Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
***
“Tiểu Yêu muội muội, trời về đêm lạnh lắm, muội vẫn đang bị thương đấy. Ta ôm muội vào phòng ngủ, được chứ?”
Nữ Dao ngơ ngác nhìn thiếu hiệp đứng dưới đèn lồng rực rỡ, con mắt Trình Vật trong veo, nụ cười ấm áp. Có lẽ vì ánh đèn, có lẽ vì cảm giác đau lòng vẫn còn khi nằm mơ thấy sư phụ, có lẽ vì dáng dấp của thiếu hiệp quá vô hại. Lúc Nữ Dao được Trình Vật ôm vào lòng, mặt dán vào lồng ngực của hắn, cảm nhận được hơi thở mát lạnh trên người hắn, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác quái lạ.
Từ nhỏ đến lớn, từ khi nàng có ký ức thì đây là lần đầu tiên nàng được ai đó ôm. Cảm giác của lần đầu tiên khác với tất cả mọi người, thật kỳ lạ, khiến cho trái tim nàng đập loạn, lắc lư như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi.
Ông chủ khách sạn đi theo sau lưng Trình Vật. Vì thiếu hiệp đang ôm tiểu cô nương nên ông chủ tốt bụng cũng chủ động giúp hắn đốt đèn. Lão đi phía sau, từ bả vai của thiếu hiệp có thể nhìn thấy đôi mắt đen kịt mà sâu thẳm của tiểu cô nương. Trong một nháy mắt nào đó, đột nhiên đôi mắt ấy lộ ra ý cười. Ông chủ sững sờ bởi vì lúc nhìn lại, ý cười kia đã biến mất, tròng mắt của tiểu cô nương vẫn đen láy nhưng lại có chút gian xảo, thâm thúy.
Ông chủ run cầm cập: Có lẽ chỉ có thiếu hiệp mới không nhìn ra tiểu cô nương kia, ánh mắt ấy vốn dĩ không phải không có kinh nghiệm mà chính là quá sâu đấy.
Những tiểu cô nương như vậy thường có độc.
Tiểu cô nương 'có độc' lại không ồn ào như con thiêu thân, không tàn sát người vô tội, cũng không ở khách sạn mà không trả tiền. Trình Vật ôm Nữ Dao vào trong phòng, mở cửa. Tất cả vật dụng đều có đầy đủ, nước nóng cũng đang tỏa hơi nghi ngút. Nữ Dao đặt chân xuống đất. Được căn phòng sưởi ấm, những vết ẩm ướt trong mắt nàng cũng đã biến mất hầu như không còn. Trình Vật thở một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi thì Nữ Dao gọi lại: “Tiền đâu ra mà ở khách sạn vậy?”
Bình thường Trình Vật đều tỏ vẻ mình là một nam nhân rất kiên cường, nhưng lúc này hắn lại nhịn không được lộ ra đắc ý: “Lấy vật đổi vật đấy, không phải muội dạy ta sao?”
Nữ Dao trố mắt, lấy vật đổi mặt ư? Trên người thiếu hiệp không có đồng nào mà! Nàng nhìn chằm chằm thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú đầy sức sống trước mặt, lại nhìn eo nhỏ chân dài của hắn, trong đầu lập tức nghĩ đến...
Trình Vật mặt cứng đờ, sau đó tức đến nổ phổi: “Muội nghĩ cái gì thế! Ta là loại người như vậy à?”
“Ta nhờ vào cách lấy vật đổi vật mà muội dạy, từ hai cục đá, đổi hết đồ này đến đồ kia, cuối cùng mới đổi được tiền phòng đấy!”
Hắn cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục sâu sắc nên không muốn nói thêm nữa, tức giận đóng cửa đi xuống lầu cùng ông chủ. Hắn không biết cô gái nhỏ phía sau đang phì cười, cười đến nỗi ngã ngửa trên giường. Nữ Dao có thương tích trên người, khi ngã xuống giường vì dùng lực mà trên lưng đau đớn khiến nàng phải “hít hà” một tiếng. Nàng vừa hít hà vừa cười, quả thực là rất đau nhưng cũng rất vui vẻ.
Nàng nhắm mắt lại, nghĩ tới cảnh trên đường cái tối thui, Trình thiếu hiệp nhặt lên hai cục đá trên mặt đất, sau đó lấy hết dũng khí đi đổi một viên kẹo với người khác. Hắn lại dùng kẹo đổi một cái bánh bao, rồi lại dùng cái bánh bao để đổi lấy mấy đồng tiền từ tên ăn mày, sau đó lại tiếp tục đổi những thứ có giá trị hơn... Ánh sao vụt qua trên bầu trời, những chiếc đèn lồng được thắp sáng sau lưng hắn. Hắn đi qua đêm dài đằng đẵng, không biết đổi tới đổi lui bao nhiêu lần mới có thể đủ tiền trả cho khách sạn.
Hắn sợ nàng chờ không nổi, vừa lo lắng lại bất an. Nữ Dao dán mặt vào ván giường, hoàn cảnh thoải mái làm cho nàng có chút buồn ngủ. Ý thức của nàng dần mơ hồ, trong đầu vẫn còn đọng lại sự vui sướng lúc nãy. Khi thiêm thiếp ngủ, nàng trở người, miệng tủm tỉm cười, dường như đang nói mơ: “Nói một chút đã hiểu, thật là một thiên tài...”
Sau khi thấy Nữ Dao đã yên giấc, thiếu niên thiên tài Trình Vật cũng tự giác chào tạm biệt ông chủ khách sạn, quay trở lại chuồng ngựa để nghỉ ngơi. Tiến vào chuồng ngựa, hắn co ro ngồi ở trong góc, tay ôm lấy đầu gối. Hắn vừa muốn ngăn cản khí lạnh trong đêm tối, vừa tự ru mình đi vào giấc ngủ.
Hắn làm gì có nhiều tiền như vậy chứ? Hắn chỉ đủ tiền cho một gian phòng trọ.
Nữ Dao tưởng là nam nữ không ở cùng phòng, thiếu hiệp kia nhất định sẽ qua phòng khác nghỉ ngơi, nhưng Trình Vật chỉ có thể quay lại chuồng ngựa mà thôi.
Hắn cũng không thấy khó chịu với hoàn cảnh của chuồng ngựa này. Cho đến nay, nơi hắn lớn lên cũng chẳng tốt hơn chuồng ngựa là mấy. Trình thiếu hiệp tập trung tinh thần vào đầu gối, từng chút từng chút một chìm vào giấc ngủ. Trong đêm hỗn loạn, mặc dù gió lạnh thổi ào ào, mặc cho môi trường khắc nghiệt, Trình Vật vẫn cảm thấy mình rất tốt.
Dù cho nhân gian có trăm ngàn chuyện kỳ quái, có lẽ hắn sẽ phải chịu thiệt, có lẽ sẽ phạm vào việc ngu xuẩn nào đó, nhưng hắn không muốn quay lại nơi ở trước đây.
Ngủ một giấc tới hừng đông, tinh thần của Nữ Dao thực sự tốt hơn lúc chạy đông chạy tây hôm qua rất nhiều. Nàng chỉ rửa mặt đơn giản rồi đi xuống lầu, phát hiện ra Trình Vật thiếp hiệp chăm chỉ đã ngồi ăn sáng. Lợi hại thật, chỉ qua một đêm mà hắn còn có tiền ăn điểm tâm. Nữ Dao ngồi xuống, Trình thiếu hiệp ngẩng đầu cười với nàng: “Ta đã hỏi lão bản và hiện tại trong lòng cũng đã có dự tính rồi. Mã đại phu ở thành Đông có y thuật rất tốt, bệnh nhân xếp hàng từ sáng sớm tới tối khuya. Giờ ta đi kiếm tiền trước, đợi khi hoàng hôn xế chiều, chúng ta tới đó xếp hàng mua thuốc trị thương cho muội. Tiểu Yêu muội muội, muội sẽ đi cùng ta chứ?”
Nữ Dao nhướng mày: Ý tưởng của Trình thiếu hiệp thật lớn. Nàng còn chưa nói gì, hắn đã suy nghĩ mọi chuyện kỹ càng rồi.
Nàng cười ngọt ngào: “Tiểu ca ca, ca đi đâu thì ta đi theo đó!”
Nữ Dao thầm nghĩ tạm thời nàng cũng chưa muốn rời khỏi thành trấn này. Nàng còn muốn nhìn xem Tứ đại môn phái sẽ xử lý chuyện trên núi Lạc Nhạn như thế nào, giáo chúng của nàng có an toàn hay không. Trình thiếu hiệp không vội rời đi cũng giống với ý nàng.
Thấy nàng cười, Trình Vật đỏ mặt, lại cúi đầu lật thoại bản của mình.
Thoại bản trong bao quần áo kia bị hắn xem tới xem lui.
Nữ Dao bẻ đôi bánh màn thầu, vừa ăn vừa tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn: “Sau khi cho muội xem vết thương, tiểu ca ca có sao không?”
Nàng nghĩ nếu không có việc gì, có thể lừa Trình Vật làm việc cho mình cũng được. Ai ngờ rằng trong lúc cấp bách, Trình Vật đang đọc thoại bản cũng ngẩng đầu, tràn đầy hào hứng. Hắn mô tả kế hoạch lớn của mình: “Ta có đại sự muốn làm! Ta sẽ bái sư học võ! Sau khi nghiên cứu sơ qua về Tứ đại môn phái, ta muốn học võ ở La Tượng Môn!”
La Tượng Môn? Bánh màn thầu trong miệng làm cho Nữ Dao nghẹn một hơi.
Nữ Dao chậc lưỡi: “Trong Tứ đại môn phái, thế lực Dược Tông yếu nhất, chỉ dạy y thuật, Triêu Kiếm Môn một lòng luyện kiếm, Chân Dương Phái tu thân dưỡng tính, chỉ có La Tượng Môn có số lượng đệ tử nhiều nhất, cũng phức tạp nhất. Thanh thế của La Tượng Môn rất lớn, có thể bởi vì tạp nham nên đệ tử của bọn họ cũng có nhiều người vô dụng nhất. Công pháp của bọn họ không ổn, tỉ lệ đệ tử rác rưởi quá cao. Sao tiểu ca ca lại chọn La Tượng Môn?”
Trình Vật khiển trách nàng: “Tiểu cô nương, muội không nên nói chuyện khó nghe như vậy.”
“La Tượng Môn sao lại không ổn? Trong thoại bản có nói về nơi đó rất kỹ càng, đệ tử như thế nào mới được nhận vào. Giống như ta vậy, những môn phái khác đều sợ ta là kẻ xấu không dám thu, chỉ có La Tượng Môn không để ý chuyện đó.”
Nữ Dao uống trà: “Đương nhiên không sao rồi, tay sai miễn phí thì có ai không muốn nhận chứ.”
Nàng cũng muốn nữa.
Trình Vật: “Muội biết cái gì!”
Hắn lấy ví dụ trong thoại bản: “Nếu La Tượng Môn không lợi hại, vì sao giáo chủ Ma giáo lại nói chuyện yêu đương với đệ tử của bọn họ!”
“Phụt~~~!”
Nữ Dao phun hết nước trà trong miệng, bọt nước và lá trà văng tung tóe lên mặt Trình Vật ngồi gần đó.
Cả mặt hắn đều là nước, thoáng cái đã đen thui: “...!”
Nữ Dao không ngừng ho khan, nhất thời quên mất mình phải giả trang thành hình tượng “thiện lương vô tội“. Nàng đập bàn: “Ai nói chuyện yêu đương với ai hả? Ngươi nói cho rõ ràng! Ngươi đừng có mà nói xấu ta.. nhân cách giáo chủ nhà ta! Ngươi có thể nói nàng không phải là người tốt nhưng không thể nói loạn rằng nàng nói chuyện yêu đương! Nàng còn chưa từng thấy mặt chưởng môn của La Tượng Môn thì làm sao có thể nhận ra đệ tử gì đó của La Tượng Môn chứ!”
Trình Vật: “...”
Nước trà chảy xuống từ trên mái tóc hắn, dính lên mặt. Gương mặt hắn ẩm ướt mà khôi ngô, tức giận buồn bực không thôi.
Trình Vật: “Ta đang nói giáo chủ Ma giáo, muội làm gì phải kích động như vậy? Làm sao muội biết Nữ Dao kia không tán tỉnh người khác chứ?”
Nữ Dao hơi ngừng lại, giả vờ oan ức: “Tiểu ca ca tốt bụng sao lại xem thoại bản ngôn tình mỗi ngày như vậy được! Chẳng lẽ tiểu ca ca đang đọc “Giáo chủ bá đạo yêu ta” sao?”
Trình Vật nhẫn nhịn: “Ta đang tìm hiểu chuyện về La Tượng Môn từ thoại bản.”
Vẻ mặt hắn tối sầm lại, đưa tay vuốt hết nước bắn trên mặt. Tiểu nhị ở bên này sớm đã chú ý đến hắn, mặt lộ vẻ không nỡ nhìn, vội vàng chạy tới đưa khăn cho khách lau mặt.
Nữ Dao nghĩ thầm: Ngươi dựa vào cái gì nói giáo chủ Ma giáo và đệ tử La Tượng Môn yêu nhau!
... Muốn nói thì cũng phải là mấy tên minh chủ võ lâm chứ!
Tiểu nhị, người đưa khăn lau mặt cho Trình thiếu hiệp, không thể không xen vào: “Tiểu cô nương, ngươi nên tin đi, dĩ nhiên tiểu ca nói tới không phải là giáo chủ Ma giáo đời này. Tuy nói về nhân phẩm giáo chủ đời này, chúng ta vẫn còn phải bàn lại nhưng trên giang hồ chưa từng có lời đồn nào về những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của nàng cả. Thoại bản kia muốn nói nhất định là giáo chủ Ma giáo đời trước.”
Tiểu nhị lộ vẻ say mê: “Khi giáo chủ đời trước còn sống, nàng và đại đệ tử chưởng giáo La Tượng Môn quả thực đã từng yêu nhau, trong thoại bản cũng nói rất nhiều về vấn đề này. Khi đó, câu chuyện này được lưu truyền rộng rãi, các công tử tiểu thư đều thích xem, sách ở chợ cũng bán rất đắt. Đương nhiên, sau đó thoại bản này đã bị Tứ đại môn phái cấm bán rồi.”
Gã nháy mắt với Trình Vật, nhỏ giọng khen ngợi: “Không ngờ vị tiểu ca này còn sưu tầm được thoại bản cũ ấy, đúng là người cùng chung lý tưởng rồi, thất kính thất kính.”
Trình Vật: “...”
Không, hắn có một cuốn thoại bản cũ xì cũ mốc như vậy là do tin tức mà hắn lấy được cũng quá lâu rồi.
Nữ Dao: “...”
Nàng cụp mắt.
Giáo chủ Ma giáo đời trước ư? Không phải là sư phụ nàng, mẫu thân của Bạch Lạc Anh, Bạch Phượng sao?
Không biết cha đẻ của Bạch Lạc Anh là ai, xưa nay sư phụ chưa từng nhắc đến người đàn ông kia. Chẳng lẽ thật sự có quan hệ với La Tượng Môn? Chà, đợt tập kích Trảm Giáo ở núi Lạc Nhạn lần này... hình như do La Tượng Môn đầu têu nhỉ? Nàng chẳng quan tâm ai cầm đầu, nhưng chuyện này đã rất có ý tứ rồi.
Lúc này trên đỉnh núi Lạc Nhạn, Tương Thanh thức trắng cả một đêm nhưng chẳng thu hoạch được gì. Trong lúc ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên gã nằm mơ thấy một chuyện rồi giật mình tỉnh giấc. Gã bình ổn lại hơi thở đang rối loạn, nhắc nhở bản thân phải phấn chấn lên. Bởi vì lời đồn nhảm về giáo chủ Ma giáo đời trước, phụ thân của gã luôn bị chèn ép ở La Tượng Môn. Từ nhỏ gã cũng không thể ngẩng đầu lên nổi. Lần này được làm Đại đệ tử, Tương Thanh thật vất vả mới tìm được cơ hội lập công cho môn phái, gã không thể làm hỏng chuyện được~~
Chuyện tình cảm trai gái đã hại phụ thân gã cả đời.
Món nợ của ai thì người đó đi mà đền tội. Gã không thể giết một Bạch Phượng đã chết, thì gã sẽ giết giáo chủ hiện tại, Nữ Dao.
Tương Thanh đi ra đại điện, cùng thương lượng với Tạ Vi: “Không tìm thấy người ở trong núi. Tối qua, thôn trang dưới núi truyền đến tin tức, xem ra Nữ Dao thực sự vẫn còn sống, hơn nữa đã trốn thoát rồi. Giờ lưu lại một nhóm người trông coi núi Lạc Nhạn, những người khác đi theo ta xuống núi, tiếp tục tìm người!”
Tạ Vi muốn nói lại thôi.
Tương Thanh lạnh lùng nhìn y: “Tạ trưởng lão, không nên sa sút lười biếng, đừng để ta bắt được trước!”
Sáng sớm trên núi Lạc Nhạn, ánh mặt trời bị che khuất sau đám mây cuối cùng cùng nhô lên cao. Đại đệ tử của La Tượng Môn, Tương Thanh, phóng tầm mắt nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc, xuyên qua hàng cây tùng trùng điệp, xuyên núi vượt đèo, nhìn thôn trấn ở dưới núi. Rất nhiều đệ tử của Tứ đại môn phái đi xuống núi, cùng liên thủ với triều đình địa phương, bắt đầu bố trí nhân thủ lùng sục giáo chủ Ma giáo Nữ Dao có ác danh lan xa kia.