Đám người Mã Thành An cũng không có dị nghị, đến lượt Lý Đại Sơn gã do dự một lúc lâu rốt cục vẫn cắn răng nói không tốt. Vì thế Chu Hám Hải được sáu đóa hoa, Phương Vân Tuyên năm đóa, vẫn phán Chu Hám Hải thắng như cũ.
Mọi người đều bất đắc dĩ, Triệu viên ngoại cũng vỗ vai Lý Đại Sơn lặng lẽ nói với gã: “Ta nói Lý đại ca nè, ngài làm cái gì vậy? Ngài nói ngài cũng một bó tuổi rồi, tại sao lửa giận vẫn lớn như vậy? Ta thấy Phương lão bản nấu đồ ăn đều rất ngon, con người cũng khiêm tốn có lý. Chuyện lần trước không chừng thật là một sự hiểu lầm, lại nói hắn đã bị Mã đại nhân bắt giam vào tù và ăn hai mươi trượng hình, có cái gì không phải cũng trả hết sao? Ngài còn không thuận theo dây dưa không bỏ như vậy cũng thật quá!”
Lý Đại Sơn bị nói đến mặt đỏ tai hồng, bản thân lần nữa vô cớ sinh sự, giọng điệu khiêu khích. Phương Vân Tuyên đều lấy lý đối đãi, lời nói hứng thú, phong thái của một quân tử. Ngược lại mình giống như thật sự có cút quá phận.
Lý Đại Sơn im lặng hồi lâu mới nói: “Ai kêu hắn làm cho Anh ca nhi nhà ta ăn bị bệnh, hại đứa nhỏ nằm ở trên giường nửa tháng. Bây giời ta đối xử với hắn như thế nào cũng đều không chịu tội bằng đứa nhỏ.”
Triệu viên ngoại cũng không nói tiếp, người trong phủ Quảng Ninh cũng biết Lý Đại Sơn rất thương con trai bảo bối lúc tuổi già của gã, thật sự là nâng sợ ngã, ngậm sợ tan, ước gì có thể cả ngày cất trong ngực mang theo. Bỗng nhiên làm tiệc rượu sinh thần cho đứa nhỏ lại rơi xuống kết quả cả nhà thượng thổ hạ tả, đứa nhỏ bệnh nặng không dậy nổi, cũng khó trách gã sẽ tức giận như vậy.
Khuyên một hồi, ngược lại Triệu viên ngoại cũng khuyên không được, không dám lại biện minh cho Phương Vân Tuyên nữa, chỉ nghe Mã Thành An quyết định như thế nào.
Mã Thành An vốn định dựa theo biện pháp vừa rồi của Đỗ Ích Sơn mời dân chúng đưa ra quyết định cuối cùng, chỉ cần dân chúng nói ngon thì vòng này đã định ra Phương Vân Tuyên thắng. Trong ba vòng tỷ thí thắng hai thì Phương Vân Tuyên có thể thắng.
Hỏi dân chúng, không nghĩ tới lần này lại không thể một lời trăm miệng như lần trước, có người kêu Phương Vân Tuyên, có người kêu Chu Hám Hải. Mỗi bên một nửa khó phân cao thấp.
Dân chúng đứng cách đài cao khá xa, cho nên bọn họ nếm món ăn không nghe được đám người Phương Vân Tuyên trên đài cao nói cái gì; chỉ biết là hai vị đầu bếp làm ra đồ ăn hương vị đều không tệ, về phần thức ăn bổ dưỡng người gì đó bọn họ một mực không có nghe thấy.
Việc này kỳ thật cũng trực tiếp phản ứng đến tài nấu nướng của Chu Hám Hải và Phương Vân Tuyên như thế nào.
Mã Thành An đang khó xử thì Chu Hám Hải và Phương Vân Tuyên cùng lên tiếng, đều nói đối phương xứng đáng thắng.
Mã Thành An cười nói: “Được, hai vị sư phụ không chỉ có tài nấu nướng cao mà phẩm hạnh lại càng đoan chính. Vòng này tính hòa, vòng tiếp theo sẽ định thắng thua.”
Phương Vân Tuyên không có dị nghị, Chu Hám Hải cũng gật đầu nói được. Hai người bọn họ đi xuống chuẩn bị, duy có Trần Hưng lại sinh lòng ác ý, âm thầm suy nghĩ một kế độc muốn ngầm hại Phương Vân Tuyên.
---Vòng ba so chính là điểm tâm.
Chu Hám Hải làm chính là kẹo da ma nhung cuộn. Phương Vân Tuyên làm chính là bánh uyên ương.
Kẹo da ma nhung cuộn là cán vụn hạt thầu dầu, thêm bột mì chín, đường trắng, dầu phộng, tương vừng và một chút nước sạch, trộn đều thành nhân ma nhung. Lại lấy bột mì qua cái rây, thêm trứng gà và mỡ heo trộn thành cục bột. Cục bột chia thành bốn phần cán thành thon dài, trên mỗi phần đều rải lên một lớp nhân ma nhung. Tiếp theo cuộc thành cuộn nhỏ, dùng lòng đỏ trứng gà dán miệng lại, bỏ vào lò nướng đế khi vàng óng ánh.
Mà bánh uyên ương thì dùng các loại mứt và trái sơn tra cắt thành lát mỏng, thêm đường trắng và mức hoa quế làm thành nhân, thoa dầu và nước mỡ vào cục bột, dùng cục bột dầu bao lại nước mỡ bên trong, ấn bẹp cán thành miếng mỏng. Một nửa rải nhân đường trắng hoa quế, một nửa rải nhân bánh đậu rồi cuốn lại. Chính giữa bôi một chút nước cho dính vào, dùng tay nắn ra hình dạng và để vào trong lò nướng chín là được.
Trong hai món này mặt khác còn có bánh hải đường, tứ hỉ cuộn, kẹo tạc, bánh thủy tinh... không cần nói tỉ mỉ.
Thời hạn cũng là một canh giờ, phải làm xong mấy món điểm tâm trong khoảng thời gian ngắn một người căn bản lực bất tòng tâm. Bên Chu Hám Hải có Trần Hưng và tiểu nhị Tụ Tiên Cư giúp đỡ. Bên Phương Vân Tuyên chỉ có một gã sai vặt làm trợ thủ.
Hai bên đều hết sức chăm chú, đám người Mã Thành An trên đài cao trở về hậu đường uống trà nghỉ tạm. Dân chúng cũng đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi. Đỗ Ích Sơn sai người đưa tới canh nóng, dân chúng uống canh nói chuyện phiếm chỉ còn chờ hai người Phương Vân Tuyên làm xong điểm tâm thì lại đưa ra bình phẩm cuối cùng.
Trong lúc mọi người không để ý Trần Hưng thừa dịp người chưa chuẩn bị trộm chạy tới tìm gã sai vặt vừa rồi bưng thức ăn. Y lấy ra hai thỏi vàng từ trong ngực nhét vào trong tay gã sai vặt.
Gã sai vặt kia mới hai mươi mấy tuổi, là hạ nhân Đỗ Ích Sơn sợ bữa tiệc nghênh xuân lần này không đủ dùng mới mướn tạm thời từ người môi giới đến, cũng không có ký giấy thời gian dài, chỉ dùng một lần lấy tiền rồi đi.
Trần Hưng làm người gian giảo, âm thầm quan sát một hồi sớm đã nhìn ra gia đinh hôm nay phụ trách tiệc nghênh xuân, trong gã sai vặt chỉ có một người này là không an phận. Mặt sinh từ tâm, Trần Hưng tự tin nhìn người có mấy phần chính xác, gã sai vặt này từ khi bọn họ bắt đầu tỷ thí mặt mũi đã tràn đầy không kiên nhẫn. Lúc lấy đồ cũng là xém làm rớt, lúc bưng thức ăn còn ngó thẳng trên người tỳ nữ gần đó, đôi mắt giống như tên trộm, ước gì có thể có thể trộm được bộ ngực của tiểu cô nương nhà người ta.
Người như vậy rất dễ mua được. Trần Hưng nhìn chăm chằm người này một hồi, nhìn thấy gã đi nhà xí thì lặng lẽ đi theo, ở chỗ heo hút cho gã hai thỏi vàng, muốn gã lúc bưng điểm tâm lên bàn thì trộm rắc một chút thuốc xổ vào trong điểm tâm Phương Vân Tuyên làm.
Hai thỏi vàng kia là vàng ròng hai mươi lượng. Từ nay về sau bản thân không làm gì cũng đủ sống ung dung sung sướng mấy năm. Gã sai vặt nhìn thấy vàng thì đỏ mắt lập tức cướp qua dùng răng cắn cắn mới nói: “Thuốc này không phải thuốc độc chứ? Nếu là thuốc độc thì ta không làm!”
Trần Hưng nhìn xung quanh, xác định không có người mới cười nói: “Ở đâu ra thuốc độc chứ, ta còn muốn mạng đấy. Chỉ là một chút thuốc xổ thôi, ăn vào sẽ chỉ làm người xổ bụng mấy ngày, không lấy mạng người!”
Gã sai vặt vẫn chưa yên tâm, do dự nói: “Vạn nhất bị người phát hiện…”
Trần Hưng chỉ chỉ vàng trong tay gã cười hai tiếng: “Bị người phát hiện cũng chỉ sẽ nói Phương Vân Tuyên làm điểm tâm ăn hại người, có liên quan gì đến ngươi? Ngươi chỉ cần cắn chết nói không biết, mang tất cả tội đều đổ lên đầu Phương Vân Tuyên không phải chuyện của ngươi.”
Sau khi cân nhắc lợi hại, rốt cuộc hai thỏi vàng kia hấp dẫn lớn hơn. Trong lòng gã sai vặt tính toán sau khi bỏ thuốc xổ xong gã lập tức chạy ra Hồi Vân sơn trang, suốt đêm thu xếp hành trang rời khỏi Quảng Ninh đến nơi khác thay tên đổi họ. Cho dù quan phủ muốn tìm gã còn khó hơn mò kim đáy biển.
Tính toán xong, gã sai vặt nhận một cái bao màu trắng từ tay Trần Hưng cất vào trong ngực, nhanh như chớp đi về phía trước.
Trần Hưng nhìn bóng dáng gã sai vặt cười lạnh một tiếng: “Phương Vân Tuyên, ta xem ngươi lần này còn có vận khí tốt như lần trước hay không!”
Nếu chuyện lần này thành công thì Phương Vân Tuyên có thể không còn cách nào sống yên ở Quảng Ninh. Mã Thành An, Lý Đại Sơn và đám người Triệu viên ngoại là nhân vật có tên tuổi có uy tín trong phủ Quảng Ninh, một lần làm cho những người này ăn vào hại người. Ngoài ra những dân chúng nếm thử món ăn đó, cộng thêm trong ngoài khoảng một trăm người.
Động tĩnh này cũng đủ lớn, xem tên Phương Vân Tuyên còn thoát tội như thế nào, xem Đỗ Ích Sơn còn có thể lật trời như thế nào!
Trần Hưng âm thầm vui vẻ trở về sân thi đấu, trên mặt còn treo nụ cười tươi. Chu Hám Hải cảm thấy kỳ quái hỏi một câu, nhưng Trần Hưng chỉ nói không có việc gì. Trong lòng Chu Hám Hải buồn bực, nhưng bên này đang bận tối tăm mày mặt lập tức không lại để ý tới, chỉ chuyên tâm làm điểm tâm.
Một canh giờ đảo mắt đã trôi qua, Chu Hám Hải và Phương Vân Tuyên đã làm xong sáu món điểm tâm giao cho gã sai vặt bưng thức ăn đưa lên đài cao, lại từ nhóm tỳ nữ theo thứ tự bưng cho đám người Mã Thành An nếm thử.
Vẫn là nếm món của Chu Hám Hải trước.
Một món kẹo da ma nhung cuộn làm xốp giòn thơm ngọt, uống chút trà, ăn một miếng điểm tâm, thật sự là tuyệt phối.
Đỗ Ích Sơn cố ý bỏ ra một sọt trà mới, sai người thường xuyên ngâm và châm cho mấy vị bình phẩm uống thông họng.
Triệu viên ngoại trong tay cầm một viên kẹo tạc, uống một hớp trà, cười nói với Mã Thành An: “Mã đại nhân, ngày sinh thần hôm nay của ngài cũng thật giá trị! Không chỉ có Hầu gia tự mình thu xếp tiệc nghênh xuân cho ngài, còn có hai vị đầu bếp nổi danh Quảng Ninh làm vô số món ngon cho ngài. Bây giờ Hầu gia lại lấy trà mới được Hoàng thượng ngự ban ra. Đây chính là hồng phúc thiên hạ có rất ít. Đến, đến, đến, chúng ta lấy trà thay rượu kính Mã đại nhân một ly. Chúc mừng ngài phúc thọ song toàn, sống lâu trăm tuổi!”
Mã Thành An liên tục nói: “Không dám! Đây đều là Hầu gia hồng phúc tề thiên, hạ quan bất quá là dính một phần thôi.”
Mọi người cười nói một hồi, uống trà một hồi, còn nói hai câu vui đùa lúc này mới thay điểm tâm Phương Vân Tuyên làm đến.
Điểm tâm bưng lên từng món từng món, món đầu tiên là bánh uyên ương. Chỉ thấy điểm tâm này hai bên có một đóa hoa hồng dựa vào nhau, thật giống như đôi uyên ương để cổ qua lại.
Triệu viên ngoại cầm lấy một miếng hỏi Phương Vân Tuyên dùng nhân gì bên trong.
“Điểm tâm này một bên là nhân đậu đỏ nghiền, một bên là nhân mứt và hoa quế.”
Lý Đại Sơn xoi mói nói: “Điểm tâm gì ngọt ngấy ai ăn chứ!”
Phương Vân Tuyên mỉm cười, xoay người lại nhận món bánh thủy tinh từ tay gã sai vặt nói: “Đây là dùng bột gạo nếp làm, chỉ bỏ thêm một chút đường trắng thêm vị, chính là sợ quá ngọt nên ngay cả sợi mứt xanh đỏ gì đó ta cũng không để lên. Lý viên ngoại không thích ăn ngọt có thể nếm thử món này. Còn có món tứ hỷ cuộn phía sau, là dùng các loại hoa màu mài thành bột, bọc thanh mai, bánh quýt, hạt dưa, mứt táo thành ‘bát bảo liêu’ bỏ vào nồi chưng, cũng không quá ngọt.”
Bánh thủy tinh đều cắt thành hình thoi, dựa theo đồ án hoa sen bày trong đĩa, chung quanh rưới một chút mức anh đào, hồng trắng đan xem quyến rũ miệng lưỡi người muốn ăn.
Tứ hỷ cuộn làm càng vui mừng, trên hoa món điểm tâm này mở bốn lỗ thủng. Bên trong chia ra bốn loại nhân khác nhau, vỏ mềm mại, hương vị bên trong lại khác nhau. Mỗi khi cắn một bên đều là một hương vị, các loại hương vị hòa lẫn bên nhau lại không cảm thấy hỗn tạp khó có thể phân biệt. Trong thanh mai chua mang vị ngọt, mứt táo ngọt mà không ngán, thật sự là mỹ vị.
Mọi người vừa ăn vừa bình luận, nói tác dụng của mỗi loại điểm tâm, mắt thấy đã nếm đến món cuối cùng.
Phương Vân Tuyên đang nói rõ món tứ hỷ cuộn làm như thế nào với Mã Thành An, mấy người còn lại đều chú ý Phương Vân Tuyên bên này, ai cũng không lưu ý đến gã sai vặt bưng thức ăn phía sau hắn.
Hai mắt gã sai vặt kia đảo chung quang, thấy không có ai chú ý gã thì hơi cúi thấp người, tay trái bưng chặt khay, tay phải mở ra ống tay áo. Gói thuốc ở ngay trong lòng bàn tay, thừa dịp ống tay áo che gã đã trộm bỏ thuốc Trần Hưng giao cho gã vào trên điểm tâm.
Cũng không biết thuốc bột kia làm thế nào, nhưng vừa gặp thức ăn nóng trong nháy mắt đã tan chảy ra thấm vào trong điểm tâm, một chút dấu vết cũng nhìn không ra. Gã sai vặt mừng thầm, thầm nghĩ: trời cũng giúp ta, cứ như vậy bưng lên bàn thì cũng không có ai có thể nhìn ra là gã động tay chân.&