Nàng Đại Tỷ Tôi Yêu

Chương 2: Chương 2: Cậu là bao cát để cô trút giận




Thời gian thấm thoát thoi đưa, nghoảnh đi nghoảnh lại, “cô chủ nhỏ” và “nô lệ” đã tròn mười lăm tuổi rồi.

Nguyễn Hoài Thương đã dần dần trưởng thành, vẻ tinh nghịch thuở bé nhẹ nhàng phai đi, thay vào đó những đường nét thanh tú trên gương mặt hiện rõ hơn, mái tóc cũng đã được nuôi dài, mới mẻ với màu nâu hạt dẻ trẻ trung.

Có thể nói ngày càng nữ tính, chỉ trừ cái sở thích gây gổ đánh nhau kia, vẫn không hề thuyên giảm.

So với trước kia, giờ đây người hầu của cô còn trắng sáng hơn nhiều. Tuy vẫn dễ thương như hồi nhỏ, nhưng vẫn không thể che giấu thành công của kỳ dậy thì. Như này, giọng nói trầm ổn mạnh mẽ, cánh tay nổi gân, tấm lưng rộng lớn, chân tay dài hơn.

Cứ mỗi khi nhắc tới là cô tự thấy buồn cười. To xác là thế, mà mức độ hiền lành, ngây thơ của Huỳnh Thiên Bảo có khi còn hơn lúc nhỏ nữa.

Khi lớn, cậu ta bắt đầu làm nũng, hay ghen tuông vô cớ, đặc biệt là luôn ngoan ngoãn để cô sai khiến mới hú hồn chứ.

Nói ra thì thôi bỏ đi, nhưng bằng một cách nào đấy, cô muốn cậu ấy biết rằng cô thực sự biết ơn vì cậu ấy đã xuất hiện và luôn bên cạnh cô trong những năm tháng trẻ trâu đến tận bây giờ.

Quay trở về thực tại một chút, không biết hôm nay là ngày gì, mà tại sao “hên” lắm. Này nhé, sáng sớm đi chợ sực nhớ mẫu thân chưa đưa tiền, méo cả mặt chạy về. Trưa chiều chạm mặt cái thằng vừa mới chủ động chia tay cô, đang rất thân mật với một cô gái khác.

Dù đã giáo huấn thằng đó một trận nên thân, cũng không khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn.

Lòng người mới là thứ dễ dàng thay đổi nhất, hôm nay họ có thể thiết tha yêu bạn, nhưng ngày mai có lẽ đã tay trong tay cùng một người xa lạ nào đó.

Chán chê, lên giường đánh một giấc bỏ mặc thế giới cho rồi. Đoạn đang lim dim mắt ngủ, ơ hay có cái gì đó mới rớt xuống tóc.

Cứt thằn lằn...

-”Bà chị già, điếc tai quá đi!”

Cái người đang càu nhàu là Nguyễn Hoài Nam, mười tuổi, em trai của cô.

Hóm hỉnh mà nói ba phần tư nguyên nhân dẫn đến sự ra đời của Hoài Nam là vì Hoài Thương.

Tại sao lại nói vậy?

Mười năm trước, nhận ra con gái đầu lòng lại vừa thu nạp thêm chân sai vặt là cậu bé tên Bảo nhà bên cạnh, ông bà Nguyễn cảm thấy buồn bực lắm. Đinh ninh rằng con bé nhà mình đã quá thích việc bước vào thế giới của những người làm chủ đi, quá thích việc có ai đó để sai khiến đi.

Suy đi nghĩ lại, ông bà Nguyễn quyết định sẽ cho cô bé một đứa em, như vậy may ra mọi chuyện mới có cách giải quyết.

Ngặt một nỗi tuy làm bia đỡ đạn, nhưng đứa con trai cũng không phải ngỗ nghịch vừa, hai chị em lúc nào cũng như mèo với chuột vậy. -”Đau...đau quá!! Sao tự nhiên cắn em?!”

Đấu tranh vì sự sống mãi, khó khăn lắm mới thoát khỏi hàm răng chó kia, Hoài Nam vụt chạy, còn không quên kèm theo một câu.

-”Đồ bà chằn mắc bệnh dại! Mụ phù thủy Simla!”

-”Tao mà bắt được mày là mày toi đời đấy!”

Nó chạy hụt mạng xuống nhà bếp.

-”Từ từ thôi con trai, sập nhà bây giờ, tháng này đã tiêu xài lắm rồi.”

Bà Nguyễn vừa nói vừa vươn tay xào xào mớ rau cải cho bữa trưa. Cùng lúc ông Nguyễn từ phòng khách bước tới, dịu dàng xoa đầu con trai bảo bối.

-”Hôm nay lại bày trò nghịch ngợm gì đây?”

-”Con thề lần này con không làm gì cả! Chị ấy tự nhiên làm ầm lên rồi xông vào cắn người, y hệt mấy con chó dạ...”

Nói đoạn, một quyển sách từ trên không trung lặng lẽ rơi xuống. Dĩ nhiên được nhắm mục tiêu là rớt ngay đầu con trai nhà họ Nguyễn.

-”Bà chị!!”

Eo, cứ đà này tốt nhất đừng nên chọc giận vào chị ấy, nếu không từ giờ đến tối nó còn khổ dài dài mất.

-”Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.”

-”Ơ kìa!!”

Ông bà Nguyễn bụm miệng cười khúc khích, song cả ba đều trầm ngâm tìm biện pháp giải quyết một hồi.

-”Ba mẹ có đang có cùng suy nghĩ với con không?”

Hai người lớn hiểu ý đứa con trai, nhanh chóng gật đầu tán thành.

....

-”Mạng sống của em giao phó cho anh, với bà chị nhà em, chỉ có anh là trị được!”

Huỳnh Thiên Bảo thuần thục chỉ biết, rốt cuộc hôm nay mình lại cũng phải mang cái thân già này làm lá chắn rồi.

-”Em cứ yên tâm, anh sẽ lo vụ này.”

Giọng cậu chắc nịch, vỗ vai Hoài Nam một cái rồi bắt đầu nhiệm vụ cao cả của mình.

-”Hello, Ajinomoto!”

-”Ở đây không có bán bột ngọt.”

-”Tiểu Bảo qua chơi với Hoài Thương nè!”

Cậu đi tới chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống.

-”Tui đang tức tối trong người, cho cắn ông một cái nhé?”

Ừ thì cô bạn thân của cậu quả là một cô nàng bình thường, cực kỳ bình thường.

Đành nuốt nước bọt cái ực, cắn răng nói.

-”Tui không nghĩ mình có quyền lựa chọn nào khác...”Chưa kịp nói hết câu, có đứa lấy ngay tay đứa kia, cắn cho chục phát.

Năm phút đau đớn của cuộc đời trôi qua, thành quả của Hoài Thương, hai cánh tay của Thiên Bảo tràn ngập dấu răng.

Thế mà còn vênh váo, chỉ cắn có một cái thôi, một cái thôi. Đừng nên tin những gì con gái nói, bạn nhé, làm con trai khổ lắm.

-”Thoải mái hơn rất nhiều rồi!”

Trông thấy nụ cười lém lỉnh của cô nàng, trong lòng cậu cũng khẽ vui lây.

-”Quên mất! Ông gội đầu cho tui như mọi lần đi, lúc nãy cứt thằn lằn dính vào khó chịu chết đi được.”

Cứt thằn lằn...cứt thằn lằn...

Chợt phát hiện cái nhìn đầy ẩn ý của con bạn, Thiên Bảo chột dạ, đành nén lại nụ cười trước bị chó cắn thêm vài lần nữa.

Cô nằm ngay ngắn trên chiếc ghế gội đầu, cậu nhẹ nhàng làm ướt tóc cô trước. Sau đó cậu lấy một lượng dầu gội Sunsilk, gội sơ sơ lần một, sau đó gội thêm lần thứ hai, vì tóc dơ nên phải gội hai lần mới sạch.

Cậu dùng ngón tay massage da đầu nhẹ nhàng theo chuyển động tròn trong hai phút. Sau mỗi hai mươi giây, cậu thêm chút nước lên đầu cô và tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng.

-”Thật lòng mà nói Tiểu Bảo gội không khác mấy bà thím trong tiệm tóc chút nào, rất thoải mái...”

Có đứa khen ríu rít, có đứa lổ mũi như nở hoa, cũng không bận tâm rằng đứa này gián tiếp ví mình như bà thím nữa.

Buổi tối hôm đó, cô con gái lớn trở lại bình thường như mọi ngày, lúc ăn cơm còn gắp thức ăn lia lịa cho em trai nữa chứ. Đoạn đợi cô đi vào phòng, cả gia đình mới túm năm tụm ba.

-”Anh Bảo Bảo có ích thật, chị hai không đánh con nữa rồi, mai con phải bao anh ấy ăn cái gì mới được.”

-”Quả thật chỉ có thằng Bảo mới trị được con Thương nhà mình.”

Ông Nguyễn tâm đắc.

-”Hai đứa thân nhau được mười năm chứ ít ỏi gì, còn không hiểu tường tận về nhau sao?”

Bà Nguyễn mỉm cười ôn hòa, tình bạn của tụi nhỏ rất dễ thương và trong sáng, mong sao hai đứa sẽ giữ mãi tình bạn này.

Thế đấy, những lúc bực bội, Huỳnh Thiên Bảo luôn là người làm cô vui, chọc cô cười. Có thể nói cậu là bao cát để cô trút giận, chừng nào hết giận thì thôi.

-”Tiểu Bảo khùng điên ba trợn kia! Ông có thấy tui béo không? Tui thon gọn mà! Mới xuống có hai ký mà bà dì hôm qua ghé thăm bảo tui tròn trĩnh như quả dưa! Tui ghét ông! Cũng tại ông lười ăn và hay rủ tui đi ăn nên thành ra thế này! Tui hận ông!”

Tuy nhiên, đôi lúc cậu cũng bật lại không kém gì cô.

-”Ông nói gì mà thằng kia bỏ tui?! Hôm qua tui lại bị đá đấy!”

Không đợi thằng bạn thân trả lời, cô tiếp tục.

-”Đừng có nói tui đổ thừa cho ông, tui nói có sách mách có chứng đó, khai mau!”

Nhìn cái thái độ chần chừ đó kìa, không lẽ?

-”Đừng nói ông kể cho nó nghe tui rất hung dữ và hay bắt nạt người khác?”

Thiên Bảo cười cười, ôn tồn đáp.

-”Tui không có nói những việc đó, chỉ toàn nói tốt về bà thôi. Tui bảo là bà có trí nhớ rất siêu phàm. Bà có thể nhớ thằng bạn năm lớp hai mượn bà mười một ngàn chưa trả. Bà còn rất tiết kiệm, hai tuần gội đầu một lần cho đỡ tốn dầu gội. Còn tính toán cực giỏi nữa! Bà biết cùng một cái đầm mà cửa hàng abc rẻ hơn cửa hàng xyz năm ngàn!”

Có đứa nói luyên thuyên, có đứa tròn xoe cả con mắt.

-”Sao hả? Thấy tui giỏi hem?”

-”Ông đi chết đi!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.