Nàng Là Tam Chủng Tuyệt Sắc

Chương 7: Chương 7: Đau răng




Lộc Ẩm Khê nhìn mặt trăng, từng chút thu thập tâm tình mong manh, khi xoay người lại, gần như là khiếp sợ.

Phía sau nàng là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang trong bệnh viện không dễ nhận ra người, nhưng Lộc Ẩm Khê chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Giản Thanh.

Trên giường không nói một lời liền lột quần áo của người ta, dưới giường nghiêm trang không dính khói lửa phàm tục văn nhã bại hoại, nàng cũng nhận thức một cái như vậy.

Tên bại hoại kia lặng lẽ dựa vào tường, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút biểu cảm, trên tay còn cầm theo một túi bánh mì.

Lộc Ẩm Khê đi tới: “Chị đến lúc nào vậy?”

Giản Thanh không trả lời, cũng không hỏi tại sao hốc mắt Lộc Ẩm Khê đỏ, chỉ đưa túi bánh mì nhỏ trong tay ra.

Lộc Ẩm Khê do dự một lúc rồi đưa tay ra nhận lấy.

Nàng xác thực đói đến ngực dán vào lưng.

Sau khi xé túi bánh mì nhỏ, Lộc Ẩm Khê ngửi được mùi sữa béo ngậy cơ hồ đã nuốt chửng cái một.

Giản Thanh im lặng nhìn nàng, sợ nàng bị nghẹn, đi đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua cho nàng một chai nước suối.

Cái miệng nhỏ của Lộc Ẩm Khê nhấp một ngụm, trong lòng đối với săn sóc cùng chu đáo của Giản Thanh lại tăng thêm một tầng.

*

Ngày hôm sau, Giản Thanh trực trong khoa nghiên cứu, dành cả buổi sáng ở phòng thí nghiệm trung tâm.

Có các nhà nghiên cứu khoa học toàn thời gian trong phòng thí nghiệm trung tâm khối u của bệnh viện, cũng có các bác sĩ lâm sàng đến luân phiên tham gia các lớp nghiên cứu khoa học.

Lòng bàn tay trái của Giản Thanh bị thương, một số thao tác không thuận tiện, cho nên Lộc Ẩm Khê bị bắt vào phòng thí nghiệm, chạy việc vặt, ghi dữ liệu, chịu thương chịu khó.

Lớp học nghiên cứu tương đối nhàn nhã, buổi chiều Giản Thanh đem công việc về nhà làm.

Bên ngoài tuyết rơi lất phất, bên trong yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

Khi trở về nhà, Lộc Ẩm Khê không phải làm việc nhà, nhàn rỗi đến buồn chán, nàng tìm một chiếc thước dây, kéo thẳng sống lưng của mình để đo chiều cao.

167cm, thấp hơn cơ thể hiện thực khoảng 1,5cm.

Nàng cầm thước dây, nói với chính mình: “Mình cảm thấy vẫn có thể cao thêm nữa.”

Nàng lớn lên cao như trong thế giới thực.

Bàn phím bị ngưng trệ, Giản Thanh liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, đột ngột nói: “Em 20 tuổi rồi.”

Kỳ thực, tuổi tinh thần của nàng là 25.

Lộc Ẩm Khê không cho là đúng: “20 thì làm sao? Nói không chừng hai đầu xương của tôi còn không có khép, còn có thể tiếp tục phát triển cao hơn chị.”

Nhìn ra Giản Thanh đã cao hơn 1m7, chân dài eo thon, dáng người đẹp đến mức khiến Lộc Ẩm Khê có chút ghen tị.

Giản Thanh thu hồi tầm mắt, không nói chuyện, chỉ hạ tay nhẹ nhàng gõ bàn phím.

Quả thực là tiểu hài tử còn nhỏ tuổi.

Nhỏ đến nỗi lúc đau răng, đau đến đỏ hốc mắt, lắc qua lắc lại trước mặt bác sĩ, nhìn dáng dấp giống như muốn người hỏi vài câu, nói lời quan tâm săn sóc.

Giản Thanh cố tình không hỏi không nói, vờ như không thấy, tiếp tục gõ năm ngón tay mảnh khảnh trên bàn phím.

Lộc Ẩm Khê rốt cuộc chịu không nổi, liền tiến đến trước mặt chủ động nói: “Răng tôi đau, mọc răng khôn.”

Giản Thanh không nhấc mắt lên: “Tôi làm việc khoa khối u, không phải khoang miệng.”

Thái độ giả ý lãnh đạm.

Lộc Ẩm Khê ôm mặt, cúi người nhìn Giản Thanh, hàm hàm hồ hồ trả lời: “Không phải nhờ chị nhổ răng giúp tôi, khoa ung bướu cũng có thể trị đau.”

Khoảng 60% đến 80% bệnh nhân tiến triển sẽ bị đau do ung thư. Có rất ít hy vọng về cách chữa khỏi ung thư giai đoạn cuối, các bác sĩ rất hạn chế, trong những việc có thể làm là giảm đau đớn.

Giản Thanh nâng bàn tay trái đã khâu, nói nhỏ: “Tôi không xem bệnh cho phần tử bạo lực.”

Lộc Ẩm Khê cấp bách tìm bác sĩ, nhẹ nhàng kéo góc áo của cô: “Bác sĩ Giản, việc nào ra việc đó, Hippocrates đang ở trên trời nhìn chị a, làm bác sĩ phải có lương tâm, chị cũng đã thề a.”

(*)Hippocrates: được xem là cha đẻ của Y học và là người thầy thuốc vĩ đại nhất lịch sử thời Hy Lạp cổ đại.

Không thể có thù tất báo lòng dạ dẹp hòi như vậy.

Giản Thanh nhìn nàng, nhớ lại lời thề của sinh viên y khoa với Hippocrate đã thấm đẫm trong đáy lòng cô, nhàn nhạt thốt ra, thân nghiêng về phía trước, tiến lại gần, môi gần như áp vào vành tai nàng: “Lộc đồng học, tôi không có lương tâm.”

Nói xong cô nhẹ nhàng thổi một luồng hơi ấm vào tai nàng.

Hơi nóng phả vào tai, vừa ngứa vừa nóng, khiến Lộc Ẩm Khê nổi hết da gà, bịt lỗ tai, lảo đảo lùi lại, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Trừng mắt nhìn nữ nhân trên ghế sô pha.

Nữ nhân vân đạm phong khinh làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gõ bàn phím.

Cũng không thèm nhìn nàng một cái.

Ngực đập thình thịch, tai nóng đến mức sắp bốc khói, Lộc Ẩm Khê đỏ mặt che tai lại, dùng sức xoa xoa.

Có bệnh.

Muốn câu dẫn người hay muốn trêu chọc người cũng nên nhìn rõ mục tiêu.

Nàng không phải nam nhân, thổi khí vào tai nàng làm cái gì?

Đáy lòng mắng chửi vài câu, sau đó Lộc Ẩm Khê hậu tri hậu giác nhớ ra-

Kim chủ và chim hoàng yến.

Phi, bại hoại!

Lộc Ẩm Khê không còn để ý đến Giản Thanh nữa, ủy ủy khuất khuất đi tới kéo hộp thuốc.

Cảm giác nóng ran truyền vào tai kéo dài không lâu, Lộc Ẩm Khê cảm thấy tai nóng như thiêu đốt, không khỏi phỏng đoán khối băng này là nam nữ ăn thông, hay vẫn là thích nữ.

Quan tâm đến cô ta làm cái gì? Ai thèm quan tâm cô ta thích nam nhân hay là nữ nhân!

Trong lần oán than hận sắt không thành thép, Lộc Ẩm Khê lắc đầu, gác lại những suy nghĩ lộn xộn kia, tập trung kéo hộp thuốc, tìm vài viên ibuprofen để giảm đau.

Hộp thuốc rất lớn, các loại thuốc và thiết bị y tế dùng một lần khác nhau được xếp vào.

Lộc Ẩm Khê lục lọi, đột nhiên phát hiện trong hộp thuốc có mấy viên morphine hydrochloride, lại thấy rất nhiều sevoflurane.

Morphine được sử dụng để giảm đau các cơn đau dữ dội ở bệnh nhân ung thư cấp tính. Sevoflurane là loại thuốc gây mê tổng quát thường được sử dụng trong khoa gây mê, một liều lượng nhỏ có thể khiến người bệnh ngủ li bì.

Hai loại thuốc này có tính gây nghiện cao, lạm dụng có thể gây lệ thuộc, dùng quá liều có thể gây tử vong.

Trong sách, Giản Thành ở thời kỳ sau sẽ lợi dụng mấy loại thuốc này giết rất nhiều người, cuối cùng lại nuốt vào và tiêm một lượng lớn thuốc, nằm trong tuyết, âm thầm chờ đợi phút kết thúc sinh mệnh.

Giản Thanh thấy Lộc Ẩm Khê giằng co hồi lâu, chỉ cầm lấy mấy hộp thuốc mê không cần thiết, cô đi tới, cầm lấy thuốc trong tay bỏ qua một bên.

Lộc Ẩm Khê đau đến nỗi ra một tầng mồ hôi mỏng, những sợi tóc mềm mại dán ở bên tai nhìn thật đáng thương.

Giản Thanh nhìn nàng chằm chằm vài giây, đưa tay vén tóc nàng ra, cầm lấy nhiệt kế điện tử, “tích” vào trán nàng.

Nhiệt độ trán là 36,8°C, không sốt.

“Há miệng.”

Cằm bị nắm, lúc này không phải đùa giỡn, Lộc Ẩm Khê cũng không giãy dụa, ngoan ngoãn mở miệng: “A -”

Ngón tay lạnh lẽo ở cằm chạm vào, xong rồi ấn, cảm giác được hạch bạch huyết lớn nhỏ, nàng cau mày, nhịn xuống cơn đau.

Nhìn thấy rồi sờ vào, Giản Thanh hỏi: “Mức độ đau dao động từ 0 đến 10, em chọn một số để mô tả được chứ?”

Phương pháp chấm điểm số là phương pháp thường dùng để đánh giá mức độ đau theo định lượng, tăng dần từ 0 đến 10.

Lộc Ẩm Khê đáp: “6, đau quá.”

4 đến 6 được coi là đau vừa, có rất nhiều người bệnh ở khoa ung bướu đau từ 7 đến 10. Giản Thanh đã quen nhìn thấy, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Có tiền sử bệnh đường tiêu hóa hay dị ứng thuốc không?”

Ngoài việc kê đơn thuốc phù hợp, còn phải xem các tác dụng phụ có thể xảy ra của thuốc, một số loại thuốc không thể sử dụng kết hợp.

Lộc Ẩm Khê nhớ lại ký ức về thân thể này một lúc, lắc đầu: “Không có... gần đây không dùng các loại thuốc khác.”

Giản Thanh lấy ra amoxicillin và metronidazole đưa cho nàng: “Súc miệng bằng nước muối, mỗi ngày hai đến ba lần, sau khi ăn xong thì dùng, ăn thanh đạm, không uống rượu, uống ibuprofen em xem xét tình huống dùng.”

Nói xong, cô bóp ra một ít cồn khử trùng, xoa xoa, xoay người định tiếp tục làm luận văn.

Lộc Ẩm Khê nắm lấy góc áo của cô, không cho cô đi.

Góc áo bị kéo, Giản Thanh dừng lại nhìn Lộc Ẩm Khê, hơi nhướng mày.

Lộc Ẩm Khê rũ mắt xuống, không nói gì.

Những ký tự đen trên nền trắng được chuyển thành những khung ảnh, hình ảnh Giản Thanh nằm trong tuyết chờ chết tiếp tục hiện lên trong tâm trí nàng.

Nàng muốn nói gì đó, nhưng nàng không biết có nên nói hay không.

Đau đến nỗi nàng không còn đủ khí lực để suy nghĩ nhiều. Sau khi do dự một lúc lâu, nàng vẫn nói: “Thuốc là để cứu người, chị đừng dùng nó đi làm chuyện xấu, được không?”

Thuốc là để chữa bệnh cứu người.

Đừng dùng nó để kết thúc sinh mệnh của người khác.

Đừng dùng nó, kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Giản Thanh nhìn Lộc Ẩm Khê, tự hỏi tại sao đứa nhỏ này đột nhiên nói những lời kỳ quái như vậy.

Cô nhìn morphine và sevoflurane trong hộp thuốc, nghĩ thầm một lúc rồi hỏi: “Tôi có thể làm chuyện xấu gì, hít thuốc phiện sao?”

Khi cô ở khoa ngoại trú cấp cứu, quả thực cô có gặp phải mấy phần tử nghiện ma tuý, nói dối là bệnh ung thư thời kì cuối, thân thể đau nhức, lừa gạt tiêm morphin vào.

Lộc Ẩm Khê không trả lời, chỉ nắm chặt góc áo của cô, tư thái giống như không đạt được lời hứa sẽ không bỏ qua.

Giản Thanh bị nháo đến có chút nóng nảy.

“Được, tôi sẽ không làm chuyện xấu.” Vẫn là ngữ khí lạnh lùng, nhưng lại có chút bất đắc dĩ dỗ tiểu hài tử, “Mau uống thuốc đi, chờ lát nữa đi bệnh viện.”

Lộc Ẩm Khê đạt được lời hứa, buông góc áo của cô ra, ôm má hỏi: “Đi bệnh viện làm gì? Không phải nói buổi chiều tôi được nghỉ ngơi sao?”

Giản Thanh liếc nhìn nàng, đưa tay búng nhẹ lên trán nàng: “Chụp hình, nhổ răng.”

*

Trong khoa khoang miệng.

Sau khi chụp răng xong, nha sĩ trực tiếp nhìn trên máy tính, liếc nhìn Lộc Ẩm Khê, cười nói: “Bộ dáng tiểu cô nương tiêu chí, hàm răng lớn lên cũng độc đáo, hai chiếc răng khôn dài nằm ngang phía dưới, đều đối xứng với nhau a.”

Lộc Ẩm Khê nghe vậy, phồng quai hàm lên, suýt chút nữa nhảy dựng ở trong ngực của Giản Thanh.

Răng khôn mọc tự do, ngang, xiên, thẳng đứng đều có.

Mọc lệch sang một bên, thuật ngữ y học gọi là răng khôn nằm ngang, gần với dây thần kinh, nhổ có nguy hiểm cao, khó loại bỏ, có phản ứng kịch liệt sau phẫu thuật.

Sau khi hết tác dụng gây mê, bệnh nhân thường đau đến gào khóc, nước mắt nước mũi chảy thành bốn dòng sông.

Giản Thanh không chút thương hại: “Chờ hết sưng tôi sẽ đưa cô ấy đến nhổ.”

Nha sĩ vui vẻ gật đầu: “Tiện thể để học sinh của tôi quan sát học hỏi một chút a.”

Dạy trong bệnh viện, các bác sĩ có mang nhiệm vụ giảng dạy thích nhất là bệnh nhân có bệnh trạng điển hình, đụng tới một cái hận không thể muốn túm lấy tất cả học sinh đều lại đây nhét đầy kiến thức học tập.

Cho nên, ngày Lộc Ẩm Khê nhổ răng, xung quanh nàng có một vòng thực tập sinh mặc áo blouse trắng.

Nha sĩ nâng mặt nàng, chậm rãi giải thích cho học sinh: “Các em xem, đối với răng bị nằm ngang như cô ấy, cần phải cắt lợi, lấy vạt làm hở thân răng, cần phải tách ra, nhổ từng chút ra..”

Ánh sáng quá chói mắt, lời nói quá dọa người, Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, ngón tay véo chặt góc áo.

Sau khi thuốc tê có tác dụng, bắt đầu nhổ răng.

Giống như thả một đội thi công vào miệng, dùng búa và khoan, cạy và cạch, khoan miệng đầy mùi máu, trộn với mùi dung dịch của găng tay y tế, có học sinh xì xào bên tai.

Lộc Ẩm Khê cau mày nhịn xuống cơn khó chịu, hoàn toàn hợp tác với hành động của bác sĩ.

Không ai thích trong lúc thấp thỏm lo âu lại bị dùng làm vật mẫu dạy học, bị một nhóm người xa lạ vây xem.

Nhưng giảng dạy là nền tảng của kế thừa y học.

Trên đời này có thể có thiên tài hội họa và thiên tài âm nhạc, nhưng trong lĩnh vực y học, không có thiên tài, chỉ có thể tích lũy từng chút một.

Trưởng thành của bất kỳ bác sĩ nào đều dựa vào sự tích lũy của một số lượng lớn ca bệnh, đây là lĩnh vực thực hành, đặc biệt chú trọng kinh nghiệm.

Lộc Ẩm Khê hiểu điều này, can tâm tình nguyện làm chuột bạch cho các sinh viên thực tập quan sát học hỏi.

Mũi khâu cuối cùng cũng được giao cho thực tập sinh.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy thực tập sinh có chút căng thẳng, các nút khâu không trơn tru, tay hơi run, khi khâu xong, tác dụng của thuốc tê cũng đã qua.

Khi Giản Thanh tan tầm đến đón Lộc Ẩm Khê về, Lộc Ẩm Khê đang ngồi thẫn thờ, tay đặt trên đầu gối yên tĩnh truyền dịch.

Nàng cắn tăm bông liếc nhìn Giản Thanh, sắc mặt tái nhợt, hai má sưng tấy như chuột hamster, đau đến mức không nói được lời nào, nuốt nước miếng mà như bị dao cắt.

Nha sĩ tán thưởng nói: “Tiểu cô nương nhà cô thật ngoan a, muốn làm gì thì làm, không khóc cũng không nháo.”

Lộc Ẩm Khê liếc mắt nhìn nha sĩ rồi thầm lẩm bẩm: Đó là bởi vì đau đến không có sức gào, trình độ học sinh của ngươi quá kém...

Giản Thanh từ ngoài trời tuyết đi vào, còn mang theo một thân hàn ý, cô đặt tay lên đầu Lộc Ẩm Khê, xoa nhẹ hai lần rồi ôn tồn nói: “Đừng để bị bề ngoài của em ấy gạt, có thể dưới đáy lòng của em ấy dang hùng hổ mắng người.”

Lộc Ẩm Khê: …

Ngươi nói bậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.