Editor: demcodon
Lý Đại Sơn tức giận đến mức run rẩy. Đám người Mã Thành An vội hoà giải. Lý Đại Sơn còn không thuận theo dây dưa không bỏ, phun nước bọt nói Phương Vân Tuyên là lấy chén chào này cố ý khó coi gã.
Phương Vân Tuyên không khỏi cười khổ, trấn an trong lòng mới mở miệng giải thích: “Ta tuyệt đối không có ý này. Hôm nay làm sáu món ăn này đều dựa vào thân thể của các vị viên ngoại và đại nhân mà làm. Tại hạ mặc dù chưa từng gặp mặt mấy vị bình phẩm, nhưng nhìn cả ngày nay lại phát hiện thân thể mấy vị hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh cũ. Lúc này mới làm sáu món ăn này, nghĩ thuốc bổ không bằng thức ăn bổ. Nếu như mấy vị ăn ngon thì dựa vào biện pháp này trở về kêu đầu bếp trong nhà học làm theo. Chẳng phải còn tốt hơn cả ngày uống canh thuốc đắng sao?”
Mấy vị thân hào vừa nghe không khỏi nhìn nhau. Mấy người bọn họ xưa nay đều là nói chuyện không động tay chân, ra cửa đã ngồi trên kiệu, ăn cơm có người bưng, nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng, mỗi người đều là một thân thể phú quý. Nói bệnh nặng thì không có, nhưng trong ngày thường chỉ cảm thấy không thoải mái, không phải choáng váng đầu thì thở hổn hển, còn ăn cái gì cũng không cảm thấy hương vị, nuốt không trôi, ngủ không yên. Một ngày có thể ngủ hai ba canh giờ đã coi như tốt. Còn có tham luyến tửu sắc, thường xuyên lưu luyến pháo hoa liễu hẻm làm cho tinh hư thể mệt, cả người đều không đánh tinh thần dậy nổi.
Mọi người nghe nói ăn cơm có thể trị bệnh nhất thời đều hứng thú. Mã Thành An cũng ngạc nhiên nói: “Phương lão bản là từ đâu nhìn ra chúng ta có bệnh cũ? Ngươi cũng không có bắt mạch từ đâu hiểu rõ?”
Phương Vân Tuyên cười nói: “Vọng, văn, vấn, thiết*, xem bệnh cũng không nhất định phải bắt mạch mới được. Xem sắc mặt nè, nghe giọng nói nè, cũng có thể nhìn ra sức khỏe một người như thế nào.”
(*Vọng: nhìn. Văn: nghe, ngửi. Vấn: hỏi. Thiết: sờ nắn.)
“À, vậy xin mời Phương lão bản nhìn xem lão phu có bệnh cũ gì không?”
“Tại hạ chỉ là đầu bếp, không có sở trường xem bệnh. Nếu đại nhân hỏi ta thì ta đành bêu xấu một chút. Nếu như nói sai thì xin chư vị không nên cười tại hạ hồ ngôn loạn ngữ.”
Phương Vân Tuyên lại nhìn nhìn sắc mặt Mã Thành An hỏi: “Không biết Mã đại nhân ngày thường có tật xấu tay chân tê mỏi, hai mắt khô ráo, thường chảy nước mắt hay không?”
Mã Thành An đang vuốt ba chòm râu nghe vậy buông tay xuống, mặt lộ vẻ kinh dị, liên tục gật đầu đáp: “Có. Có khi ngồi lâu đứng lên sẽ cảm thấy dưới chân tê dại, phải ngừng một chút mới có thể bình thường lại. Hai mắt khô khốc không quan trọng, chỉ là tật xấu tay chân tê dại thật sự khó chịu, mời lang trung đến xem qua nói là không có gì trở ngại, chỉ là bởi vì người lớn tuổi huyết mạch không lưu thông gây nên.”
Hắn không khỏi hỏi: “Phương lão bản thật sự là tài giỏi, chỉ nhìn xem có thể biết sức khỏe của lão phu có bệnh cũ, thật sự tài giỏi. Vậy ngươi làm mấy món ăn đó là thật sự có thể trị bệnh?”
Mã Thành An vừa nói chuyện vừa nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn cũng không nhìn ra được gì, chỉ thấy mỗi món ăn được làm tinh xảo xinh đẹp, đều dùng đĩa trắng mỏng đựng; cũng không nhìn ra chỗ nào ngạc nhiên, chỉ là mấy món tinh xảo này cho dù màu sắc đẹp hơn món ăn bình thường một chút, dáng vẻ vui mắt một chút. Nhưng thật sự không đoán ra chúng nó có thể trị bệnh cũ gì.
Mọi người cũng nhìn tỉ mỉ một hồi và nếm qua hết, hương vị rất ngon. Vì thế càng tò mò chúng nó rốt cuộc có tác dụng gì.
Mã Thành An vừa định hỏi nhỏ món ăn nào trị bệnh cũ của hắn thì Lý Đại Sơn đã cười lạnh ra tiếng: “Mấy món ăn mà thôi, chư vị cũng đừng tưởng thật. Phương lão bản là nói hay hơn hát. Nếu như ăn cơm thật sự có thể chữa bệnh sao còn phải cần lang trung và hiệu thuốc làm gì? Cho dù nói chén cháo này đánh chết ta cũng không tin nó có thể trị bệnh!”
Lý Đại Sơn chỉ chỉ chén cháo và Phương Vân Tuyên mặt lộ vẻ khinh thường: “Ngược lại ngươi nói thân thể ta có bệnh cũ gì, chén cháo này chữa bệnh như thế nào. Ngươi nếu nói làm cho ta phục thì vòng tỷ thí này coi như ngươi thắng!”
Phương Vân Tuyên cười ảm đạm: “Đồ ăn chỉ ôn bổ, phải phối hợp với uống thuốc mới có thể làm ít công nhiều.”
Lý Đại Sơn vừa muốn phát tác Phương Vân Tuyên đã đi đến trước mặt gã cầm lấy chén cháo kia chậm rãi nói: “Cháo này chỉ dùng nguyên liệu bình thường, cũng là ta cố ý chọn cho Lý viên ngoại. Trong đó dùng gạo tẻ và hạt ý dĩ (hạt bo bo) tốt nhất, còn có đậu côve và táo đỏ.”
Lý Đại Sơn không chờ Phương Vân Tuyên nói xong đã nhếch miệng hừ nói: “Dù tốt nó cũng là một chén cháo!”Phương Vân Tuyên không khỏi mỉm cười: “Đúng vậy, dù tốt cũng là một chén cháo. Nhưng nếu ăn thật sự có thể trị bệnh cũ tỳ vị* suy yếu của Lý viên ngoại, chẳng phải còn tốt hơn ăn sơn hào hải vị gì đó sao?”
(*Tỳ là một cơ quan đặc nằm bên trái của vị [dạ dày] có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, Đông y gọi là có công năng vận hóa. Vận tức là chuyển vận, chuyên chở; hoá tức là tiêu hoá hấp thu. Tỳ và vị hợp tác với nhau để hoàn thành chức năng tiêu hóa, hấp thu thức ăn và chuyển vận chất dinh dưỡng.)
Lý Đại Sơn chấn động, không khỏi bật thốt lên: “Làm sao ngươi biết tỳ vị ta suy yếu?”
Phương Vân Tuyên cười nói: “Sắc mặt héo vàng, miệng khô môi nứt, có khi nấc cụt, vừa nhìn đã biết. Có phải là Lý viên ngoại sau khi bệnh nặng nguyên khí chưa hồi phục đã bận rộn khắp nơi. Bởi vậy không điều dưỡng đúng cách muốn đến lang trung bốc thuốc uống. Nhưng ngài cũng không có uống đàng hoàng phải không?”
Lý Đại Sơn vừa nghe vừa gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy…”
Lời vừa ra khỏi miệng gã đã hối hận vội sửa lời nói: “Thầy thuốc cho đơn thuốc điều trị hơn một tháng, cũng không có hiệu quả nhiều lắm.”
Gã vừa tức bực lên nói: “Lại nói tiếp, cũng không phải là bởi vì bữa cơm kia của Thực Cẩm lâu các ngươi mới tái phát bệnh cũ sao, hại ta đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại!”
Lý Đại Sơn hừ một tiếng cúi đầu nhìn chằm chằm chén cháo kia, nhìn một hồi lâu mới nói thầm: “Cháo này thực sự có tác dụng?”
Phương Vân Tuyên nhìn lời nói và việc làm của Lý Đại Sơn ngày thường cũng biết gã là người nóng tính, chỗ nào bình tĩnh uống được thuốc đắng mấy tháng chứ. Hắn đoán gã nhất định chỉ uống mấy thang đã vứt bỏ không để ý tới. Cho nên mới trì hoãn đến bây giờ làm cho khí huyết không đủ, tỳ vị càng thêm suy yếu.
Nói một hồi cháo đã sớm lạnh, Phương Vân Tuyên kêu người hâm nóng lần nữa mới bưng cho Lý Đại Sơn. Lại nói với gã mấy loại nguyên liệu nấu ăn trong cháo có công hiệu tác dụng thuốc thế nào.
“Trong Thực giám thảo mộc có ghi: gạo tẻ có tính mát, vị ngọt, có tách dụng ích khí bổ tỳ. Hạt ý dĩ cũng có công dụng như vậy, mà đậu côve khí bình, đều hòa được trung nguyên, tác dụng kiện tỳ hóa thấp. Táo đỏ lại càng không cần phải nói, ngoài bổ tỳ còn bổ sung khí huyết nhất. Bổ tỳ vị xong tự nhiên khí huyết lưu thông, mọi bệnh đều tiêu tan.”
Phương Vân Tuyên nói rất cẩn thận, sợ Lý Đại Sơn không tin còn nói có sách - mách có chứng nói chỗ tốt các loại nguyên liệu nấu ăn.
Lý Đại Sơn nghe xong nửa tin nửa ngờ, do dự mà giơ muỗng lên múc một muỗng cháo đưa vào miệng.
Chén cháo kia được múc ra một chén xanh nhỏ. Món đầu tiên Phương Vân Tuyên nấu chính là món cháo này, nấu một canh giờ nên mềm nhừ thơm nhẹ, mang theo một chút mùi táo nhàn nhạt. Ngoài vị ngọt của quả táo, còn lại có vị mềm mại tinh tế của gạo tẻ và đậu côve.
Lý Đại Sơn uống một hớp thì im lặng, không nói đến có trị được bệnh hay không, chỉ là hương vị của cháo này đã đủ làm cho gã ngậm miệng. Một chén cháo vào bụng cả người đều cảm thấy ấm áp, cái lạnh ban đêm dường như đều bị xua tan.
Phương Vân Tuyên lại múc thêm một vá cho Lý Đại Sơn cười nói: “Thức ăn bổ là một biện pháp tinh tế chậm rãi, gấp cũng không được. Lý viên ngoại nếu như thật muốn dùng biện pháp này chữa bệnh thì sau khi trở về ăn thêm một món cháo trong mỗi bữa cơm.”
Trong lòng Lý Đại Sơn phục nhưng ngoài miệng không phục nói bác bỏ: “Mỗi bữa đều ăn cháo? Gạo tẻ và đậu côve dù tốt nhưng ăn cũng hoài cũng phải ngán. Trị hết bệnh cũ này ngược lại thêm bệnh mới!”
“Không cần phải ăn mấy loại này, chỉ cần tìm mấy nguyên liệu có lợi cho tỳ vị nấu cũng được. Đổi nhiều món đa dạng, chỉ hai loại gạo tẻ và đậu côve này cũng có thể biến tấu thành vô số cách nấu, sao có thể ăn ngán được?”
Lý Đại Sơn thiếu chút nữa nhảy lên, thật muốn chỉ vào mũi mắng chửi người, có thể mang một loại nguyên liệu biến tấu thành vô số cách nấu toàn bộ Quảng Ninh sợ là cũng chỉ có một mình Phương Vân Tuyên. Đầu bếp nhà gã làm cá chỉ biết hầm, xào rau chỉ biết bỏ nhiều dầu xào sôi, mấy món khác lại càng không cần phải nói. Ngươi trông cậy vào hắn đổi món đa dạng, đây không phải làm khó hắn sao?
Lý Đại Sơn nhịn một lúc lại nghẹn một bụng lửa giận hầm hừ uống cháo, một mặt vẫn liều chết không tiếp thu: “Cái gì thức ăn bổ, quả thực chỉ biết nói bậy. Nếu như ăn cơm có thể chữa bệnh thì những lang trung đó tất cả đều phải bỏ nghề đi làm đầu bếp rồi.”
Khò khè khò khè, lại một chén cháo vào bụng.
Phương Vân Tuyên dở khóc dở cười, người này xem ra là muốn chống đối với mình tới cùng.
Mấy người còn lại đều bị lời nói của Phương Vân Tuyên động lòng lôi kéo hắn hỏi nhỏ mấy món còn lại có công hiệu gì, có thể trị bệnh gì.
Phương Vân Tuyên nói theo thứ tự: “Thức ăn bổ chỉ là phụ trợ, tại hạ không phải kêu các vị không cần uống thuốc nữa mà chỉ dùng nguyên liệu thức ăn chữa bệnh. Vừa dùng thuốc, vừa dùng ẩm thực điều trị, hai bút cùng vẽ bệnh mới nhanh khỏi được.”
Mọi người gật đầu nói đúng, lại hỏi món canh sơn tra lạc thần kia có tác dụng gì.
Phương Vân Tuyên nhìn thoáng qua Triệu viên ngoại ngồi ở góc bàn nói: “Canh này uống nguội tốt nhất, có tác dụng để ốm người.”
Triệu viên ngoại là một người rất mập, trọng lượng hơn một trăm cân, chỉ cần ông vừa động thì thịt cả người đều nhún nhảy, đi đường thở hổn hển, ngồi cũng đổ mồ hôi.
Triệu viên ngoại vừa nghe có thể giúp ốm người lập tức bưng chén đến múc, vừa uống vừa chỉ vào Phương Vân Tuyên nói: “Được. Phương lão bản nếu không có chỗ đặt chân thì đến nhà ta đi. Tay nghề này của ngươi thật là tuyệt, nấu nhiều món ngon lại có năng lực giúp ta giảm thịt. Ta uống nhiều chén thuốc dùng để ốm người như vậy gầy cũng không có loại nào uống ngon bằng cái này, chua chua ngọt ngọt, cũng không có mùi lạ. Uống canh như vậy cả đời cũng không ngán.”
Đám người Mã Thành An cũng nếm thử, canh này là dùng hoa lạc thần, trái bã đậu, cống cúc tốt nhất, thêm sơn tra nấu thành. Ngọt thanh không đắng, lại mang theo vị chua, uống vào quả nhiên có loại cảm giác chắc bụng.
Mã Thành An càng thêm tò mò hỏi Phương Vân Tuyên món nào đặc biệt nấu cho hắn.
Phương Vân Tuyên tìm ra món kim ngọc mãn đường kia nói: “Món ăn này là dùng hạt bắp, dưa leo cắt hạt lựu và các loại rau tươi cắt thành hạt lựu. Sau khi bóp muối rửa qua nước một lần, đổ dầu vào trong nồi, xào với lửa lớn là được.”
Món ăn này Phương Vân Tuyên không có để lên đĩa mà là cắt ở giữa một quả bí đao ra, moi hết thịt bên trong bỏ, chỉ chừa lại vỏ, lại dùng dao khắc ra năm hoa văn mừng thọ lên bí đao. Sau đó mới múc kim ngọc mãn đường nấu xong vào bên trong.
Bên trong vỏ xanh biếc là đủ mọi màu sắc, màu sắc trong ngoài đối lập tươi đẹp, vừa nhìn đã náo nhiệt vui mừng.
Mã Thành An rất vui mừng, trước tiên nhìn hoa văn trên bí đao. Sau đó nếm thử một muỗng kim ngọc mãn đường. Hạt bắp tươi mới, dưa leo giòn ngọt, các dạng rau tươi ngon. Mặc dù là món ăn chay nhưng lại làm cho người ăn không ngừng miệng, ăn liên tiếp vài muỗng lúc này mới nhớ tới nhường cho người khác. Mọi người nếm thử một chút cùng kêu lên nói ngon.
Nếm thử món ăn xong kế tiếp chính là phải bình chọn ai thua ai thắng. Mọi người thương nghị một hồi. Nếu nói là món ăn hai bên dường như không cao không thấp, mỗi món đều có đặc sắc riêng, đều đã phát huy sắc hương vị đến cực hạn.
Triệu viên ngoại nói: “Nếu chỉ bàn về món ăn xác thật khó có thể bình phẩm. Nhưng nếu bàn về tâm tư tinh vi, ngược lại ta cho rằng Phương lão bản tốt hơn. Món ăn làm đều ngon, nhưng Chu Hám Hải chỉ là nấu ăn. Phương lão bản lại có thể suy xét đến sức khỏe thực khách, làm mỗi loại món ăn đều tùy người mà khác nhau. Về điểm này, ta chọn Phương lão bản thắng.”