Mùng ba Tết, Khương Thần sau khi ở nhà ngủ suốt hai ngày, cảm giác đã khá hơn nhiều. Hôm đó thời tiết không tồi, lại nghĩ tới buổi tối Trịnh Vĩ sẽ đưa Bắc Bắc về nhà, cho nên xế chiều anh quyết định tới siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối. Buổi sáng Bắc Bắc đã gọi điện, nói là muốn ăn món canh sườn củ cải của anh.
Khương Thần nấu ăn không tính là giỏi, chỉ có duy nhất món ăn này có thể khiến cho Bắc Bắc nhớ mãi không quên, đây cũng là món mà hồi trước Trịnh Vĩ đã dạy anh.
Siêu thị, Khương Thần mua rau xong xuôi, chọn thêm mấy quả táo nữa liền ra thanh toán. Vừa xoay người, anh nhìn thấy Trịnh Vĩ và Bắc Bắc. Cách đó không xa, Bắc Bắc đang kiễng chân chọn một gói bánh quy gấu. Loại bánh quy này có bốn năm vị, mà mỗi lần Bắc Bắc chỉ mua một loại. Trịnh Vĩ đứng bên cạnh nhóc con, im lặng nhìn ngón tay Bắc Bắc đảo tới đảo lui trên hai hộp bánh.
Rối rắm thật lâu, cuối cùng nhóc cũng buông tay, ngẩng đầu nhìn Trịnh Vĩ, lại gãi gãi đầu.
Bên cạnh Trịnh Vĩ còn có một cô gái.
Khương Thần biết cô gái này, là Vương Phương, cô là đàn em của Trịnh Vĩ, lại rất sùng bái anh, nhưng luôn bị anh cự tuyệt.
Vương Phương đang ngồi xổm, nói gì đó với Bắc Bắc, sau đó chọn một gói bánh quy trên giá đưa cho nhóc.
Bắc Bắc hớn hở cầm lấy gói bánh, bỏ vào xe đẩy hàng, sau đó ba người cùng nhau sang gian hàng khác.
Bắc Bắc vẫn luôn nắm tay Vương Phương.
Khương Thần không tới chào hỏi, xoay người ra quầy thanh toán.
Khi Trịnh Vĩ đưa Bắc Bắc về nhà, Khương Thần đã làm xong bữa tối. Nồi canh sườn củ cải vẫn đang sôi trên bếp, hương vị lan tỏa cả nhà.
Khương Thần mở cửa, nhìn Bắc Bắc ngái ngủ nằm trên lưng Trịnh Vĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt không mở ra được, chỉ ậm ừ gọi một tiếng “Bố”.
Khương Thần đưa tay định đỡ nhóc xuống, Trịnh Vĩ liếc nhìn anh, liền nhẹ nhàng đổi giầy đi vào phòng, cõng nhóc con vào phòng ngủ nhỏ.
“Mới đưa Bắc Bắc đi ăn lẩu về, ban ngày chơi nhiều quá nên mệt, cứ để nó ngủ một lát đã.” – Khương Thần đứng ngoài cửa phòng ngủ của Bắc Bắc, nhìn động tác của người bên trong. Trịnh Vĩ nhẹ nhàng cởi giầy cởi áo cho Bắc Bắc, đắp chăn cẩn thận cho nhóc rồi mới đứng lên, nhìn Khương Thần vẫn đang đứng ở cửa ngơ ngác nhìn mình – “A Thần….”
“Không còn sớm nữa, cậu về đi.” – Khương Thần nghe người kia gọi tên mình, thản nhiên quay lưng đi.
Trịnh Vĩ có thể nhìn thấy sắc mặt Khương Thần không tốt lắm: “Em ở lại ăn tối cùng anh…..”
“…………..”
Khương Thần không cự tuyệt.
Bữa cơm trôi qua trong yên lặng, hai người không ai nói với ai câu nào, Trịnh Vĩ nhìn Khương Thần bê bát cơm mà chỉ ăn có vài miếng.
Khi Trịnh Vĩ đang rửa bát trong bếp, Khương Thần đã dọn bàn xong, đứng ở cửa bếp nhìn anh.
Trước kia, khi Khương Thần còn khờ dại, luôn mong muốn có thể thực hiện được ước mơ của mình. Nhưng càng trưởng thành, bản thân ngày càng thành thục, sau đó dần dần già đi, anh mới hiểu được, cuộc sống giống như là chiếc khinh khí cầu, càng bay cao càng phải vứt bớt các túi cát đi, rồi cuối cùng thì giấc mộng nào cũng sẽ biết mất, không còn lại gì cả.
Giấc mộng hồi trẻ, và hi vọng khi ở cùng Trịnh Vĩ…….. Đến ngày hôm nay, còn lại gì chứ?
Khương Thần nhìn bóng dáng của người đàn ông, yếu ớt nói: “Chúng ta làm đi……”
Động tác rửa bát của Trịnh Vĩ đột nhiên khựng lại. Anh sửng sốt quay đầu nhìn người kia.
Mũi Khương Thần hơi cay cay, nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay người kia: “Bắc Bắc còn ngủ, muốn làm thì về phòng, còn không thì cậu về đi.”
“Hai ngày nay cảm ơn cậu đã chăm sóc Bắc Bắc.”
Người nói chuyện đi rồi. Chỉ còn lại Trịnh Vĩ ngơ ngác nhìn chiếc bát đầy bọt xà phòng trong tay, nhíu mày.
Khương Thần về phòng, để nguyên quần áo chui vào chăn. Trong nhà mở hệ thông sưởi, cũng không lạnh, nhưng không hiểu sao cả người anh lại run rẩy.
Hóa ra, anh cũng chỉ là một người bình thường. Nhìn thấy người mình yêu ở cùng người khác, cho dù có thể chỉ là tình cờ gặp nhau, tim anh cũng sẽ đau.
Vốn cứ nghĩ là bản thân mình rất rộng rãi, nhưng khi đã yêu rồi, con người đều trở nên ích kỷ, lại yếu ớt. Sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi người mình yêu, sợ những ngọt ngào và ôn nhu kia không thuộc về mình, mà thuộc về một người khác………
Loại đau đớn từ tận trong tim này, có thể cho người ta sợ hãi đến mức khó thở.
Khương Thần cảm thấy mình là một người thất bại. Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, phải làm công việc mà mình không thích, yêu người mà mình không nên yêu……
Chính mình đẩy người mình yêu ra, đẩy người ta đến bên người khác.
Thật sự muốn trách, nhưng ngoài bản thân mình còn có thể trách ai đây?
Đệm bên cạnh lún xuống, có người ngồi xuống bên cạnh Khương Thần, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh.
“……………” – Khương Thần rất nhớ Trịnh Vĩ, nhớ cả hương vị trên người đối phương nữa. Anh vốn nghĩ khi chia tay sẽ quên tất cả, nhưng thân thể anh không thể lừa được anh.
Bao nhiêu năm bên nhau, cũng chỉ có Trịnh Vĩ….. là người hiểu anh nhất………….
“A Thần………….” – Trịnh Vĩ cảm thấy hôm nay Khương Thần rất kỳ lạ. Mỗi khi Khương Thần gặp khó khăn, có chuyện đau buồn, đều là Trịnh Vĩ ở bên cạnh trấn an, cả tâm hồn lẫn cơ thể.
Khương Thần quay người lại, mở to mắt nhìn biểu cảm quyến luyến của người đàn ông kia. Anh đang cười.
Trịnh Vĩ cúi đầu hôn anh, ôn nhu vuốt ve cơ thể anh. Đã bên nhau nhiều năm, có thể coi như là vợ chồng già rồi, rõ ràng là động tác của đối phương không có gì khác biệt, nhưng chỉ có đối phương mới có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của bản thân mình.
(H đóng cửa tắt đèn)
Khương Thần cởi trần nửa ngồi nửa nằm trên giường, nhìn Trịnh Vĩ mặc quần áo. Chiếc áo sơ mi quen thuộc, áo lông quen thuộc, quần quen thuộc…. Tách ra không được bao lâu, quần áo của Trịnh Vĩ vẫn là đồ mà anh biết…. Nhưng tương lai thì sao, có thể có một người phụ nữ khác mua đồ mới cho người kia, mỗi người tìm cho người kia một bộ quần áo thật hợp, mỗi khi giao mùa sẽ đi mua sắm thêm đồ mới…..
Khương Thần thích nhất là nhìn Trịnh Vĩ mặc áo sơ mi. Trịnh Vĩ biết, nên anh cũng thường xuyên mặc, rất nhã nhặn, rất trầm tĩnh, là trang phục phù hợp nhất với khí chất của anh…..
Tương lai, có lẽ vợ anh sẽ không thích cách ăn mặc của anh hiện tại…. Lại có lẽ…..
“…….Trước khi cậu tìm được vợ…… Nếu còn hứng thú với đàn ông…. Thì cứ tìm tôi……..”
Khương Thần nói, khóe miệng hơi nhếch lên, thành một nụ cười tự giễu.
Động tác mặc áo khoác của Trịnh Vĩ dừng lại
“………………”
“A Vĩ, gần đây tôi luôn nằm mơ, mơ về những ngày tôi còn trẻ.” – Khương Thần lõa thể xuống giường, trên người loang lổ những ấn ký tình cảm mãnh liệt của cả hai…. đã lâu không bên nhau…. hai người đều sung sức….. không tiết chế………….. Nhưng hiện tại đã bình tĩnh lại, có vẻ hơi mất tự nhiên – “Trước khi hắn ta ra nước ngoài du học, tôi quỳ gối cầu xin hắn đừng đi….. Hắn không đồng ý…. Cuối cùng, tôi cầu xin hắn, xin một cái ôm cuối cùng…………”
“Ha ha, cậu đoán xem hắn nói gì? Hắn nói nếu tôi còn cố dây dưa với hắn, hắn sẽ gọi cảnh sát…..” – Khương Thần mở tủ lấy một chiếc áo tắm, khoác lên người, đưa lưng về phía Trịnh Vĩ đang ngồi bên giường, cúi đầu.
“Tôi vẫn nghĩ, khi đó, tôi muốn nhiều thứ lắm. Mới hai mươi tuổi đầu, vẫn là trẻ con, đã là đồng tính còn hi vọng tình yêu thật lâu dài, giống như tình yêu nam nữ bình thường, hai người bên nhau thành một gia đình, quả thực là quá ngây thơ…..”
“Bây giờ nghĩ lại, là một người hay là hai người, thì cũng có gì khác nhau, cũng chỉ là có hay không có bạn giường cố định thôi mà….. Nếu mà ngẫu nhiên có hứng thú tới đây, có thể tìm người mà phát tiết…. Thôi………”
“Cậu có hiểu được không? Hiểu được thì đừng có như thế nữa. Tôi bất quá chỉ bẻ cong anh, còn lợi dụng anh nữa, vì thế đừng có hùa cùng tôi náo loạn nữa, anh nên đi làm chuyện mà anh nên làm…..” – Khương Thần quay đầu nhìn người đàn ông kia, nở một nụ cười mệt mỏi, lại quay đi – “Ngay từ đầu tôi cũng chỉ định cùng cậu vui đùa một chút thôi, chỉ nghĩ qua được ngày nào thì qua, chưa từng nghĩ sẽ lâu dài….. Hiện giờ ngẫm lại, tôi thấy cậu vẫn nên đi tìm một cô gái tốt mà kết hôn đi……..”
Khương Thần đứng lên, bước từng bước về phía phòng tắm: “Có nhiều cô gái yêu cậu lắm, nhớ phải tìm một người tốt với cậu, còn cậu cũng nên quan tâm cô ấy, đừng có mỗi ngày công tác vất vả về nhà còn quan tâm đến thứ khác…..”
Rầm!
Khương Thần đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Xoạt!
Là âm thanh vòi sen trong phòng tắm.
Trịnh Vĩ đứng trước cửa phòng tắm, hai tay nắm chặt.
Chờ tới khi Khương Thần tắm rửa xong đi ra ngoài, trong phòng đã không còn ai.
……………..
Trịnh Vĩ về nhà. Cũng không biết những lời vừa rồi nghe được bao nhiêu.
Khương Thần cầm chai rượu đỏ, không cần chén, trực tiếp tu từ chai luôn.
Mùng ba tết.
Khương Thần nhớ rõ, sinh nhật Trịnh Vĩ là mùng ba tết.
Vậy, sinh nhật vui vẻ nhé.
Sau đó, cuộc sống lại giống như trước.
…………..
Trịnh Quốc Đống lại mời Vương Phương tới nhà ăn cơm chiều, Trịnh Vĩ lập tức gọi điện thoại cho em họ anh, Trịnh Huy.
Khi bữa cơm sắp xong thì Trịnh Huy tới, chạy ào vào phòng, còn lo lắng hô to: “Bác làm sao vậy, sao đột nhiên lại ngất?”
Sau đó nhìn ra Trịnh Quốc Đống đang ngồi trên bàn cơm, cậu chàng đần người ra.
“Tiểu Huy, đây là Vương Phương, là đàn em mà lần trước anh nhắc tới đấy.” – Người mở cửa là Trịnh Vĩ, anh xếp thêm một cái ghế vào bàn ăn, sau đó quay về chỗ, tiếp tục ăn cơm.
Vương Phương lập tức đứng lên chào Trịnh Huy, nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Trịnh Quốc Đống, lại nhìn Trịnh Vĩ vẫn cúi đầu ăn cơm, ngồi không được mà đứng cũng không xong.
“A, cô chính là bác sỹ Vương đấy hả? Lần trước tôi và anh họ cũng đã có nói chuyện qua. Tôi là Trịnh Huy, là bác sĩ khoa chỉnh hình.” – Chuyện của Trịnh Vĩ, Trịnh Huy cũng biết một phần, lại nhìn bầu không khí quỷ dị này, cũng có thể hiểu được đại khái dụng ý Trịnh Vĩ lấy cớ gọi cậu tới.
Vương Phương cảm thấy hôm nay mình đặc biệt xui xẻo. Ban ngày đi làm vì là người mới, bị chủ nhiệm phân làm trợ lý phẫu thuật suốt mười tiếng, ngay cả cơm trưa cũng phải tranh thủ ăn, xong rồi chuẩn bị tiếp tục công việc. Vừa tan tầm thì nhận được điện thoại của bác Trịnh, ngay cả quần áo cũng không kịp thay chạy vội tối. Sau đó là một mâm cơm quỷ dị mọi người không nói câu nào, sau đó là em họ của Trịnh Vĩ đột ngột xuất hiện.
Vương Vương cảm thấy vô cùng tủi thân. Rõ ràng là đã muốn buông tay, cho dù là ngốc cũng nhận ra trong lòng Trịnh Vĩ đã có người khác. Biết trước là không thể có được gì, nhưng bản thân lại vẫn cứ bị kéo vào cuộc sống của Trịnh Vĩ. Cô là hậu bối, không thể cự tuyệt Trịnh lão tham mưu trưởng, cuối cùng chỉ có thể như con ngốc ngồi đây chịu áp lực.
Đôi mắt Vương Phương hơi hồng, cầm đũa cũng không biết là gắp món nào, tay cô cũng run rẩy, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng kết thúc bữa cơm quỷ dị này.
Trịnh Huy kỳ thật chưa bao giờ nghe Trịnh Vĩ nói chuyện yêu đương với cô gái nào cả. Trịnh Vĩ chơi với cậu từ nhỏ, nhưng mà hồi đó con trai thường đam mê mấy loại thể thao hay trò chơi gì đó, khi tán gẫu cũng ít nói chuyện về con gái, mà nếu có thường để trong lòng.
Hiện giờ đã lớn rồi, Trịnh Vĩ vẫn là tấm gương của Trịnh Huy như trước. Cũng chính Trịnh Vĩ thẳng thắn nói với cậu chuyện của anh Khương Thần và Bắc Bắc, Trịnh Huy cũng đã tiếp nhận rồi. Có thể là chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, cậu cũng hiểu con người Trịnh Vĩ, một khi anh đã quyết định thì có nói nhiều đến đâu cũng vô nghĩa. Anh sẽ không nghe, càng không vì bất kỳ ai mà thay đổi ý kiến của bản thân cả. Vì anh là Trịnh Vĩ, một Trịnh Vĩ từ nhỏ đã vĩ đại.
Trịnh Huy nhìn bộ dạng khổ sở của cả nhà, đặc biệt là Vương Phương đang không biết phải làm sao kia. Tất cả đang có mâu thuẫn mà không thể nói rõ ngay lập tức được, vì thế cậu hiểu, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
“Nếu bác sỹ Vương không chê, ăn cơm xong cùng tôi đi thưởng thức bánh ngọt được không? Ở thành Bắc mới có một quán ngon lắm, mấy cô bé hộ sĩ giới thiệu cho tôi đấy.” – Trịnh Huy cười rộ lên, để lộ tám chiếc răng trắng sáng đúng tiêu chuẩn, trực tiếp bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của vị lão tham mưu trưởng kia, cố gắng tỏ vẻ cho Vương Phương thấy hormorne giống đực của bản thân.
Chỉ cần Vương Phương có chút đầu óc, nhất định hiểu được cậu đang ra tay cứu cô ấy, sẽ…..
“…….Cháu cũng no rồi. Cảm ơn chú Trịnh Và dì Đào…. cả anh Trịnh nữa….. Cháu xin phép về trước ạ….”
Vương Phương nói xong chữ cuối cùng, đã buông bát, cúi đầu, tới giá áo lấy áo khoác và khăn quàng cổ, tới huyền quan đi giày, dùng ánh mắt vô cùng khẩn thiết cảm kích nhìn Trịnh Huy.
Biểu tình kia có thể lý giải là:
“Huynh đài, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mau bỏ đi.”