Mùng một năm mới, Bắc Bắc tỉnh ngủ sớm. Cậu nhóc tỉnh là lúc Trịnh Vĩ tất bật, làm bữa sáng, chờ cha mẹ anh dậy cả nhà cùng dùng bữa.
Mắt Trịnh Vĩ và Trịnh Quốc Đống đều đỏ quạch, hai người nhìn nhau một cái, rồi lại quay đi, không khí xấu hổ bao trùm cả bàn cơm.
Bắc Bắc ngủ dậy thấy nhớ bố, yên lặng ăn sáng xong, nhóc con kéo áo người đàn ông đang rửa bát, nhỏ giọng hỏi: “Chú Trịnh, hôm qua chúng ta không để ý tới bố cháu, liệu một mình bố cháu có buồn không? Bắc Bắc còn chưa chúc bố năm mới vui vẻ nữa.”
Trịnh Vĩ nghe vậy, đóng vòi nước, lau khô tay, rồi bế bổng nhóc con lên, còn quay nhóc hai vòng, khiến cho Bắc Bắc cười khanh khách.
“Ừ. Con ra phòng khách gọi điện cho bố đi, đợi chút xíu nữa chú đưa con đi chơi được không?” – Trịnh Vĩ hôn lên má nhóc, rồi thả nhóc xuống – “Gần đây bố con bận việc, đừng có nói chuyện lâu quá, để bố con nghỉ ngơi nhiều một chút, biết chưa?”
“Vâng ạ.” – Bắc Bắc chạy ra phòng khách, chợt nghĩ ra gì đó lại chạy về – “A, còn cả Trương Nam nữa, con hứa là đã gọi điện cho anh ấy rồi.”
“Được, con gọi cho cậu bé đi.”
Lúc này Bắc Bắc mới lon ton chạy đi.
Trịnh Quốc Đống cầm tờ báo năm mới, pha một bình trà Thiết Quan Âm, vừa ra phòng khách, nhìn thấy Bắc Bắc ôm điện thoại, vui vẻ nói chuyện.
“Chú Trịnh hứa lát nữa cho con đi chơi? Dạ, chưa biết là đi đâu ạ, con vẫn ngoan mà. Chúc bố năm mới vui vẻ. Con với chú Trịnh đều rất nhớ bố. Vâng. Vâng ạ. Bố nghỉ ngơi đi nhé, con chào bố.”
Chỗ để điện thoại cao hơn Bắc Bắc, cho nên khi đặt máy, nhóc phải dùng hai tay cẩn thận đặt xuống vị trí cũ.
Bắc Bắc nhớ ra còn phải gọi điện thoại cho Trương Nam, vì thế lại kiễng chân nhấc điện thoại lên, mới sực nhớ ra, mình không nhớ số điện thoại nhà Trương Nam. Cả nhà họ đều đi chơi rồi, càng khó liên lạc.
Bắc Bắc cũng chỉ nhớ có ba số điện thoại, số điện thoại nhà mình, số di động của bố và chú Trịnh. Vì thế, nhóc con chu môi, có chút mất mát đứng ngây người một hồi lâu. Chờ đến khi nhóc xoay người định đi tìm chú Trịnh, mới nhìn thấy Trịnh Quốc Đống im lặng ngồi trên ghế, có chút thất thần nhìn nhóc.
“Ông nội, năm mới vui vẻ.” – Bắc Bắc biết là năm mới gặp người lớn phải nói như thế, lúc trước khi ăn sáng nhóc đã quên chưa nói.
Trịnh Quốc Đống không nói gì, vẫn nhìn Bắc Bắc.
Đứa nhỏ này là do Khương Thần và Trịnh Vĩ cùng nhau nuôi lớn, mặt mũi sáng sủa, lại ngoan ngoãn, khiến cho ai gặp cũng thích. Tuy rằng không phải là con ruột của Trịnh Vĩ, nhưng nếu Khương Thần là nữ, ông cũng sẽ mở lòng đối xử với Bắc Bắc như với cháu ruột mình. Nhìn Bắc Bắc ngày một lớn lên, trong lòng ông không phải là không có chút cảm tình nào với cậu nhóc.
Chính là…..
Vì sao, vì sao cả con trai mình và Khương Thần, cả hai đều là đàn ông, sao hai người đàn ông lại có thể ở cùng nhau được chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ không thể kéo lại được.
“Bố ạ.” – Trịnh Vĩ rửa bát xong liền ra phòng khách tìm Bắc Bắc, lại thấy nhóc con đang nhìn chằm chằm bố mình đang ngẩn người.
Bắc Bắc hơi sợ, lại có chút rối rắm. Nhóc đã nói hai lần “Ông nội, năm mới vui vẻ.”, nhưng mà hình như ông nội đang ngủ, không có tí xíu phản ứng nào cả.
Trịnh Quốc Đống nghe được tiếng con trai mình mới lấy lại tinh thần.
Ông khẽ gật đầu.
“Con đưa Bắc Bắc ra ngoài, chiều mới về, bố mẹ cứ ăn cơm trưa đi, không cần phần bọn con đâu.” – Trịnh Vĩ nói xong liền bế Bắc Bắc lên nhà thay quần áo, chỉ để lại mình ông.
Hôm đó Bắc Bắc rất vui. Tuy rằng bố không ở đó, nhưng mà được đi chơi cùng chú Trịnh, còn được mua nhiều đồ chơi khiến nhóc rất hào hứng.
Bắc Bắc mặc quần áo mới, đi giày mới, được Trịnh Vĩ kéo đi khắp nơi. Năm mới nên trên đường không có nhiều người lắm, tuy nhiên các khu vui chơi đều đã mở cửa.
Bắc Bắc chơi đến mệt, ngủ luôn trên xe. Đến khi tỉnh lại thì nhóc phát hiện phía sau có một thùng lớn, trong thùng là đủ loại pháo bông. Cơn buồn ngủ của Bắc Bắc lập tức biến mất, nhóc hoa chân múa tay vui sướng.
“Tối sẽ đốt pháo bông với bố!”
“Ngày kia, khi chúng ta về nhà sẽ đốt pháo bông cùng bố con, được không?” – Trịnh Vĩ cũng cười.
“Vâng ạ. Ha ha.” – Bắc Bắc cười to.
Chờ đến khi Trịnh Vĩ và Bắc Bắc quay lại nhà, trong nhà đã có nhiều khách tới.
Trịnh Vĩ biết cô gái này, cũng có thể xem như là đàn em của anh, cô tốt nghiệp cùng trường đại học với anh, năm tới bắt đầu đi làm, Vương Phương.
Khi Trịnh Vĩ và Bắc Bắc xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, Vương Phương đang nói chuyện với Đào Lệ Hoa, mẹ Trịnh Vĩ.
Nghe thấy có tiếng người vào, Vương Phương có chút kích động, đến khi nhìn thấy Bắc Bắc, lại giật mình.
“Đàn anh, em đến chúc tết cô chú. Ngại quá, em hơi mạo muội một chút.” – Vương Phương là một cô gái sáng sủa lại đĩnh đạc. Chuyện cô thích Trịnh Vĩ ai cũng biết. Trước đây Trịnh Quốc Đống cũng hay gọi cô tới nhà ăn cơm. Cô cũng biết cách nói chuyện với người lớn, cho nên Trịnh Quốc Đống cũng rất hi vọng cô là con dâu.
Tuy rằng Trịnh Vĩ với Vương Phương vẫn khách khí lãnh đạm, nhưng cô gái này vẫn không khó chịu, vẫn rất quan tâm đến cha mẹ anh.
Hôm nay, Trịnh Quốc Đống gọi điện bảo cô tới.
“Đàn anh, cậu nhóc này là cháu ngoại anh sao, thật đáng yêu.” – Vương Phương sợ nhất là không khí tẻ nhạt, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhìn chằm chằm không nói gì, trong lòng cũng hơi khó chịu, vội vàng tìm đề tài.
“Đây là Khương Hiểu Bắc, là con trai anh.” – Trịnh Vĩ khi nói câu này, mắt anh không rời khỏi Trịnh Quốc Đống đang ngồi trên sopha – “Bắc Bắc, chào dì Vương đi con.”
“Cháu chào dì Vương.” – Bắc Bắc nhìn thấy người lạ, có chút ngại ngùng cúi đầu.
Vương Phương giật mình, cảm giác như có thứ gì trong lòng vừa bị chặt đứt, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng nghe qua chuyện Trịnh Vĩ kết hôn, huống chi còn có cả con rồi.
“A, chào cháu. Dì là Vương Phương, có thể gọi dì là dì Vương, dì là đồng nghiệp của bố cháu.”
Vương Phuương vô cùng sùng bái trịnh Vĩ, từ khi đi học, cô đã được nghe nhiều chuyện về anh, sau này cũng vất vả mới có thể tiếp xúc được với người thật, lại càng thêm ái mộ. Cô dùng mọi biện pháp để tiếp cận anh, tuy nhiên đều thất bại. Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của bố anh gọi tới nhà ăn cơm, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Cô cứ nghĩ đây là ý của Trịnh Vĩ, cảm thấy bản thân có hi vọng. Nhưng mà chiều tới đây, chú Trịnh cứ ngồi đó không nói chuyện, lúc nấu cơm cô Đào thường xuyên thở dài, cứ định nói gì rồi lại thôi. Chờ tới khi Trịnh Vĩ về, còn mang theo cả con, tình huống càng thêm quỷ dị.
Vương Phương tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng đã hết hi vọng, có người đối với bản thân ta như là mặt trời vậy, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm tới, khi ở xa thì thấy rực rỡ lóa mắt, khi tới gần thì lại làm ta tổn thương.
“Vậy dì cũng là bác sĩ à, bố cháu cũng là bác sĩ.” – Bắc Bắc nghe thấy Vương Phương nhắc đến bố, lập tức cảm thấy cô là người tốt. Trong trí nhớ của Bắc Bắc, tất cả bác sĩ đều giống như bố hay chú Trịnh, đều là người tốt, nhóc rất tự hào.
“Ừ, dì là bác sĩ. Cháu là Hiểu Bắc đúng không, dì gọi cháu là Bắc Bắc nhé?” – Đối với trẻ con, Vương Phương cũng rất nhiệt tình.
Trịnh Vĩ nhìn thấy Vương Phương, biết ngay là ý của bố mình. Anh chỉ chào hỏi qua loa rồi kéo Bắc Bắc về phòng.
Bắc Bắc vẫn đang rất kích động với thùng pháo bông trong xe, đã thế lại còn được Trịnh Vĩ mua cho biết bao là quần áo với đồ chơi. Vừa về tới phòng, nhóc liền mượn điện thoại của Trịnh Vĩ gọi cho bố.
“Bố ơi, chú Trịnh mua cho con rất nhiều nhiều quần áo với đồ chơi, còn có cả quà cho bố nữa đấy. Ngày kia là bố có thể thấy rồi.” – Bắc Bắc nằm lên giường, híp mắt, không tự giác túm lấy ga giường, mỗi khi vui vẻ nhóc thường như thế.
“Bắc Bắc có vui không?” – Khương Thần ở đầu bên kia nghe được tiếng con trai vui vẻ vậy, cũng cười.
“Vui chứ, con rất vui. Có bố ở bên thì càng vui hơn!”
Trịnh Vĩ thay quần áo, nhìn trên giường là con mèo con đang nằm úp sấp, ga giường bị làm cho lộn xộn, đang hào hứng nói chuyện với Khương Thần.
Bắc Bắc đang cười, như vậy nhất định là ai kia cũng đang cười.
“Bố, chú Trịnh tới rồi, bố nói chuyện với chú đi.” – Bắc Bắc đột nhiên bật dậy, đưa điện thoại cho Trịnh Vĩ – “Con cũng phải đi thay quần áo, trong phòng nóng quá.”
Nói xong liền lầm bầm ngồi xuống giường, cởi áo khoác.
Trịnh Vĩ cầm điện thoại.
Bên kia vẫn chưa cúp máy, nhưng mà hai người không biết nói gì.
“Cậu lại mua cho Bắc Bắc nhiều thứ như vậy?” – Là Khương Thần nói trước, giọng không cao, còn có chút khàn – “Mấy năm nay, cậu nuông chiều nó quá rồi.”
“Bắc Bắc là con em. Có người làm cha nào lại không muốn thứ tốt nhất dành cho con mình?”
“……..” – Khương Thần im lặng
“A Thần….” – Trịnh Vĩ nhẹ nhàng thở dài. Trong lòng người kia phải chịu khổ sở, anh biết, nhưng hiện tại anh không thể làm gì được – “Em đi giúp mẹ nấu cơm, anh nghỉ ngơi cho khỏe, phải biết tự chăm sóc bản thân đấy, biết chưa?”
Cũng chỉ có thể dùng những lời ôn nhu nhất mà thôi.
“…. Cậu cũng…. phải tự biết chăm sóc mình….” – Khương Thần nhẹ nhàng nói xong, rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Chẳng sợ bất kỳ chuyện tồi tệ nào trên đời này cả, vì trên thế giới này luôn có một người hiểu được mình.
Tất cả, sẽ không còn tồi tệ như vậy nữa.