Nàng Đến Từ Dao Quang

Chương 20: Chương 20




Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Sau khi tỉnh dậy, Trình Vật quay trở lại ngôi nhà nhỏ được thuê lúc trước. Không chỉ có Nữ Dao, mà cả Kim Sử của Ma Giáo cũng đang ở đây.

Vào đêm hôm đó, ngọn đèn dầu được thắp sáng, phản chiếu lên trên cánh cửa sổ được dán lớp giấy mờ đục. Cái bóng của mấy người bọn họ cũng đang chập chờn đan xen giữa ánh sáng leo lét và bóng tối chập chùng. Trình thiếu hiệp ngồi một mình cô độc bên bàn một cách quy củ. Hắn đặt hai tay lên đầu gối, yên tĩnh mà trầm mặc, mặc kệ gã đàn ông trung niên và người thiếu nữ đang chụm đầu xì xào bàn bạc điều gì đó với nhau.

Kim Sử và Nữ Dao đang thương lượng về việc cho đám thuộc hạ rút lui theo từng nhóm, và làm thế nào để ba người bọn họ có thể bình an rời đi mà không phải đánh nhau dưới con mắt của những đệ tử chính phái. Về Trình Vật, sắc mặt hắn trắng như tuyết, mặt mày tuấn mỹ. Hắn rủ mắt, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.

Lúc ấy, dường như hắn đã thay đổi thành một con người khác.

Đột nhiên tràn đầy khát vọng. Dục vọng bàng bạc, mãnh liệt không thể kiềm chế; khao khát đến từ nơi sâu nhất của cơ thể làm cho hắn sợ hãi, nhưng đồng thời cũng đốt cháy xương cốt tứ chi của hắn, làm cho hắn cảm thấy thật hưng phấn.

Đó chính là “thú tính của nam nhân” trong thoại bản.

Trình Vật bối rối và hoảng hốt, trái tim hắn đập loạn xạ. Đặc biệt là sau khi hôn mê, giấc mộng đẹp kia vẫn chưa kết thúc. Tiểu Yêu muội muội, Tiểu Yêu muội muội... Hắn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng trong giấc mơ, chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn tiếp tục. Hắn đè nàng xuống, hôn nàng, ôm nàng và chạm vào nàng. Hắn không thể kìm được sự phấn khích, liên tục sờ soạng lên người nàng, làm nàng khóc rồi ép buộc nàng.

Trái tim đập thình thịch như nhịp trống, ầm ầm mãi không dứt. Trong mơ, hắn muốn ôm nàng đến thiên hoang địa lão, vừa cắn vừa kéo, nhạy cảm đến muốn nổ tung, hắn vừa muốn khóc vừa muốn thét lên. Toàn thân hắn đỏ bừng, hắn nghĩ mình bị điên rồi. Hắn không biết mình muốn gì, nhưng có một bản năng trong giấc mơ thôi thúc hắn, dạy hắn chìm xuống, chìm xuống mãi...

Rồi sau khi tỉnh dậy, chiếc quần lót của hắn đã ướt sũng.

Hắn chỉ còn cách lặng lẽ mang đi giặt.

Trình thiếu hiệp uể oải, lòng đầy nghi hoặc. Hắn chạm tay vào trái tim mình tự hỏi: Ta làm sao vậy? Ta có bệnh rồi ư? Ta sẽ chết sao? Tại sao ta lại.... đái dầm?

“Tiểu ca ca, tiểu ca ca!” Cô gái búng tay một cái, kéo Trình Vật từ trong suy nghĩ trở về thực tại.

Trình Vật nhìn thấy đôi mắt sáng rực rỡ như ngàn vì sao đang tuôn chảy giữa dải ngân hà của nàng.

Mặt hắn đỏ bừng, chớp chớp mi rồi cúi đầu, né tránh ánh mắt của nàng.

Trong lòng Nữ Dao tấm tắc, trên mặt vẫn tiếp tục giả bộ thuần khiết vô hại, nàng hỏi: “Tiểu ca ca đồng ý không?”

“Ừ, ừ.” Trình Vật nhanh chóng gật đầu nhưng vẫn chưa dám nhìn lên.

Hắn thậm chí còn không biết Nữ Dao đang nói về điều gì, giả dụ như nàng nói hắn đi chết đi thì có khi hắn cũng mơ mơ hồ hồ mà đồng ý luôn ấy chứ. Lúc này, cô gái vẫn còn đang đứng bên cạnh hắn, hương thơm từ mái tóc của nàng làm hắn mê loạn. Khi nàng chạm vào vai hắn, cả người hắn cũng không nhịn được mà khẽ run lên. Nàng nhìn hắn ngượng ngùng, cười vì hắn mãi chưa tỉnh táo lại... Trái tim hắn đập loạn, nhanh đến mức Trình Vật cảm thấy mình giống như sắp chết đến nơi rồi.

Sau nửa đêm, Kim Sử và Nữ Dao cùng nhau giúp hắn cải trang. Lúc này, Trình Vật mới biết mình đã nhận lời cái gì - vì muốn để ba người họ có thể thuận lợi ra khỏi thành, hắn đã đồng ý mặc đồ của nữ nhân.

Nữ Dao nâng khuôn mặt đỏ bừng của thiếu hiệp lên, hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng lông mi dày như lông vũ vẫn không ngừng run rẩy. Nàng cười khúc khích: “Tiểu ca ca lớn lên như thế này, dù có mặc nữ trang vẫn rất đẹp… còn có thể mê hoặc đối phương nữa đấy, hì hì.”

Quả thật, nụ cười “hì hì” này của nàng khiến Kim Sử cảm thấy rợn tóc gáy. Đồng thời, khi cầm bột phấn bôi loạn lên khuôn mặt của chàng trai trẻ, Kim Sử cũng rất ngưỡng mộ Trình Vật. Gã nhìn chằm chằm vào Trình thiếu hiệp, tâm trạng khó nói thành lời: Người thiếu niên này thật đúng là co được duỗi được, không có một chút dã tính nào của nam nhi. Giáo chủ bảo hắn giả trang thành nữ nhân, vậy mà hắn cũng gật đầu. Nếu là ta... ta có chết cũng không đồng ý!

Quả thực Kim Sử là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ vạm vỡ, gương mặt lại dữ tợn nên không thể ăn mặc thành phụ nữ được. Chỉ có Trình Vật vốn dĩ rất thanh tú, lại có vẻ ngoài sạch sẽ khiến người khác cảm thấy thoải mái và tươi mới, tính tình không hiếu thắng nên đây mới là gương mặt dễ dàng lừa gạt kẻ địch nhất.

Nữ Dao cắn môi, nhìn Trình Vật mà cười.

Mặt hắn càng đỏ, nàng lại càng cười lớn. Nếu không phải vì sợ lộ ra bản tính, có lẽ Nữ Dao đã vỗ lên vai hắn và cười ha ha rồi.

Nàng không phải là một nữ tử biết cách tô son trát phấn. Tính ra, Kim Sử đã quen chơi đùa với phụ nữ còn hiểu rõ về phương diện này nhiều hơn. Nữ Dao chỉ mày mò làm đại mà thôi. Nàng dặm một lớp phấn thật dày lên khuôn mặt của thiếu hiệp, sau đó nghĩ đủ mọi cách để nhét trâm vàng lên mái tóc của hắn. Khóe môi nàng nở một nụ cười vui vẻ - đứa nhỏ này thật đáng yêu.

“Này, xong rồi!” Nữ Dao vỗ tay.

Kim Sử vội vàng đưa chiếc gương cho Trình Vật. Gã không đành lòng, cũng không thể tin được rằng “cô gái xinh đẹp mỹ miều” trước mặt mình thực sự là một người đàn ông. Ngay cả một tên đàn ông như gã cũng không thể chịu nổi kiểu đùa cợt này! Cùng lúc đó, Trình Vật mở mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trong gương.

Tóc dày như mây, một cây trâm dắt xéo trên mái tóc; lông mày như núi, sóng mắt long lanh; nước da trắng trẻo như tuyết, và một đôi môi đỏ mọng.

Thật đúng là một mỹ nhân.

Trình Vật chỉ liếc một cái, sau đó cụp mắt và cũng chẳng bình luận gì.

Điều này làm cho Nữ Dao có chút thấp thỏm không yên: Hắn vui hay không vui vậy?

Kim Sử không chịu nổi màn hóa trang này của Trình Vật, bèn tìm cớ đi ra ngoài: “Ta đi xem thủ hạ rút lui thế nào rồi.”

Nữ Dao cũng mất hết hứng thú.

Nàng phủi phủi đám bột phấn bám trong lòng bàn tay, cười nói dịu dàng: “Tiểu ca ca nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chúng ta sẽ ra khỏi thành!”

Nàng xoay người định rời đi nhưng tay áo đã bị Trình Vật kéo lại. Nữ Dao cúi đầu nhìn hắn, nhướng mày thắc mắc. Trình thiếu hiệp xem như đã nhận thua, cuối cùng cũng dám ngước mắt lên nhìn nàng. Cả đêm nay, đây là lần đầu tiên hai người chạm mắt nhìn nhau. Nội tâm Nữ Dao xao động, nhìn đôi mắt đen láy trong vắt kia đang chớp mắt mong mỏi nhìn mình.

Hắn nói nhỏ: “Ta tên là Trình Vật.”

Nữ Dao: “...”

Hai tai Trình Vật đỏ bừng nhưng bàn tay vẫn bướng bỉnh nắm lấy tay áo nàng: “Tiểu Yêu muội muội, ta tên là Trình Vật. Chữ “Vật” trong tên của ta chính là cái gì cũng không cần. Nhớ kỹ tên của ta được không?”

Dưới ánh mắt chăm chú và nghiêm túc của thiếu hiệp, dù gương mặt hắn có trang điểm ăn mặc như mông khỉ thì cũng không đến nỗi lố bịch. Mí mắt Nữ Dao rủ xuống. Dưới ánh đèn, đôi mắt nàng như có sóng nước lăn tăn. Sau khi sững người một lúc, nàng đưa tay khẽ chạm lên mặt hắn, thanh âm mềm mại nói: “Trình Vật.”

Mặt Trình Vật càng đỏ hơn: “… Ừ.”

Ý cười trong mắt Nữ Dao càng sâu hơn: “Ta hiểu rồi. Cha mẹ của tiểu ca ca mong ngươi luôn ngoan ngoãn và cái gì cũng không cần làm. Trước khi làm việc gì cũng hãy nghĩ xem mình không nên làm gì. Tiểu ca ca thật sự là cha chê chó ghét đấy.”

Sắc mặt Trình Vật khẽ thay đổi: “...”

Nữ Dao che miệng cười, sau đó vừa cười vừa đi ra cửa, để lại Trình Vật ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt khó đoán.

Trình Vật chỉ chợp mắt được một lúc. Khi trời chưa sáng, cổng thành vừa mở ra, Kim Sử và Nữ Dao đã bắt hắn rời khỏi thành. Nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Sử và Nữ Dao, hắn có chút choáng váng: Kim Sử không biết dùng cách gì, vóc người của gã vốn cao to mà giờ lưng hơi gù xuống; Gã trở nên mập mạp hơn, cả người đeo vàng đeo bạc, đi hai bước rồi thở ba bước, chưa kể Kim Sử còn đang nói tiếng địa phương mà hắn không thể hiểu được, lúc nói chuyện còn lộ ra bộ răng vàng lớn.

So với Kim Sử, hình ảnh của Nữ Dao ít thay đổi hơn. Nàng vẫn là người con gái duyên dáng quyến rũ, nhưng đường nét trên khuôn mặt đã được thay đổi để trông đỡ non nớt hơn trước; Lúc này đây, nàng đứng bên cạnh Kim Sử và Trình Vật, nhanh nhẹn như một tiểu nha hoàn.

Nữ Dao nói: “Hôm nay chúng ta ra khỏi thành, Kim Sử sẽ là một thương nhân giàu có đi ra ngoài mua hàng hóa. Trình Vật là đại phu nhân. Còn ta là tiểu thiếp được nuôi ở bên ngoài. Phu nhân phát hiện ra trượng phu mình có tiểu thiếp, sự tình bại lộ nên nàng ta đang tìm cách tính sổ. Cả ba người vừa đi vừa chửi, rồi mất hứng đi ra khỏi thành và trở về nhà. Hiểu chưa? “.

Nói xong, Nữ Dao nhét một chồng giấy ghi lại phân cảnh phức tạp của từng người vào tay của Trình Vật và yêu cầu hắn dành thời gian học thuộc lòng. Trình Vật: “...”

Tại sao đã cải trang rồi mà còn phải nhớ nhiều thứ như vậy?

Hơn nữa, Trình Vật như bị chậm một nhịp, và đến lúc này hắn mới kịp phản ứng lại tại sao mình phải đóng giả nữ nhân, lại còn là một vị “phu nhân“. Hắn không muốn làm phu nhân của Kim Sử đâu~~~~~

Nữ Dao liếc nhìn hắn: Có vấn đề gì à?

Trình Vật ngậm miệng, rồi cúi đầu đọc lại lời thoại của mình.

Bọn họ đến trước cổng thành từ sớm. Như đã diễn tập từ trước, cả ba người đã làm đúng trách nhiệm của mình. “Trình phu nhân” là một mỹ nhân mang vẻ đẹp quý phái và lạnh lùng, nàng không nói nhiều khi được dìu ra khỏi xe. Tiểu nha hoàn và cũng là người tiểu thiếp phải làm hài lòng phu quân bằng mọi cách có thể. Không ai có thể hiểu nàng ấy nói gì, nhưng cái nhìn cau có của nàng ấy rõ ràng là đang mắng người!

Các vị tiểu quan và một vài đệ tử chính phái đang ở cửa thành đều trợn mắt há mồm, nghe lời oán thán yêu hận tình thù của ba người bọn họ. Khi một vài người còn do dự, bọn họ đột nhiên nhận được một tin tức:

“Mau tới đây! Tương sư huynh bắt được La Sát Nữ Dao rồi! Mau đi cùng ta qua đó hỗ trợ!”

Nữ Dao kinh ngạc, con mắt hơi híp lại: Là ai?

Mắt Trình Vật sáng lên, thốt ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng: “Đại ma đầu đã lọt lưới, quá tốt rồi! Thật là hả hê lòng người!”

Nữ Dao: “...”

Kim Sử: “...”

Một vài tên đệ tử chính phái và tiểu quan ở cửa thành đều quay đầu nhìn về phía “Trình phu nhân”: “Ta không nhìn ra phu nhân cũng ghét cái ác như kẻ thù như vậy.”

Bên kia có người nói đã bắt được yêu nữ, nên người ở đây lập tức thúc giục mọi người mau ra khỏi thành càng sớm càng tốt, để không làm chậm trễ thời gian của bọn họ. Đám người Nữ Dao cũng bước ra cổng thành với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Ngoại trừ Trình Vật đang thực sự cao hứng, Nữ Dao và Kim Sử không ngừng quay đầu lại, trầm ngâm: Ai đang giả danh giáo chủ Trảm Giáo Nữ Dao? Là bạn hay là thù?

Sau khi ra khỏi thành, ba người họ dành thời gian để thay trang phục, qua đêm ở một nơi hoang vu vào đêm hôm đó. Nữ Dao chỉ lộ mặt khi dùng cơm, rồi sau đó biến mất không thấy tăm hơi. Thấy Trình Vật ngồi bên đống lửa vô cùng căng thẳng, Kim Sử sợ rằng hắn sẽ làm lỡ chuyện lớn của Nữ Dao, vì vậy gã quyết định lại gần ngăn cản Trình thiếu hiệp trước.

Kim Sử lúng túng ho khan một cái, cố gắng phá vỡ sự yên lặng: “Những gì ta nói với ngươi ngày hôm đó, ngươi đừng kể với Tiểu Yêu muội muội, cứ xem như ta chưa nói gì nhé.”

Trình Vật ngước lên, đôi mắt tối sầm.

Kim Sử lo lắng nhìn xem có ai ở đằng sau không, thanh âm của gã càng trở nên nhỏ hơn. “Coi như đại ca ta thiếu nợ ngươi một lần này nha. Ngươi đừng kể ra chuyện ta uy hiếp ngươi với nàng... Nàng dữ lắm, ngươi giúp ta che giấu bí mật này đi.”

Trình Vật khẽ nhướng mi.

Kim Sử mong ngóng chờ đợi câu trả lời của hắn.

Trình Vật thì thầm: “Nếu ngươi cũng làm giúp ta một việc, ta sẽ không nói gì cả.”

Kim Sử: “Việc gì?”

Trình Vật dừng lại, giọng nói càng nhỏ hơn nữa, chỉ nói ra một vài từ.

Kim Sử bị sốc, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề: “Cái gì?! Ngươi nói cái gì?”

Trình thiếu hiệp xấu hổ mở miệng. Gương mặt hắn cứng đờ, cả người khẽ run, nhưng hắn không thể không hỏi người đàn ông duy nhất ở nơi này. Nội tâm hắn hỗn loạn, ngượng ngùng nói ra vài chữ từ kẽ răng: “Ta đang hỏi ngươi, lúc bằng tuổi ta, ngươi có từng đái dầm không?” . Bạn đang đọc truyện tại || Т R U М T R U Y E N .мE ||

Kim Sử tiếp tục nghi ngờ mình bị ù tai: “… Đái dầm?”

Đúng lúc này, Nữ Dao vừa đi tới từ phía sau, nghe được thanh âm của hắn, nàng vội vàng vểnh tai lên: Đái dầm?

Trình Vật: “...”

Hắn muốn chết đi cho rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.