Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc

Chương 6: Chương 6: Chiến tranh




Lộc Ẩm Khê dùng khăn lông quấn phần đuôi tóc của Giản Thanh, nhẹ nhàng chà lau, chia sẻ các mẹo chăm sóc tóc với cô: “Đừng lau tóc quá mạnh, giống như vậy, trước tiên dùng khăn ấn một chút, vỗ nhẹ, vắt bớt hơi nước thừa, sau đó dùng máy sấy thổi khô. Tốt nhất là chị nên mua một lọ tinh dầu dưỡng tóc, thổi một nửa liền thoa vào...”

Giản Thanh nhắm mắt dưỡng thần, không đáp lại, không biết tôi đã nghe được bao nhiêu.

Lộc Ẩm Khê hiểu sự mệt mỏi của cô, vặn máy sấy tóc ở chế độ thấp nhất làm giảm tiếng ồn, để cô có thể chìm vào giấc ngủ.

Ngành y luôn làm việc quá sức, không thuộc phạm vi bảo hộ của luật lao động.

Không chỉ mệt mỏi về thể chất mà còn cả tinh thần, lúc nào cũng phải ở trong trạng thái tập trung cao độ.

Tính mạng đang đè nặng lên vai, nếu không chú ý, một sai sót nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả không thể vãn hồi được.

Khi tóc được sấy khô đến tám phần, Lộc Ẩm Khê để gió tự nhiên làm tóc khô hẳn.

Hiện tại trời đang hửng nắng, nhưng sau 14 giờ sẽ đi xuống.

Lộc Ẩm Khê đứng dậy lấy chăn trên ghế sô pha đắp cho cô, sau đó ngồi trở lại bên cạnh cô, lấy giấy bút vẽ những nét phác thảo mái tóc đang phơi dưới nắng.

Lúc chạng vạng, Giản Thanh ra khỏi cửa, sau khi trở về, Lộc Ẩm Khê thấy trong nhà có nhiều sản phẩm chăm sóc tó, cũng có nhiều dụng cụ cho người thuận tay trái.

Lộc Ẩm Khê đã quen dùng tay trái nhưng nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày như kéo, chuột, máy sấy tóc đều được thiết kế phù hợp với tay phải, dùng tay trái rất bất tiện.

Từ nhỏ đến lớn nàng luôn tạm chấp nhận dùng.

Xưa nay chưa từng có ai để ý đến tạm chấp nhận của nàng.

Lộc Ẩm Khê cầm chiếc kéo mới lên, khoa tay múa chân hai lần, rất thuận tay.

Nàng nhìn Giản Thanh, ánh mắt trở nên trong suốt mềm mại.

Giản Thanh không nhìn nàng, im lặng làm việc riêng của mình như thường ngày.

Lộc Ẩm Khê thu hồi ánh mắt, cúi đầu cười, phân loại dụng cụ.

Lần đầu tiên nàng cảm thấy cái người đầu óc có bệnh này lại ân cần như vậy.

*

Hôm sau là chủ nhật, nhưng bệnh viện không nghỉ cuối tuần, chỉ có tăng ca.

Liền tính trạng thái công việc của Giản Thanh lại càng thêm lục thân không nhận, đa số thời điểm không để ý đến sự tồn tại của Lộc Ẩm Khê.

Lộc Ẩm Khê cũng không ở bên người cô mọi lúc, thỉnh thoảng đến giúp bác sĩ và y tá làm những việc lặt vặt đóng dấu gửi tài liệu.

Trên hành lang của khu vực hai trong khoa ung bướu có một bức tường tâm nguyện, mỗi khi đi ngang qua, Lộc Ẩm Khê sẽ dừng lại nhìn mấy lần.

Trên bức tường có dán các thẻ đầy màu sắc, viết một ít lời nói cổ vũ.

[Tôi nhất định có thể chiến thắng khối u. Tôi còn muốn đi học, còn muốn đi thi, còn muốn uống trà sữa, tôi còn chưa có bạn gái! 】

[Tôi hi vọng cha của tôi có thể khỏe lại, tôi muốn dẫn ông ấy đi xem Vạn Lý Trường Thành cùng □□]

Đây là những lời chúc do bệnh nhân và người nhà viết ra.

[Tất cả bệnh nhân đều là chiến hữu của chúng tôi!]

[Cố lên, cố lên, đừng gục ngã, đừng nản chí, bệnh nhân cùng người nhà đều đang nhìn!]

Đây là những thông điệp được các nhân viên y tế viết.

Mọi người ở đây đang động viên an ủi nhau.

Lộc Ẩm Khê nhìn qua một lượt, đột nhiên có người kéo góc áo blouse trắng của nàng: “Tỷ tỷ”

Nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy là một cô gái nhỏ đầu trọc, có đôi mắt đẹp, tay trái đeo một chiếc vòng tay.

Nàng ngồi xổm xuống, trực tiếp nhìn bệnh nhân nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đôi mắt của cô gái nhỏ rưng rưng: “Em không tìm được mẹ...”

Lộc Ẩm Khê nghe vậy liền cả kinh, vô thức hình thành một liên tưởng xấu nhất.

Trong bệnh viện có người làm bạn an ủi, cũng không ít bị bỏ rơi, những mặt tối vinh quang của bản chất con người đều tùy thời trình diễn ở mọi lúc mọi nơi.

Lộc Ẩm Khê đứng dậy, nắm lấy tay cô gái nhỏ, dẫn cô bé đến phòng khám của bác sĩ: “Em ở giường số mấy?”

Cô bé khập khiễng bước đi: “Giường số8.”

Lộc Ẩm Khê nhìn xuống chân mình rồi lại ngồi xổm xuống: “Em có muốn bồng không?”

Cô gái nhỏ lắc đầu, vén ống quần lên, lộ ra chân giả cho Lộc Ẩm Khê xem, nói với giọng trẻ con, “Tuần trước em vừa mới có chân, em muốn đi bộ nhiều một chút, đã lâu em không được đi a.”

Lộc Ẩm Khê không tỏ ra thương hại hay an ủi, chỉ tháo khẩu trang ra mỉm cười: “Được, tôi bồi em.”

Nàng vừa đi vừa hỏi lần cuối cùng cô bé nhìn thấy mẹ là khi nào ở đâu.

Bước tới văn phòng bác sĩ, Giản Thanh nhìn thấy cô gái nhỏ, nói với bệnh nhân trước mặt “Xin lỗi, chờ tôi một chút.”

Sau đó cô nhìn cô gái nhỏ: “Tang Tang?”

Tại sao lại lẻn ra ngoài rồi?

Cô gái nhỏ gọi là Tang Tang hiển nhiên có chút kinh hãi, ôm đùi Lộc Ẩm Khê, núp sau lưng nàng, dùng đôi mắt đen láy nhìn Giản Thanh.

Lộc Ẩm Khê sờ lên cái đầu trọc nhỏ của cô bé: “Giường số 8, tìm không thấy mẹ. Trong hồ sơ bệnh án hằn là có thông tin liên lạc của người nhà.”

Giản Thanh nói với Tang Tang “Hôm qua ba của em bị ngã gãy chân, mẹ em đã đi Khoa chỉnh hình đưa cơm tối cho ba, chờ lát nữa sẽ trở về.” Sau đó nói với Lộc Ẩm Khê “Đưa em ấy trở về phòng đi, tối nay tôi phải tăng ca, em đi ăn trước đi.”

Lộc Ẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nắm tay cô gái nhỏ rời khỏi văn phòng.

Vẫn còn tốt, lịch sử đã không có tái diễn, lần này nàng không gặp phải bệnh nhân bị bỏ rơi.

*

Sau khi tăng ca đến 8 giờ tối, Giản Thanh tan tầm, nhớ sau khi Lộc Ẩm Khê đưa Tang Tang về phòng vẫn chưa trở lại văn phòng.

Cô đứng dậy, đi đến giường số 8 tìm người.

Tang Tang ở giường số 8 là bệnh nhân nhỏ tuổi nhất trong tay Giản Thanh, bệnh nhân ung thư xương sau đó tái phát di căn phải cắt chi, năm nay mới 10 tuổi.

Khi phát hiện ra khối u ác tính ở xương, cô bé mới 8 tuổi, trong một thời gian vẫn kêu đau chân, cha mẹ không quan tâm, cứ nghĩ là do tiểu hài tử va quẹt khi chơi đùa, dán vài miếng thuốc mỡ đông y là xong, sau đó đau đến đi khập khiễng mới đưa đi bệnh viện kiểm tra.

Trong những ngày đó, bác sĩ đã tiến hành cắt cụt chi, cắt bỏ bắp chân trái của cô bé để ngăn tế bào ung thư lây lan.

Trong lĩnh vực ung bướu có một chỉ số quan trọng gọi là “Tỷ lệ sống thêm 5 năm”, chỉ cần không tái phát trong vòng 5 năm thì có thể coi là đạt tiêu chuẩn chữa khỏi bệnh, sau 5 năm xác suất tái phát sẽ được giảm đi rất nhiều.

Tang Tang không chịu nổi sau 5 năm đó, sau khi cắt cụt chi tới năm thứ 2 lại tái phát di căn.

Tế bào ung thư đã di căn đến phổi, lần này không thích hợp phẫu thuật, sau khi thảo luận MDT (hội chẩn đa khoa), chuyển từ khoa chấn thương chỉnh hình sang khoa ung bướu.

Bệnh nhân ung thư sẽ cảm thấy cơn đau rõ ràng hơn vào ban đêm, đôi khi Tang Tang thức dậy giữa đêm, không thấy mẹ mình liền sợ hãi chạy ra khỏi phòng, đi bộ đến phòng khám tìm người.

Khi Giản Thanh lần đầu tiên nhìn thấy cô bé đi vào văn phòng, hiếm khi lộ ra vẻ ôn nhu bảo cô bé ngồi bên cạnh, đợi mẹ cô bé trở về. Cô bé không dám từ chối, như bị kẻ xấu bắt cóc, vẻ mặt ủy khuất ngồi bên cạnh cô, sợ hãi đến sắp khóc.

Giản Thang không giỏi dỗ dành tiểu hài tử, tiểu hài tử cũng sợ cô.

Cô từng phải luân phiên ở khoa nhi, khi bước vào khoa, tiếng khóc nổi lên bốn phía, chủ nhiệm khoa nhi vội vàng đẩy cô ra ngoài.

Có khi cô cùng bệnh nhân đi vào thang máy, đụng tới tiểu hài tử, khi tiểu hài tử nhìn thấy cô mặc áo blouse trắng sẽ khóc thét lên. Thậm chí, có đứa còn vươn móng vuốt nhỏ ra đẩy cô, nước mắt lưng tròng: “Người xấu, người xấu biến đi.” Cô đành phải ra khỏi thang máy, chờ lượt tiếp theo.

Bước tới cửa phòng giường 8, Giản Thanh không đi vào, ôm hai tay, dựa vào cửa, nhìn Lộc Ẩm Khê đang dỗ tiểu hài tử.

Lộc Ẩm Khê kê một cái bàn nhỏ trên giường, ngồi xếp bằng trên giường, vẽ bậy lên giấy, vừa vẽ vừa kể chuyện.

“Vậy đó, câu chuyện cuối cùng, nói xong tôi phải để tôi đi ăn cơm a.”

“Dạ, câu chuyện cuối cùng.”

Lộc Ẩm Khê vẽ phiên bản chibi của tế bào ung thư bằng bút mực xanh, có mũi, có mắt, cầm giáo, giương nanh múa vuốt.

Nàng lại vẽ một ô khác với hình dạng bình thường, vẽ một khuôn mặt cười, rồi viết hai chữ “Tế bào“.

“Chúng được gọi là tế bào, trong cơ thể chúng ta có rất nhiều tế bào. Một ngày nọ, một tế bào xấu xuất hiện, tế bào xấu này là kẻ phản quân trong tế bào bình thường.”

Tầm mắt của Tang Tang dán vào tờ giấy, cô bé lặng lẽ lắng nghe Lộc Ẩm Khê kể chuyện.

“Tế bào xấu sẽ đoạt lấy dinh dưỡng của tế bào bình thường, thức ăn chúng ta ăn vào sẽ bị nó đoạt mất, nó không chịu làm việc, ham ăn biếng làm, có nuôi cũng vô ích.”

Lộc Ẩm Khê tiếp tục vẽ phiên bản Chibi của tế bào ung thư, tung một biểu ngữ lớn, trên lá cờ được viết chữ “Chiêu“.

“Chúng cũng sẽ chiêu quân mua mã, không ngừng phát triển, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, đốt phá cướp bóc ở trong cơ thể của chúng ta, dựng trại đóng quân, ừm... giống như những kẻ phản quân trong sách tranh “Tam Quốc Diễn Nghĩa” vậy.

Đầu giường của Tang Tang có rất nhiều truyện Tây Du, Thủy Hử, Tam Quốc...

Tam Quốc là bộ phía trên cùng, là bộ cũ nhất, bìa cũng đã bong lên.

Lộc Ẩm Khê vẽ một chiếc mũ quân sự trên tế bào khác: “Có tế bào phản loạn, tự nhiên cũng có các tế bào tốt đi áp chế. Chúng ta thường gọi chúng là tế bào miễn dịch, tế bào miễn dịch là cảnh sát trong cơ thể của chúng ta.”

Sau đó, nàng vẽ thêm hai cái phổi: “Đôi khi tế bào xấu sẽ ngụy trang thành tế bào tốt, thoát khỏi truy đuổi của cảnh sát, tụ tập ở phổi, chiếm núi làm vua. Chúng lớn lên rất nhỏ, cho nên khi số lượng ít, con người chúng ta có thể không phát hiện ra sự tồn tại của chúng, cho đến khi số lượng nhiều, quy mô lớn, chúng mới bị phát hiện.”

Tang Tang mơ hồ hiểu được: “Cơ thể em có rất nhiều tế bào xấu sao?”

Lộc Ẩm Khê gật đầu, “Ân. Trước đây, các tế bào xấu tập trung trên bắp chân của em, bác sĩ trực tiếp phẫu thuật để loại bỏ các tế bào xấu. Đây hiện là một trong những cách hiệu quả nhất để tiêu diệt các tế bào xấu.”

Tận diệt toàn bộ chiến trường, chính là điều trị phẫu thuật, khối u đặc nhỏ hơn, đối với những bệnh nhân không có di căn tại chỗ hoặc di căn xa trong giai đoạn đầu và giữa, phẫu thuật có thể có lợi nhất.

Lộc Ẩm Khê chỉ vào phổi: “Nhưng những tế bào xấu này rất xảo quyệt. Chúng sẽ bỏ chạy và thay đổi vị trí, những tế bào ban đầu ở bắp chân giờ đã chạy đến phổi, đông sơn tái khởi.”

Nàng nghĩ đến bộ dáng của Giản Thanh, vẽ một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng: “Đây là một bác sĩ chuyên khoa ung bướu, có thể coi đây là một vị tướng hoặc một vị chỉ huy chiến đấu, sẽ giúp em đánh bại các tế bào xấu. Ban ngày em mang theo bình thuốc đó— “

Nàng chỉ vào bình truyền dịch: “Đó tương đương với việc người chỉ huy thả một quả bom trên chiến trường để tiêu diệt các tế bào xấu. Việc này có một khuyết điểm, các tế bào tốt có thể sẽ bị nổ chết, cho nên sau khi truyền bình thuốc này sẽ bị rụng tóc a, nôn mửa a, rất khó chịu.”

Liệu pháp truyền dịch chính là hóa chất, tức thuốc hóa trị. Thuốc hóa trị không phân biệt ta và địch, tiêu diệt tế bào ung thư cùng lúc với tế bào bình thường.

“Ngoài bom ra, chỉ huy cũng có một khẩu súng laser (xạ trị), dùng xạ bắn chết tế tế bào xấu. Đương nhiên, có vấn đề tương tự, tốt và xấu đều bị bắn chết.”

Xạ trị, có nghĩa là dùng tia phóng xạ trị liệu. Xạ trị cũng không phân biệt ta là thù, giết một nghìn kẻ địch tự tổn hại 800.

Tang Tang cau mày hỏi: “Không thể không giết tế bào tốt sao? Chỉ huy như vậy có phải thật hung ác thật ngốc hay không a?”

Nghe được Giản Thanh bị đứa nhỏ dùng giọng trẻ con mắng, Lộc Ẩm Khê hết sức vui mừng, phụ họa theo: “Ân, thật hung ác thật ngốc a!”

Giản Thanh đang dựa vào cửa:...

Giây tiếp theo, nàng lại giải thích: Đương nhiên, chúng ta không thể trách cô ấy, là chúng ta không tìm ra nhiều vũ khí ốt hơn. Ừm... nhưng thật ra có một loại phương pháp không thể giết các tế bào bình thường, em có thể tưởng tượng như bắn tên.”

Lộc Ẩm Khê vẽ cung tên và bia ngắm: “Khi bắn một mũi tên, cung tên của chúng ta cần nhắm vào chấm đỏ trong trung tâm, chính là bia điểm. Tế bào xấu nằm trên cơ thể cũng có bia điểm, chỉ cần mũi tên trong tay của chỉ huy nhắm vào bia điểm, tế bào xấu có thể bị tiêu diệt chính xác, mà sẽ không giết các tế bào bình thường.”

Tang Tang nói: “Cái này rất tốt...”

“Rất tốt, nhưng có hai vấn đề. Thứ nhất, không tìm được nhiều tế bào hư có bia điểm. Thứ hai, chúng ta thiếu mũi tên phù hợp. Cho nên a, nhiều khi không có cách nào phải sử dụng phương pháp trị liệu này.”

“Không còn cách nào khác sao?”

“Có, phát động nội chiến, để các tế bào miễn dịch tấn công các tế bào xấu.”

“Có một số phương pháp, để tôi đưa ví dụ một trong số chúng. Vừa rồi tôi đã nói qua, tế bào xấu sẽ ngụy trang chạy trốn cảnh sát (tế bào miễn dịch), em đoán xem ngụy trang thế nào?”

Tang Tang lắc đầu: “Em đoán không được.”

Lộc Ẩm Khê chỉ vào các tế bào miễn dịch đội mũ.

“Trên người tế bào miễn dịch này có một ổ khóa (PD-1), mà trên người tế bào xấu lại có một chìa khóa(PDL-1). Miễn là chìa khóa trên người của tế bào xấu phù hợp với ổ khóa của tế bào miễn dịch, tế bào miễn dịch là liền không thể thấy đó là một kẻ xấu. Chúng nhầm nó với một công dân tốt, không đuổi giết nữa. Chúng ta phải làm chính là dán chìa khóa hoặc ổ khóa để chúng không khớp với nhau. Như vậy, các tế bào miễn dịch có thể xác định các tế bào xấu tiêu diệt chúng.”

Loại phát động nội chiến này quay trở lại cách mà các tế bào miễn dịch loại bỏ tế bào ung thư là liệu pháp miễn dịch.

Liệu pháp miễn dịch là bước đột phá lớn nhất trong lĩnh vực ung bướu trong mười năm qua.

Tang Tang nhìn vào bức vẽ, từ từ tiêu hóa kiến ​​thức này.

Lộc Ẩm Khê tiếp tục vẽ trên giấy, nhanh chóng phác họa một cô gái nhỏ thanh tú, đang nắm tay nữ bác sĩ.

Nàng đưa bức tranh cho Tang Tang xem, ôn nhu cười nói: “Bác sĩ và em là chiến hữu, cho nên đừng sợ bác sĩ, phải nghe lời của bác sĩ tỷ tỷ kia, ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ thật tốt, sức mạnh của các tế bào miễn dịch trong cơ thể em sẽ cường đại hơn.”

Từ khoảng năm 446 trước Công nguyên, Nữ hoàng Ba Tư đã hạ hoạn ung thư vú, bắt đầu cuộc cách mạng đầu tiên trong phẫu thuật điều trị ung thư. Đến thế kỷ 21, Thời đại của liệu pháp miễn dịch đã đến, cuộc chiến giữa con người và ung thư đã lên đến hàng nghìn năm.

Nếu ung thư không chết, chiến tranh sẽ không ngừng.

Bất kỳ bệnh nhân nào nhìn thẳng vào bệnh tật, dũng cảm đối mặt với bệnh tật đều là chiến hữu của bác sĩ.

*

Vặn vòi nước, nước ấm đổ xuống, Lộc Ẩm Khê rửa sạch vết mực trên tay.

Trong phòng, mẹ của Tang Tang đã trở về, ôm Tamg Tang, dỗ cô bé đi ngủ.

Lộc Ẩm Khê bước đến cửa, liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay của mẹ.

Khi ốm đau, được nằm trong vòng tay của mẹ chính là cảm giác an toàn nhất.

Cảm giác an toàn do người nhà mang lại chính là điều mà không ai có thể cho được.

Lộc Ẩm Khê mỉm cười, xoay người rời đi.

Nàng ngồi xếp bằng rất lâu, hai chân có chút tê dại, vừa đi vừa bám chặt vào tường.

Khi đi qua một cửa sổ nhỏ, nàng dừng lại, nhìn lên vầng trăng ngoài cửa sổ.

Thành tích văn học của nàng không cao, khi nhìn thấy trăng, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là câu “Ngẩng đầu nhìn trăng, cúi đầu nhớ cố hương”.

Cố hương, cố hương.

Phần còn lại của cuộc đời, nàng còn có thể trở về cố hương của mình không?

Nàng có thể... gặp lại gia đình của mình không?

Nàng đã không gặp mẹ nhiều năm rồi, 20 tuổi, sau khi tan vỡ, hai người không hề nói một lời...

Gió chiều lướt qua, nàng đứng bất động bên cửa sổ, chỉ nhìn trăng, nhớ cố hương.

Giản Thamh mang theo một túi bánh mì, tìm đến đây, nhưng không quấy rầy nàng.

Chỉ có một mảnh nhỏ ánh trăng chiếu vào cửa sổ, vừa vặn phủ lên người bên cửa sổ.

Lộc Ẩm Khê đứng dưới ánh trăng, Giản Thanh đứng phía sau, lặng lẽ nhìn bóng lưng của nàng.

Lời editor: Vì LAK xuyên sách ngôn tình, GT và LAK là nhân vật phụ trong tránh nên đừng ai thắc mắc tại sao chỉ xoay quanh hai nhân vật nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.