Nắng Hạ Đầu Mùa

Chương 1: Chương 1: Fall in love




Mình yêu nắng hạ đầu mùa, nó không quá gay gắt và khiến cho vạn vật như tràn đầy sức sống. Chắc bố mẹ cũng muốn mình luôn mạnh mẽ và rực rỡ như ánh nắng mùa hạ nên đã đặt tên cho mình là “ Nhật Hạ”.

Mình hiện là sinh viên năm thứ ba của một trường đại học danh tiếng, nhiều người bảo nhìn kỹ thì mình rất dễ thương nhưng mình cũng vào dạng mọt sách, không biết làm đẹp và chăm sóc bản thân nên lúc nào tóc tai cũng bù xù, mặt mũi phờ phạc, quần áo toàn kiểu rộng thùng thình chẳng khác gì tên con trai, chính vì thế đến nay mình vẫn ế.

Quạ thì nên chơi với Cú đừng đú mà chơi với Công. Nhưng thật trớ trêu mình có cô bạn thân không những xinh mà còn duyên dáng đã thế tên lại đẹp: Khánh Chi. Nó học hành tàng tàng thôi, nếu không nói là kém xa mình nhưng nó có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong veo cực thu hút. Không những thế thân hình nóng bỏng với ba vòng tuyệt mỹ nên mặc cái gì cũng đẹp long lanh.

Mình và nó ở trọ cùng nhau trong một khu trọ sinh viên. Ở cùng nó nhiều khi cũng chạnh lòng lắm. Đơn giản như việc đổ rác hàng ngày, cứ hễ nó cầm túi rác đi ra là ngay lập tức ba, bốn anh chạy tới tranh nhau giúp. Còn hôm nào tới phiên mình là lại được khuyến mãi thêm vài túi cùng lời nhắn nhủ: “Tiện thể em nhé” cùng cái mặt cười nhăn nhở.

Tối nào mà nó không đi chơi là chỉ có nằm ôm cái điện thoại, cứ vài giây lại có tiếng báo tin nhắn, liếc qua điện thoại nó thấy cơ man nào là anh Air Blade, anh SH, anh Fotuner, anh Ford anh Audi, anh BMW...

Và rồi sau ba, bốn mối tình kiểu sinh viên trẻ con, yêu đương chớp nhoáng Khánh Chi cũng tìm được một người mà theo nó sẽ là bến đỗ bình yên. Đó là một anh chàng hơn nó tám tuổi, nghe đâu chủ của một doanh nghiệp lớn, vừa đẹp trai, phong độ lại vừa lắm tiền nhiều của. Sau khi yêu anh này, nó chỉn chu hẳn, không đi chơi hay trò chuyện với tên con trai nào khác nữa. Tuy nó khá thực dụng nhưng được cái nó không phải hạng con gái ăn chơi, lăng nhăng, đua đòi. Mình cũng thầm vui cho nó.

Duyên đến với nó, không ngờ duyên cũng đến với mình. Mình khá nổi tiếng trong lớp vì kỳ nào cũng đạt học bổng. Khả năng thuyết trình của mình cũng tốt nên mỗi lần có Seminar là mình lại gây đươc ấn tượng đối với thầy cô và các bạn.

Bài tập nhóm lần này cô giáo phân ra mỗi nhóm bốn người. Nhóm mình ngoài mình thì có thêm hai bạn nữ và một bạn nam. Cả nhóm hẹn nhau chiều thứ bẩy sẽ cùng ra quán chè gần trường thảo luận về đề tài.

Tuy nhiên cái nắng bốn mươi độ C khiến hai đứa con gái kia không chịu ra khỏi nhà để đến chỗ hẹn. Đứa thì nhắn tin là có việc gấp phải về quê, đứa thì báo ốm nhưng mình biết tỏng là bọn nó sợ nắng sợ nóng, sợ da đen. Thế là buổi thảo luận nhóm hôm đó có mỗi mình và tên con trai duy nhất trong nhóm.

Lâu giờ mình chỉ lo học không để tâm đến bất kỳ đứa con trai nào trong lớp. Hôm nay, lần đầu tiên mình mới nhìn rõ cậu bạn này, cậu tên Quân, dáng người cao ráo, khuôn mặt rất bảnh. Vừa thấy cậu ta bước vào, mình thoáng bối rối. Cậu ta cười cười: “Có mỗi tớ với cậu thôi à?”

Mình vội cầm bọc tài liệu đứng lên: “Vậy thì về đi, để hôm khác cũng được.”

Quân vội xua tay: “Đã đến thì làm thôi, mất công vượt qua cái nắng bốn mươi độ đến đây mà”.

Nói rồi cậu gọi hai cốc chè và ngồi xuống đối diện mình. Thế rồi bọn mình ăn chè ngon lành, sau cảm giác ngại ngần ban đầu bọn mình bắt đầu nói chuyện rôm rả. Hóa ra bọn mình khá là hợp nhau, cả hai đều thích nghe nhạc Âu Mỹ, thích đọc sách đặc biệt là tiểu thuyết Kim Dung và các thể loại trinh thám, phiêu lưu mạo hiểm.

Hai đứa ngồi bàn luận về mấy nhân vật Kim Dung say sưa đến nỗi quên cả bài tập nhóm. Đến lúc ra về Quân còn hẹn hôm nào sẽ dẫn mình đi đến một hiệu sách có rất nhiều truyện trinh thám hay mà giá lại rẻ.

Sau lần đó mình và Quân trở nên thân thiết. Nó bảo thích chơi với mình vì tính mình thoải mái và không hay làm màu như các cô gái khác.

Quân kém về môn toán cao cấp, thấy thế mình rủ nó đi thư viện, tiện thể phụ đạo thêm cho nó. Chỉ sau một thời gian ngắn, nó tự tin hơn hẳn về môn toán. Lúc rảnh rỗi hai đứa lượn lờ quanh các phố Hà Nội để ăn uống và chém gió rất vui vẻ. Dần dần trong mình hình thành nên một cảm xúc rất mơ hồ đối với Quân.

Người đầu tiên phát hiện ra thứ cảm xúc đó của mình chính là Khánh Chi. Nó bảo chỉ cần nhìn thái độ của mình lúc nhận điện thoại hay tin nhắn của Quân là biết ngay mình có ý với cậu ấy. Và đây là lần đầu tiên mình thấy may mắn khi có một cô ban gái xinh đẹp, bởi vì xinh đẹp nên nó biết làm đẹp. Khánh Chi dẫn mình đi làm tóc, tư vấn cho mình mua quần áo và còn hướng dẫn mình mua mỹ phẩm như kem dưỡng da rồi son môi này nọ nữa chứ.

Sau một thời gian nghe theo lời tư vấn của nó, mình lột xác hẳn. Đến nỗi các anh hàng xóm gặp mình miệng cứ há ra xuýt xoa: “Dạo này em ăn cái gì mà xinh ra vậy?”. Mình bắt đầu biết ăn mặc sao cho hợp với dáng người, cũng biết chăm sóc da dẻ trắng trẻo hồng hào hơn, ra đường cũng biết tô tí son môi cho tươi tắn, cũng biết đi giầy cao gót để trông cao và nữ tính.

Đúng là vị thế của gái xinh nó khác hẳn, bây giờ ra đường không ít ánh mắt dõi theo mình, Facebook, Zalo rồi Messenge của mình nhộn nhịp bao nhiêu là lời thả thính.

Dạo này mình thấy Quân cũng bắt đầu nhìn mình nhiều hơn, thỉnh thoảng nhìn mình xong lại còn cười tủm tỉm.

Có hôm nó trêu mình: “Hình như cậu mới dậy thì đúng không?”

Mình quắc mắt: “Cậu nói thế nghĩa là sao?”

Nó cười: “Tại lúc trước trông cậu như học sinh tiểu học ấy, còn bây giờ...”

“Bây giờ làm sao?”

“Bây giờ giống học sinh cấp hai” nói xong nó phá ra cười.

Mình nhảy vào cấu véo khiến nó la lên oai oái rồi chợt nó giữ chặt lấy hai tay mình và nhìn thẳng vào mắt mình làm trống ngực mình đập liên hồi, tim chực nhảy ra ngoài.

Nó bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng: “Bây giờ trông cậu như thiếu nữ í”

Chỉ một lời nói ấy mà khiến mình vui sướng suốt ngày hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.