Đó là một buổi trưa nắng vàng in trên tóc, mây trên trời xuống phủ ở trên vai, màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc.
Trên đoạn đường ít người qua lại, diễn ra trận đánh hội đồng giữa một đám nhóc ú nu ú nần và một cậu nhóc mang thân hình nhỏ bé trắng trẻo, đôi mắt to tròn cùng đôi môi chúm chím, và mái tóc xoăn tự nhiên như lông mèo kia.
Chuyện kể rằng đám nhóc và cậu nhóc ở cùng một nhà trẻ, bởi vì vẻ ngoài quá đỗi long lanh của cậu khiến mấy đứa con gái mê như điếu đổ, nên tụi nó tức lắm, hẹn với nhau sau khi tan học cho cậu một trận nhớ đời.
Tụi nó lấy thịt đè người, ỷ mập ăn hiếp ốm. Vốn dĩ không biết đánh nhau, lại mắc chứng nhút nhát sợ sệt, vì thế cậu nhóc không còn cách nào khác ngoài việc lấy hai tay che chắn, thút thút thít thít.
-”Mấy thằng mập kia, dừng tay lại ngay.”
Một giọng nói chậm rãi uy quyền, nhưng cũng đầy gắt gỏng vang lên.
Chưa gì đã có người đến ngăn cản và chuẩn bị báo công an rồi? Eo xui xẻo thế không biết.
Nhất trí ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, đoạn đột nhiên đám nhóc đứng như trời trồng.
Không gian, trở nên im ắng lạ thường, một lúc sau, tụi nó bật cười thành tiếng.
Hóa ra, cái người vừa lên tiếng là một cô bé, cùng lắm là trạc tuổi chúng nó thôi. Gương mặt khó đăm đăm nha, tay chắp sau lưng nha, trông như bà cụ non vậy.
Tụi nó e hèm một tiếng thăm dò.
-”Nè bạn gì đó ơi, bạn muốn trở thành anh hùng cứu công chúa à?”
Cô bạn bỗng nhiên cau mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
-”Mấy ngón tay đó...đang lần lượt chĩa về phía tôi sao?”
Đám nhóc ngẩn tò te, mấy ngón tay múp míp còn đang lơ lửng giữa khí trời thì cô nhóc đã chạy lại kéo quần của một thằng xuống.
Là quần lót siêu nhân...
-”Yên tâm đi, tụi tớ sẽ trả thù cho cậu!!”
Thế là trận ẩu đả diễn ra, cậu nhóc đứng nép góc tường, mồ hôi vã ra như tắm. Cậu vừa sợ, vừa lo, lo cho cô bạn kia chân yếu tay mềm mà dám xả thân bảo vệ cậu.
Cậu suy nghĩ thấu đáo rồi, cậu không thể để mặc như vậy được, bỡi lẽ sẽ không xứng đáng với lời dạy của ba, bởi lẽ sẽ không đáng mặt nam tử hán đại trượng phu.
Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, cậu đứng phắt dậy, quyết tâm cao hơn ngọn cỏ.
Chỉ có điều nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt chữ O, mồm chữ A thôi. Sốc.
Phải nói là rất sốc.
-”Cậu tuyệt thật, cảm ơn vì đã bảo vệ tớ nhé.”
Cô bạn phủi phủi tay, hất hàm trả lời.
-”Thế đã là gì, thường thôi!”
Rất tự tin, và cậu không ghét điều đó!
-”Vậy họ tên của nhóc là gì? Nhóc mấy tuổi?”
-”Tớ tên Huỳnh Thiên Bảo, tớ vừa tròn năm tuổi.”
-”Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, cậu sẽ là nô lệ của tớ!”
Mặt Thiên Bảo nghệt ra, chả hiểu gì sất.
-”Cậu ngây cái gì thằng kia? Tớ đã cứu cậu, vì thế cậu phải nghe lời tớ.”
-”Nhưng...tớ chỉ nghe lời người lớn thôi...”
-”Dám cãi lời ân nhân hả? Đấm cho một trận bây giờ!”
Kỳ lạ quá, tại sao ân nhân này hơi khang khác so với những gì phim kiếm hiệp Trung Quốc miêu tả nhỉ?
-”Tớ...không biết...”
-”Cứ vòng vo mãi! Một là làm nô lệ, hai là bị tớ đánh, cậu chọn đi!”
-”Người ngoài hành tinh đáp xuống trái đất kìa!”
Chém gió nhưng bạn tin thật, còn tò mò quay đầu lại nhìn. Thiên Bảo nhân cơ hội, co giò chạy thật nhanh.
Nghe nói nhân duyên, là do trời định. Vài ngày sau đó, nhà cậu có hàng xóm mới chuyển đến.
-”Xin chào con rùa rụt cổ, trái đất thật tròn nhỉ?”
Bạn ấy cười chứ, một nụ cười rất tươi, rất đắc chí.
-”Tớ vẫn chưa biết tên của cậu...”
Dù sao trái đất vẫn quay, dù sao bạn ấy cũng tình cờ trở thành hàng xóm của cậu.
-”Quên giới thiệu rồi, tớ tên Nguyễn Hoài Thương, cùng tuổi với cậu.”
Hoài Thương? Bạn ấy có một cái tên thật đẹp, thật dịu dàng biết bao.
-”Đừng quên rằng cậu sẽ bắt đầu cuộc sống nô lệ nhé!”
Ối dồi ôi, cớ sao cái tên chẳng ăn nhập gì tới chủ của nó vậy nè?
Cũng từ giây phút đó trở đi, cậu bé Huỳnh Thiên Bảo tội nghiệp luôn phải tuân theo mệnh lệnh của cô chủ nhỏ nhà kế bên, cô chủ sai gì cũng phải làm theo.
-”Nhìn cậu xem, con trai con lứa gì mà da trắng bóc, trắng hơn cả tớ nữa!”
GATO, cực kỳ GATO. -”Người hầu không được phép trắng hơn chủ nhân, cậu nên ra nắng thường xuyên, dưỡng cho da đen lại, hiểu chưa?”
-”Hiểu roài.”
Cô chủ nhỏ xem chừng rất hài lòng.
-”Ngoan lắm, Tiểu Bảo!”
-”Cậu nhầm rồi, tớ là Thiên Bảo, Thiên Bảo ý.”
-”Ai chẳng biết! Tại tối qua tớ đọc quyển truyện có nhân vật kia tên là Tiểu Bảo, giống tên cậu. Vả lại cậu yếu đuối, nên tên đó rất hợp với cậu!”
Giời ạ, tên gì mà kỳ cục quá, giống như đi tè vậy.
-”Đừng gọi tớ như thế, tớ không thích tên đó chút nào.”
-”Tớ thích là được! Tiểu Bảo Tiểu Bảo!”
Đáng ghét, nếu đã như vậy, bây giờ cô chủ Hoài Thương cũng sẽ có một cái biệt danh tuyệt đẹp.
-”Thương bà chằn nhé?”
Cô chủ nhỏ há hốc mồm.
-”Cậu vừa hung dữ, vừa thích bắt nạt tớ, vì thế nên tên Thương bà chằn cũng hoàn toàn phù hợp với cậu!”
Bốp.
Coi là nô lệ, nhưng thật ra cô bé luôn xem cậu bé là một người bạn thân, và cậu bé cũng vậy. Hai đứa trẻ đi đâu cũng có nhau, có chuyện gì cũng tâm sự cho nhau nghe.
Thế là xuyên suốt mười năm, họ đã tích luỹ được biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, dở khóc dở cười bên nhau.
...
Tiểu Bảo là con heo đất.
-”Hôm qua đi ăn, bốn chục ngàn tiền bánh cuốn, ba chục ngàn tiền trà sữa, ba chục ngàn tiền gimbap, hai chục ngàn tiền thạch phô mai. Tổng cộng một trăm hai mươi ngàn. Chia đều là ông bảy chục, tui năm mươi hí hí. Ngày mai đưa nhé, Tiểu Bảo ngốc!”
-”Thôi mệt quá, tui trả hết.”
...
Tiểu Bảo là bác xe ôm đầu ngõ.
-”Alo.”
-”Bổn cô nương nghe.”
-”Sáng mai tui qua đón bà đi học thêm nhé?”
-”Bao tui tiền ăn sáng luôn đi.”
-”Biết rồi, ngày mai bảy giờ rưỡi tui qua.”
-”Chiều đón tui luôn, hí hí.”
-”Biết rồi, tan học tui qua.”
...
Tiểu Bảo là bác sĩ tự phong.
-”Huhuhu tui bị bệnh rồi...”-”Bà sao vậy? Có sao không? Bệnh nặng không? Bà đang ở đâu? Muốn tui mua thuốc hay tui đưa bà đi khám?”
-”Tui bị cảm thôi...”
-”Trời ạ.”
Một lúc sau, điện thoại đổ chuông.
-”Bà đang ở đâu? Xuống nhà lấy thuốc nè.”
...
Tiểu Bảo là ông bố di động.
-”Không được thức khuya, không được về trễ, không được mặc váy quá ngắn, không được uống rượu bia, không được gây sự đánh nhau, không được đi chơi với thằng kia, không được quá thân thiết với thằng nọ. Đã rõ chưa, Nguyễn Hoài Thương?”
-”Dạ vâng thưa bố.”
...
Tiểu Bảo là bà mẹ đảm đang.
-”Người hầu ơi, cô chủ đói quá...”
-”Bà lại không ăn tối phải không? Đã dặn bao nhiêu lần rồi, muốn ăn gì tui đi mua?”
-”Hí hí tui muốn ăn bún riêu, uống trà đào, vâng vâng và mây mây.”
-”À quên, giờ này muộn rồi chắc chẳng còn cửa hàng nào bán đâu, bà ăn mì nhé? Mì Omachi hay mì Cung Đình?”
...
Tiểu Bảo là anh hùng rơm.
-”Huhuhu tui vừa mới bị cướp kẹo mút...”
-”Là ai? Thằng nào con nào dám cướp kẹo mút của bạn tui!”
-”Thằng Thiên Minh ý...”
-”Tui mà biết nó là ai thì tui cho nó no đòn rồi!”
-”Mạnh mẽ lắm! Nhà nó ở trước cửa trường tụi mình đấy!”
-”Ui da, tự nhiên đau bụng quá...”
...
Tiểu Bảo có tính chiếm hữu khá cao.
-”Làm gì mặt mày bí xị như cái bị vậy?”
-”Hôm qua bà bỏ rơi tui...”
-”Hả? À tại hôm qua đi chung với thằng bạn trai mới! Sorry bạn hiền!”
-”Đừng bỏ tui nữa nha, tui buồn lắm...”
-”Sao tự dưng nhõng nhẽo thía?”
-”Bà là bạn thân của tui mà?”
...
Tiểu Bảo là đồ đáng ghét.
-”Bực bội quá! Lại thêm một thằng nữa đá tui kìa!”
Chuyện thường tình ở huyện, giống như bộ phim Cô Dâu Tám Tuổi ấy, tiếp theo, cậu lại bắt đầu hành trình an ủi vỗ về.
-”Vui lên đi, buồn làm chi, đời còn dài và trai còn đầy...”
Cảm thấy khá khẩm hơn, cơn giận của cô tạm thời dịu xuống.
-”Mỗi tội bọn nó hổng yêu bà thôi.”
Có đứa quơ cặp giò ra, đá vào lưng đứa kia một phát rõ đau, rõ kêu.
-”Đừng có đến gần tui!! Đừng có nói chuyện với tui nữa!!”
Tự ái rồi, cạch mặt rồi, quê khó huề rồi.
-”Cô chủ hiền hậu và xinh gái ơi, hạ hoả, hạ hoả...”
-”Đừng có giả bộ nịnh hót!!”
Huỳnh Thiên Bảo có thú vui tao nhã, trêu bà chằn lửa nhà kế bên, làm bà chằn giận dỗi, rồi sau đó xách mông đi dỗ.
-”Tui đùa thôi, đừng giận...nha?”
-”Im rồi đi tự sát đi!!”
Hai người trái ngược tính cách nhau, tạo thành đôi bạn thân ngốc nghếch, ồn ào, lúc nào cũng có chuyện gây lộn, nhưng lại vui ơi là vui!