợ hãi .
A Đinh tìm một phục vụ quán bar chuẩn bị đồ dùng mang lên cho Thượng Tâm, Lý Lan đi xuống lầu vừa vặn
nhìn thấy, nhìn túi quần áo cùng vật dụng hàng ngày bĩu môi khinh
thường, thật đúng là bảo bối à? Chớp mắt, cô ta cười, "Anh hùng khó qua
ải mỹ nhân, Phàm xem ra cậu cũng bị thu phục rồi."