Nàng Đến Từ Dao Quang

Chương 19: Chương 19




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Bên trong mành trúc, tình thế nước sôi lửa bỏng, bầu không khí dần trở nên kỳ quái. Tạ Vi đã đi tới trước tấm màn che, nhưng y lại cau mày, không thể không quay lại ứng phó với nữ tử đang nắm tay áo của mình. Nữ tử ở Sở quán hiếm khi nhìn thấy một thanh niên tuấn tú như vậy, vừa thấy Tạ Vi thì trong lòng đã động.

Khi hai người còn đang giằng kéo tay áo, một tên đệ tử vội vàng chạy lên lầu, ghé tai Tạ Vi nói: “Tương sư huynh đang tìm ngài. Bọn họ đuổi theo nhưng lại mất dấu Kim Sử rồi, người cũng đang chạy tới đây.”

Tạ Vi thở dài.

Đúng là người tính không bằng trời tính.

Y quay đầu liếc nhìn bóng lưng cô gái cách đó vài bước. Nước kia tươi sáng đôi dòng; Trăm hoa khoe thắm, mặn nồng sắc xuân.(*) Bóng lưng mảnh mai nhỏ bé ấy dường như trùng khớp mấy phần với một người trong trí nhớ. Tạ Vi mấy lần muốn đi tới hỏi nàng, nhưng khổ nỗi chính tà chia hai, y thật sự không có cơ hội. Bây giờ Tương Thanh sắp đến... Tạ Vi nháy mắt với các đệ tử, bọn họ đành rời đi dưới ánh mắt lưu luyến không thôi của của đám nữ tử ở Tần lâu Sở quán.

Tiếng huyên náo dần xa, rèm cửa và màn che đều được hạ xuống khiến cho bầu không khí bên trong càng trở nên kỳ lạ hơn.

Bởi vì đám chính đạo lùng sục bắt người kia đã chạy đi, từng cơ bắp thớ thịt trên người Nữ Dao cũng dần thả lỏng. Nàng vẫn đang ôm cổ Trình Vật, ngồi dựa vào lồng ngực của hắn. Sau khi nghe Trình Vật nói một câu bằng “tiếng bụng”, Nữ Dao vô cùng ngạc nhiên, nhưng nàng không hề xấu hổ mà còn cảm thấy cực kỳ hứng thú. Nàng vốn dĩ không phải là người mê trai đẹp, với nàng thì nam sắc chưa bao giờ là quan trọng. Đối với nhiều thế hệ giáo chủ Ma giáo, có lẽ Nữ Dao là người ít liên quan đến mấy câu chuyện tình yêu dây dưa không dứt nhất.

Sư phụ từng nói với nàng: “Đàn ông không có ý nghĩa gì cả”, “Vong ơn bội nghĩa, còn luôn mong ngươi rửa tay chậu vàng, hy sinh một cái gì đó cho hắn.”

Sư phụ nàng nói: “Ta chỉ cần một đứa con mà thôi, làm gì đủ kiên nhẫn đò đưa với bọn họ chứ.”

Nữ Dao rất tán thành.

Dù nàng không động tình, nhưng Trình thiếu hiệp của nàng lại quá thú vị.

Hắn mấp máy môi nói: “Bước tiếp theo trong thoại bản chính là ta hôn muội đấy.”

Nữ Dao nâng cằm ngước nhìn, trong mắt là ý cười dịu dàng. Nàng cũng mấp máy môi nói với hắn: “Hôn đi.”

Thân thể Trình Vật run lên, sau đó kinh hãi: “...” Hắn không ngờ rằng nàng có thể nghe hiểu được những lời còn chưa thốt ra trên môi mình.

Nữ Dao đang đóng vai một thiếu nữ ngây thơ và nàng vẫn chưa quên bản chất của mình. Cơ thể đụng chạm chặt chẽ, mềm mại và cứng rắn không có gì ngăn trở. Nữ Dao nhướng cằm cao hơn, gương mặt hớn hở làm giảm đi vẻ yếu ớt và đáng thương trên khuôn mặt nàng. Đôi chân trần trắng như tuyết của Nữ Dao khẽ lay động dưới mí mắt của Trình Vật. Nàng mở miệng, giọng nói ngọt ngào: “Ca ca hôn à?”

Nữ Dao lại dời tầm mắt xuống, mắt hạnh mở to tràn đầy tò mò: “Này, bên dưới sao lại cứng vậy, làm sao thế?”

Nàng tựa như một cô gái hoàn toàn vô tội, không biết gì. Lúc ánh mắt rũ xuống, tay cũng bắt đầu sờ soạng phía dưới.

Trình Vật: “...”

Hắn xấu hổ vô cùng, mặt hết xanh lại đỏ. Hắn lập tức nắm lấy tay Nữ Dao không dám buông, không dám để nàng chạm xuống dưới. Trình Vật chưa bao giờ trải qua tình cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy. Trán đổ mồ hôi nhễ nhại, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu; động mạch cổ đập dữ dội, tim đập thình thịch đến mức không chịu sự kiểm soát của hắn, và điều đáng xấu hổ hơn nữa là~~~

Trời ơi là trời....

Tại sao phía dưới của hắn, hắn, hắn....

Nữ Dao chớp mắt đầy oan ức: “Tiểu ca ca, ca ca đâm vào muội rồi.”

Trình Vật: “Ta ta ta ta...”

Mặt hắn đỏ bừng lên. Môi thì không còn màu đỏ tươi, mà bắt đầu chuyển sang trắng bệch. Cơ thể hắn căng cứng và khẽ run lên, hai bàn tay ôm lấy nàng cũng ướt đẫm mồ hôi trên các đốt ngón tay. Khuôn mặt của Trình Vật đẹp như một bức tranh sơn thủy, nhưng hiện tại bức tranh sơn thủy này đã bị giày vò đến ửng đỏ, bị ngâm trong nước, bắt đầu trở nên nhòe nhoẹt, sắp bị vệt nước nuốt chửng.

Nữ Dao càng nói nhiều, phía dưới lại càng cứng, sắc mặt của hắn càng trở nên kém hơn.

Nữ Dao: “...”

Nàng có chút đồng cảm với hắn.

Nàng cảm thấy nếu Trình thiếu hiệp bị mình trêu chọc lần nữa, hắn không thể nuốt nước bọt trong cổ họng, một khắc sau sẽ tự mình làm cho nghẹn chết mất. Nữ Dao chưa bao giờ nhìn thấy một nam nhân nào như vậy, phản ứng thân thể rất rõ ràng, nhưng hắn lại tự xem đó là sỉ nhục, là hổ thẹn, là sa đọa. Sắc mặt của Trình Vật càng trắng bệch, trong nháy mắt trở nên yếu ớt, khẩn trương và sợ sệt.

Cả người Trình Vật run lên, trong giọng nói vừa run rẩy vừa nức nở: “Nhanh lên, muội...”

Nữ Dao bắt gặp ánh mắt của hắn, nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt kia lại bắt đầu nhuốm đỏ, giống như hắn lại sắp khóc nữa rồi. Miệng Nữ Dao khẽ co giật, nhưng trong lòng nàng lập tức cảm thấy mềm nhũn. Nàng nghĩ đây thực sự là một đứa trẻ ngốc nghếch, không biết cái gì, lại còn sắp bị nàng bắt nạt đến hỏng rồi. Nàng thoáng thấy thương xót, cứ nghĩ đi, tỷ tỷ hơn ngươi mấy tuổi, thôi thì để ngươi khoái hoạt một chút vậy.

Ý niệm trong lòng hơi động, vẻ mặt Nữ Dao lo lắng hỏi: “Tiểu ca ca, thân thể không khỏe sao? Muội đứng dậy nhé?”

Trình Vật trông giống như một người chết đuối vớ được cọc, đôi mắt sáng rực mở lớn. Hắn nhanh chóng gật đầu.

Tiểu cô nương trước ngực ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng khi nàng ngồi dậy từ một vị trí xấu hổ trong vòng tay của hắn, mông nàng khẽ nhúc nhích, cảm giác phệ hồn kia lại làm Trình Vật run lên. Trong lòng hắn kinh hãi, đại não rối loạn, như thể có thứ gì đó mà hắn không hiểu đang dâng lên và không chấp nhận sự điều khiển của bộ não. Hai má hắn đỏ phừng phừng. Trong lúc hỗn loạn, hắn chỉ muốn Nữ Dao mau chóng rời đi, để dáng vẻ xấu hổ của hắn không bị Tiểu Yêu muội muội phát hiện.

Nhưng vào lúc này, vì thiếu nữ ngồi quá lâu nên hai bàn chân tê dại. Nàng giữ vai hắn, bỗng nhiên hét lên “Yaaaa” một tiếng sợ hãi, rồi lại ngã xuống. Thân thể nàng nghiêng về phía trước, môi vô thức lướt qua má hắn.

Trong lòng Trình Vật như bị nện một nhịp trống. Cảm giác nhiếp hồn như vậy, đại não của hắn cũng trở nên trống rỗng trong một tích tắc. Hắn căng thẳng nắm chặt cổ tay nàng, siết đến chảy máu.

Nữ Dao điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, hơi thở quẩn quanh vào sống mũi Trình Vật. Nàng nhìn vào đôi mắt đen kịt của hắn, ánh mắt di chuyển xuống, rồi sau đó nhìn vào môi hắn.

Hai người im lặng một lúc.

Hơi thở nóng hổi gần trong gang tấc.

Khi cách nhau quá gần, Nữ Dao thấy ánh mắt của Trình Vật thay đổi trong chớp mắt. Lần này không cần nàng trêu chọc nữa, ánh mắt Trình Vật thoáng có chút dữ tợn. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, đột nhiên vươn người đứng lên. Hai người bọn họ xoay chuyển, và lần này Nữ Dao bị đè xuống dưới. Dường như Trình Vật đã mất đi lý trí, mắt hắn chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái đang hơi há miệng ra vì quá kinh ngạc.

Đôi môi đỏ cùng những chiếc răng của nàng cám dỗ tiếng trống trong đầu hắn.

Trình Vật run rẩy, nâng lấy khuôn mặt của nàng. Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng.

Hắn giống như một con sói nhỏ bị mắc kẹt trong ngục tù, thiếu kinh nghiệm và đầy khát vọng. Hắn hôn loạn xạ, tay vẫn siết chặt cổ tay nàng, bàn tay sờ soạng khắp nơi, nhưng hắn lại không biết chính mình muốn cái gì. Hắn chặn lấy môi nàng, vừa tuyệt vọng vừa hy vọng. Sự mềm mại của môi lưỡi nữ tử dường như xoa dịu đi cơn nóng trong lòng Trình Vật. Đôi mắt hắn như lang sói, thấy nàng cau mày, nghiêng mặt sang một bên, sự hung dữ hiếm có của hắn dâng lên, rồi hắn giữ lấy mặt nàng không cho phép trốn tránh.

Cảm giác này giống như trời hạn gặp mưa rào, nước mưa thấm đẫm;

Như ốc đảo sa mạc, những vì sao từ trên trời chảy qua;

Như tuyết trắng mênh mang, trăng sáng trên đỉnh núi cao, gió nhẹ thổi trên thế gian...

Thanh âm của Nữ Dao mềm mại “... Tiểu ca ca...”

Nhưng Trình Vật không nghe thấy. Hầu kết nhấp nhô, đôi môi vẫn nghiền ép môi nàng, hắn thực sự khao khát điều gì đó. Tay hắn không thành thật siết chặt eo nàng, nhưng dường như Trình Vật còn chưa thấy hài lòng. Hai người chỉ còn mặc quần áo trong, mà lúc này trang phục của hắn đã ướt nhẹp mồ hôi, thiếu nữ có thể nhìn thấy cơ ngực của hắn. Trình Vật dùng ngón tay chạm vào eo nàng, rồi vội vàng chạm vào làn da ấm áp và mát lạnh như ngọc của nàng...

Nữ Dao không nhẫn nại được nữa: “Tiểu ca ca...”

Trình Vật vẫn không nghe thấy.

Nữ Dao hoàn toàn mất kiên nhẫn. Nàng trở tay, điểm một cái lên kinh mạch của hắn. Sau khi thoát ra, nàng giơ tay lên và đánh vào phần gáy Trình Vật. Trình thiếu hiệp run lên, trong chốc lát đã trở nên minh mẫn hơn, nhưng một chớp mắt sau đó toàn thân hắn cứng ngắc ngã lên người Nữ Dao.

Nữ Dao một cước đá văng hắn ra rồi đứng dậy.

Tóc tai nàng bù xù, hai má như trái đào, môi bị cắn đến đau nhức. Một nửa bả vai bị hắn nắm chặt vẫn còn đang bị thương, còn cổ nàng thì bị Trình Vật ép tới không thở nổi. Quần áo trong của nàng giờ cũng xộc xệch, lại còn sắp bị Trình Vật lột sạch. Nữ Dao nhỏ nhắn nhảy dựng lên, dùng sức lau đôi môi đau đớn của mình, một cước đá văng Trình thiếu hiệp đang nằm hôn mê trên mặt đất: “Chưa từng thấy một người nào ngốc như vậy!”

Nữ Dao nhấc đôi chân trần giẫm lên ngực và bụng của hắn. Nàng thấy thiếu hiệp mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, yếu ớt ngã xuống đất. Giờ đây hắn thở thoi thóp, trong phút chốc trở nên vô cùng yếu đuối.

Nàng ngồi xổm xuống, hung dữ tát hắn một cái: “Tỷ tỷ cho ngươi phúc lợi, tiểu tử ngốc nhà ngươi lại không hiểu chuyện gì còn làm tỷ tỷ bị đau.”

“Tỷ tỷ đau lòng ngươi, mà ngươi không biết đau lòng tỷ tỷ à?”

Nữ Dao khiếp sợ nhìn hắn: “Sao trên đời này lại có kẻ ngốc như ngươi vậy chứ? Đồ ngốc... Ta thực sự bắt đầu tò mò xem ngươi lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào rồi đấy.”

Nàng lại lảm nhảm cằn nhằn, rồi hùng hùng hổ hổ dù Trình Vật nằm trên mặt đất lạnh lão như cá chết. Nữ Dao kéo tóc và véo mặt hắn. Nàng cụp mắt nhìn cái gì đó của hắn vẫn chưa chịu mềm đi. Nữ Dao che miệng, lại cười đến vui vẻ.

Nàng quay mặt đi sang chỗ khác, nói nhỏ: “Tiểu hỗn đản.”

Giọng nàng đầy ghét bỏ, nhưng trong ghét bỏ lại chứa một hai phần sủng nịch khó mà đoán được.

Nữ Dao ngồi dưới đất một lúc. Đến khi vẻ bất bình biến mất, nàng mới đứng dậy mặc quần áo và chải lại tóc tai.

Một khắc sau, khi Kim Sử tìm được Giáo chủ, Nữ Dao đang cõng Trịnh thiếu hiệp trên lưng, thở hổn hển vịn vách tường đi dưới cây đào xuân. Cánh đào rơi xuống người bọn họ, Kim Sử định thần đưa mắt nhìn dáng vẻ của Giáo chủ, sau đó nhìn về phía Trình thiếu hiệp đang nằm trên lưng không nhúc nhích. Kim Sử kinh hãi: “Người, người đã làm gì hắn?”

“Người vừa ăn no lau sạch, hay là hấp thu hết tinh hoa của hắn rồi?”

Tư duy của Kim Sử bay xa, nhất thời nghĩ đến vô số truyền thuyết về giáo chủ của bọn họ. Tình yêu, tình ái thì không liên quan gì đến Nữ Dao, nhưng “Thải dương bổ âm” thì đặc biệt có liên quan đó nha!

Trước đây Kim Sử không tin, nhưng bây giờ gã nhìn thấy Trình thiếu hiệp, người đang lặng lẽ nằm trên lưng nàng, không biết còn sống hay đã chết... Sắc mặt gã hơi thay đổi, cẩn thận lùi lại một bước, tránh xa Giáo chủ một chút.

Kim Sử nghĩ thầm: Mình, mình cũng là đàn ông... Giáo chủ sẽ không vừa ý mình, rồi bắt mình hiến thân đấy chứ? Ta sẽ hiến hay là không hiến đây?

Nữ Dao tức gần chết.

Nàng đi tới tát gã một cái, một cái tát giáng xuống khiến Kim Sử ngã nhào trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy nổi. Nữ Dao giẫm chân lên người gã, không để ý đến tiếng la hét thảm thiết của thuộc hạ: “Mau thu xếp nhân thủ đi. Tứ đại môn phái đã bắt đầu lục soát thành trấn này rồi. Chúng ta mau ra khỏi thành.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nữ Dao: Chết tiệt, tưởng tìm được một con chó con, không ngờ lại là một con chó sói. Ta có thể trả lại hàng không?

(*) Bài thơ của Tư Không Đồ để chỉ một người con gái đẹp (dịch bởi Thương Khung Chi Chủ)

Nước kia tươi sáng đôi dòng

Trăm hoa khoe thắm, mặn nồng sắc xuân

U sơn, mỹ nữ thanh thuần

Đào xanh tranh nắng, gió vờn bến sông.

Rợp đường bóng liễu cong cong,

Yến oanh than thở, tỏ lòng cùng nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.