Nàng Đến Từ Dao Quang

Chương 15: Chương 15




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

“Thì ra giá cả hàng hóa dưới núi là như vậy.”

“Tiểu Yêu muội muội, ở cửa thành Tây có một căn nhà. Chủ nhân nơi đó làm quan nên đã rời đi, chỉ lưu lại một lão quản gia trông coi mà thôi. Chúng ta muốn sắc thuốc thì không thể ngủ ở khách sạn mãi được, sẽ ảnh hưởng đến những vị khách khác. Ta cũng đã nói chuyện với lão quản gia kia, trước khi trời tối chỉ cần ta đưa tới năm trăm đồng tiền thì ông lão sẽ để cho chúng ta ở mười ngày.”

Trình Vật tràn đầy tự tin.

Vì muốn trước khi trời tối có thể thuê được phòng, từ sáng sớm hắn đã đứng ở đầu đường. Tối hôm qua, hắn thức suốt đêm soạn ra một chiến lược, bắt đầu từ kế hoạch đầu tiên, nói: “Từ nơi này đi một trăm bước, gia đình thứ ba bên trái sắp gả con gái nên muốn mua sắm đồ đạc, cần người chạy việc vặt, trả một quan tiền. Sau đó rẽ phải đến nhà người bán dầu đầu tiên để giao dầu cho trường học, trả mười đồng. Mỗi ngày, quản sự của trường học phải mang vác đồ vật giúp học sinh, nghe nói cần nhiều chân sai vặt, cũng trả mấy chục quan tiền. Sau đó...”

Nữ Dao ngáp một cái, mệt mỏi bước ra cửa khách sạn. Nàng nhón chân lên, liếc nhìn cuốn vở được Trình thiếu hiệp dùng để viết kế hoạch một chút. Mũi tên màu đỏ vạch một đường, rồi lại một đường, vòng tròn một vòng, rồi lại một vòng nữa. Đối với một người không thể phân biệt đông tây nam bắc thì bản đồ này thực sự quá phức tạp.

Vì lẽ đó, Trình Vật không nhìn bản đồ, hắn chỉ đánh dấu “trái phải trước sau“.

Nữ Dao cảm thấy có chút kính nể, bội phục hắn, vậy mà có thể tìm được một đường đi từ những công việc không liên quan chút nào như vậy.

Đêm qua chắc hắn không ngủ nhỉ?

Nữ Dao đi theo Trình Vật, nhìn hắn làm việc.

Trình Vật tích cực lại nhiệt tình, hắn đã đi lang thang khắp khu chợ trong buổi sáng. Ngay cả khi hắn đã dán nhãn “Trước sau trái phải” nhưng có quá nhiều người trong chợ, còn hắn sắp ngất xỉu khi đi lại giữa dòng người tấp nập này rồi. Trình Vật cầm trên tay tờ “bản đồ” mỏng manh của mình, cô đơn và cũng vô cùng đáng thương. Bận rộn cả buổi sáng, hắn mới kiếm được một trăm đồng tiền. Thế mà ăn sáng cũng đã tốn hết mười đồng.

Lúc giữa trưa, trong chợ càng ít người, Trình Vật ôm kế hoạch, cảm thấy cực kỳ suy sụp: “A a a sao ta lại nghèo như vậy!”

“Nếu có ai cho ta năm trăm đồng vào lúc này, ta sẽ đi với người đó!”

Nữ Dao vẫn đi theo sau lưng thiếu hiệp. Trong lòng nàng hơi động. Tuy bây giờ nàng không có đồng nào trong người nhưng nàng có gia tài bạc triệu. Nữ Dao cười hì hì tiến lên, đang muốn mê hoặc thiếu hiệp thì thấy thân thể Trình Vật đột nhiên cứng đờ, nhìn về một hướng.

Ở nơi đó, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh xuất hiện trên phố. Sống lưng gã thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, đang vác theo một bao vải thô đựng vũ khí, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ giang hồ. Người đàn ông trung niên này chẳng hề để ý đến bách tính xung quanh nhìn mình thế nào. Gã làm như không có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện ở đây, quét tầm mắt nhìn bốn phía, ngay lập tức nhìn thấy Trình Vật.

Trình Vật bật thốt lên: “Trảm Giáo Kim Sử!”

Trảm Giáo có Nhị Lão Ngũ Sử Thập Nhị Ảnh. Dù cho thứ hạng của Kim Sử trong cao tầng Trảm Giáo không thấp, Trình Vật vẫn còn nhớ ngày đó gặp mặt, lúc hắn và giáo chủ Trảm Giáo Nữ Dao giả vờ vô tội kia nhóm lửa trên núi Lạc Nhạn, một trận hỏa hoạn đã dẫn Kim Sử tới, khiến hắn bị giam giữ vào tẩm cung của Nữ Dao. Sau lần đó, Trình Vật chưa gặp lại Kim Sử. Nhưng khi hắn bị bắt, võ công của Kim Sử đã tạo thành một bóng ma ám ảnh hắn, không thể nào biến mất.

Mấy ngày nay bận bịu chuyện kiếm sống, thiếu chút nữa Trình Vật đã quên đây là giang hồ. Kim Sử đột nhiên xuất hiện khiến cho ác mộng phát sinh trên núi Lạc Nhạn lại quay về!

Trong lúc nhất thời kinh ngạc, Trình Vật và Kim Sử bốn mắt nhìn nhau.

Kim Sử gầm lên: “Đứng lại!”

Gã ta sải bước về hướng này.

Trình Vật thiếu hiệp lập tức đề khí, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nữ Dao ở bên cạnh cũng cảm thấy cả người hắn run bắn lên, nghe hắn thì thào: “Gã muốn giết ta! Gã nhất định muốn giết ta...”

Hắn tóm lấy tiểu cô nương Nữ Dao bên cạnh như nhánh cỏ cứu mạng: “Muội cũng là người của Trảm Giáo, muội có quen ai trong Nhị Lão Ngũ Sử Thập Nhị Ảnh không? Có thể nhờ vả Kim Sử được không, để gã đừng giết ta ấy?”

Nữ Dao: “Ách...”

... Nhưng nàng là Giáo chủ Trảm Giáo!

Từ vẻ mặt chần chừ của nàng, Trình thiếu hiệp đã nhận định tiểu cô nương mà mình cứu được chỉ là một yêu nữ bình thường trong Ma giáo, không có chút địa vị nào. Từ trước đến nay, Trình Vật chưa từng nghi ngờ gì về thân phận của Nữ Dao, nhưng bây giờ, lúc đối mặt trực tiếp với Kim Sử, hắn cảm thấy mình lành ít dữ nhiều rồi!

Trình Vật kéo tay Nữ Dao, mắt nhìn chăm chú về phía trước, tận lực giữ bình tĩnh: “Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau chạy trốn. Tiểu Yêu, muội đừng quay đầu, phải chạy thật nhanh đấy!”

“Một, hai...”

Trình Vật còn chưa đếm “Ba” xong, không ngăn nổi một Kim Sử có võ công cao cường đang khí thế hùng hổ vọt tới với tốc độ quá nhanh. Nữ Dao cảm nhận được nắm tay của thiếu hiệp đổ đầy mồ hôi, tinh thần của hắn khẩn trương cực độ, một chữ cuối cùng cũng đọc không xong. Nàng trìu mến nhìn thiếu hiệp, muốn trấn an một câu nhưng không tìm được cơ hội mở miệng. Bởi vì ánh mắt sắc bén của thiếu hiệp đã hoàn toàn chú ý đến Kim Sử. Từ lúc gã xuất hiện, bắp thịt quanh người Trình Vật căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ!

Nhưng ánh mắt Kim Sử nhìn thẳng, chỉ thoáng liếc qua Trình thiếu hiệp.

Trình Vật: “...!”

Kim Sử hét lớn: “Đứng lại! Chính là ngươi đấy!”

Trình Vật đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Kim Sử phóng tới trước mặt một tiểu khất cái, không tốn chút sức lực nào nhấc bổng nó lên. Kim Sử nhếch mép: “Túi tiền của gia mà ngươi cũng dám trộm, chán sống rồi hả??”

Tiếng mắng nhiếc của gã rất lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Kim Sử chẳng thèm để ý một đám bách tính bình thường nghĩ như thế nào, túm lấy tiểu khất cái, càng mắng càng hăng, mặc kệ đứa nhỏ trong tay gã giải thích như thế nào, mắt ầng ậng nước: “Ta không có“. Người dân ai cũng thích xem trò vui, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều xúm lại.

Trình Vật ở ngoài vòng vây, mặt căng cứng: “...”

Bên cạnh hắn đột nhiên truyền tới một tiếng phì cười “hì hì“.

Tiểu cô nương cười đến hồn nhiên đơn thuần: “Tiểu ca ca, hình như Kim Sử không nhận ra ca ca.”

Trình Vật: “...”

Mặt hắn đỏ au, xem ra là tự mình đa tình rồi. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, ngày nào cũng nghĩ Kim Sử muốn giết mình. Nhưng người quyền cao chức trọng như Kim Sử căn bản không nhớ tới hắn. Còn hắn thì cứ nghĩ mình quan trọng lắm, giờ quá mất mặt luôn.

Nữ Dao cười nghiêng ngã: “Ha ha ha ha ha ha...”

Trình Vật rất muốn làm cho nàng câm miệng lại! Tiểu Yêu muội muội cái gì cũng tốt, chỉ là luôn thích cười nhạo hắn.

Nhưng vào lúc hai người biến mất ở cuối đường, Kim Sử đang hùng hùng hổ hổ trong vòng vây cũng ngừng quát mắng. Gã mặt không biến sắc, thả đứa nhỏ trong tay xuống, quay đầu nhìn hướng kia một chút. Trình thiếu hiệp, người được sủng ái nhất của giáo chủ Nữ Dao, người khiến Kim Sử đố kị đỏ mắt, làm sao gã có thể không nhớ được chứ?

Dù sao cũng vì Trình thiếu hiệp, giáo chủ mới đánh gã!

Giáo chủ lại đánh gã - người luôn tuyệt đối trung thành với Giáo chủ!

Không nghĩ tới lúc núi Lạc Nhạn bị tấn công, cứ tưởng Trình thiếu hiệp kia sẽ bị thiêu chết ở tẩm cung, vậy mà hắn vẫn còn sống. Không chỉ còn sống, Trình Vật còn xuống núi, bên cạnh lại có một tiểu cô nương nữa! Dám ăn ở hai lòng với Giáo chủ, Trình Vật không xứng làm sủng vật của nàng!

Trước khi núi Lạc Nhạn bị tập kích, Ngũ Sử theo lệnh giáo chủ sắp xếp xuống núi. Bốn ‘Sử’ khác cũng nghe lệnh giáo chủ đi phát triển thế lực ngầm cho Trảm Giáo. Kim Sử chần chừ ở lại thành trấn dưới chân núi, phụ trách việc truyền tin tình báo mới nhất ra ngoài. Sợ bị người của Tứ đại môn phái phát hiện, Kim Sử cũng không dám quá kiêu căng, nên lúc gặp Trình Vật vào ban ngày, gã không hạ sát thủ.

Nhưng buổi tối thì...

Kim Sử lộ ra nụ cười âm trầm.

Tối hôm đó, Trình thiếu hiệp đáng tin cậy đã xoay xở xong tiền bạc, có thể ở nhờ trong sân nhỏ nhà người ta trong vòng mười ngày. Đông đi xuân tới, có nhiều lầu các sân viện, ao hồ thủy tảo, cảnh sắc tươi đẹp, không chút giả tạo. Thân thể Nữ Dao uể ải, sau khi đến nơi ở mới, nàng lập tức đi ngủ. Trình Vật loay hoay cả buổi trưa và buổi tối, và nàng cũng không biết đối phương đang loay hoay làm cái gì.

Giữa đêm khuya, mầm họa trong cơ thể nàng lại tác oai tác quái, rồi lại bị khí lạnh hành hạ đến tỉnh giấc. Nữ Dao ngồi đầu giường, đột nhiên cảm thấy không gian vắng lặng như tờ, cây cỏ bất động, hoàn cảnh yên tĩnh đến quỷ dị. Ánh trăng sáng tỏ thuần khiết chiếu vào trước giường. Nàng nhắm mắt lại, rồi bỗng nhảy lên, từ cửa sổ trở mình bay ra ngoài, đáp xuống bên ngoài cửa sổ. Ngoài trời có ánh sáng xanh trong vắt, phản chiếu lên nền đá.

Một mảng lá rụng lả tả từ cây cổ thụ, nụ hoa mới nở giấu mình giữa những cành cây, mùi thơm ngát thấm vào mũi.

“Bịch bịch bịch!”

Tiếng đánh nhau đột ngột vang lên!

Nữ Dao lập tức xuống bậc thang, đi được vài bước lại nhảy lên. Nhảy một cái mấy trượng, tay nàng chống lên gạch, dễ dàng vượt qua bức tường. Thân thủ của nàng rất nhanh nhẹn, từng bước di chuyển như một con báo, mặc dù không dùng nội lực nhưng bản năng của người tập võ vẫn còn đó. Nữ Dao quỳ một gối ở đầu bờ tường, gió thổi làm cho tay áo nàng bay phất phơ. Rất nhanh, nàng đã nhìn thấy nơi phát sinh trận đánh. Nhưng khi nhìn kỹ, nàng lại thấy giật mình.

Đứng ở chỗ cao, dưới ánh trăng trong veo, nàng nhìn thấy thanh sắt bạc thẳng tắp đang tung hoành ngang dọc. Kim Sử có thân hình cao lớn, lúc do thám trong đêm thì cũng không xem việc giết Trình Vật là chuyện to tát gì. Gã muốn giết người thì cứ đánh tới thôi, nhưng lúc này lại bị thanh sắt thẳng băng kia chém một cái lên bả vai gã. Thanh sắt bạc di chuyển, vây quanh gã như một cơ quan. Trong lòng Kim Sử cả kinh. Rốt cuộc khi mặt trăng ló dạng sau tầng mây, gã cũng thấy rõ sợi dây đang vây khốn mình. Gã phản ứng cực nhanh, bay lên không, xoay người, giẫm lên sợi tơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Vật đang vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Kim Sử cười gằn: “Ngươi tưởng làm như vậy là ta không bắt được sao?”

Gã rút trường đao sau lưng, xác định phương hướng, sau đó chém xuống. Trình Vật bình tĩnh điều khiển những sợi dây kia, chuẩn bị đọ sức với Kim Sử. Khi Kim Sử phá trận xông đến bên cạnh, hắn dùng tay không cũng đánh nhau với gã được mấy chiêu. Trình Vật tiến bộ quá nhanh khiến Kim Sử cực kỳ khiếp sợ.

Nữ Dao khẽ nhíu mày.

Nàng không nói một lời, yên lặng nhìn hai người đánh nhau. Kim Sử có võ công cao cường, nội lực bàng bạc, còn Trình Vật chỉ dùng ngoại lực, khó mà nói ai thắng ai thua. Nữ Dao muốn nhìn thử xem ai lợi hại hơn, Trình Vật có đáng giá để nàng lãng phí thời gian với hắn hay không. Nếu ngay cả Kim Sử mà Trình Vật còn không đối phó được thì làm sao hắn có thể sống chung với công pháp của nàng sau này đây?

Nhưng Nữ Dao quá nóng vội rồi.

Kim Sử luyện võ hơn ba mươi năm. Trong trăm trận thực chiến lớn nhỏ ở Trảm Giáo, gã càng đánh càng hăng máu.

Mà Trình Vật vừa mới mười bảy tuổi, còn chưa từng giết ai.

Hai người chắc chắn không thể so sánh với nhau được.

Quả nhiên không lâu sau, Kim Sử đã phá tan các sợi dây, tung người nhảy lên một ngọn cây. Gã quyết định thật nhanh, vung một chưởng xuống dưới, đánh cho Trình Vật sắc mặt trắng bệch, thổ huyết bay ra ngoài. Tay gã gập thành trảo, vận dụng hết mười phần công lực! Nữ Dao đang đứng ngoài quan sát cũng phải kinh hãi. Lúc này, nàng nhảy xuống tường, thân hình như cầu vồng lướt tới giữa trận đấu.

Kim Sử thấy mình sắp chọc thủng trái tim của thiếu niên tới nơi rồi, thì đột nhiên có một bàn tay thiếu nữ vỗ một cái, trực tiếp chống lại chưởng lực của gã, đẩy Kim Sử văng về phía sau. Gã hoảng sợ nhảy lên cành cây, nhìn thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn. Sau khi làm xong hết thảy, nàng giương đôi mắt trong veo nhìn gã.

Kim Sử: “...”

Thủ pháp phá chiêu cứng rắn lại quen thuộc! Ánh mắt bễ nghễ cũng quen thuộc!

Ở phía sau, Trình Vật trơ mắt nhìn Nữ Dao giúp hắn chặn đứng một chưởng kia. Hắn ngơ ngác kêu to: “Tiểu Yêu muội muội đi mau!”

Mà Tiểu Yêu muội muội ánh mắt quỷ quyệt tối tăm, nàng đứng quay lưng với Trình Vật, nhìn thẳng vào Kim Sử, làm một khẩu hình: “Ngươi muốn chết hả?”

Kim Sử: “...!”

Giáo chủ!

Sau một khắc, Trình Vật trợn mắt há mồm nhìn Kim Sử oai phong lẫm liệt kia bỗng run rẩy cả người, sắc mặt thay đổi, ngã nhào từ trên cây xuống.

“Phù phù!”

Cả người Kim Sử nện trên mặt đất, ngã hôn mê bất tỉnh.

Trình Vật: “...”

Nữ Dao che trước mặt Trình Vật lúc này cũng thở ra một hơi. Chỉ nháy mắt sau, nàng ngã vào trong lòng Trình Vật, cũng lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Trình Vật: “...”

Tuy tình huống khẩn cấp nhưng hắn cảm thấy: Người của Ma giáo đều chẳng hiểu ra sao cả phải không? Có chút... buồn cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Sử rất khó chịu: Mỗi lần Giáo chủ đánh ta đều vì tên tiểu bạch kiểm kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.