Nắng Như Thiêu Đốt

Chương 7: Chương 7




Buổi tối.

Nhan Du Minh cơm nước xong xuôi liền lên sân thượng, cùng Quý Đông Lai trước sau bước vào.

“Tại sao, tại sao anh không nói rõ cho cô ấy biết?” Lời này từ Triều Sở, cậu lớn tiếng trách móc, Nhan Du Minh chưa từng nghe cậu lớn tiếng như vậy bao giờ. Chắc hẳn cậu phải tức giận lắm.

“Cậu muốn tôi nói gì với cô ấy? Cô ấy thậm chí chẳng nói gì với tôi cả.”

“Cô ấy là vợ chưa cưới của cậu, còn mẹ cậu thì coi cô ấy như con gái ruột của mình. Cậu cho rằng cô ấy đến tận đây tìm cậu là vì cái gì? Cô ấy thích cậu, Từ Triết Hằng.”

“Thế cậu muốn tôi làm thế nào? Triều Sở, cậu nên biết tôi...“.

“Đúng vậy, tôi biết, cậu sẽ không lấy tôi. Cậu sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Tôi cũng không thể sinh con.”

“Triều Sở, cậu còn nói tiếng người sao?”

“Tôi nói không phải tiếng người, vậy cậu nói tiếng người sao? Cậu biết rõ là cô ấy thích cậu, tại sao cậu không nói rõ với cô ấy là cậu thích nam.” Triều Sở lau lau khóe mắt nói, “Đủ rồi. Từ Triết Hằng, đồ đê tiện, tôi muốn rời khỏi cậu, tôi muốn rời khỏi cậu...”

Quý Đông Lai xem cảnh tượng này, lấy ra điếu thuốc, ngậm trong miệng rồi châm lửa.

Nhan Du Minh nhìn hai người cãi nhau, nói với Quý Đông Lai, “Sau này chúng ta cũng sẽ như thế sao?”

Quý Đông Lai còn chưa kịp trả lời, thiếu niên đã cười lạnh, nói: “Haha, tôi đang nói cái gì vậy, sao chúng ta có thể ở bên nhau được chứ. Chúng ta sẽ không có cãi nhau chứ nói gì đến lời chia tay, đúng không.”

Nhan Du Minh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng người đàn ông, bỏ vào miệng của mình, anh hút mạnh hai cái liền không nhịn được ho khan không ngớt.

Quý Đông Lai lấy tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên. Hắn nói: “Chẳng phải em bảo không hút thuốc sao?”

“Dù sao thì cũng lỡ sa đoạ rồi, bận tâm chi mấy cái này.” Nhan Du Minh trả lời hắn.

Nhan Du Minh nhìn xuồng lầu, hai cậu thiếu niên đang ôm nhau, nói: “Ồn ào cũng tốt, khi nào thì kết thúc?”

“Họ vẫn luôn thế này, tình cảm lúc đầu còn mặn nồng, lúc sau lại rùm beng long trời lỡ đất, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi, tình cảm cũng sẽ thay đổi...“.

“Họ vẫn còn trẻ.” Quý Đông Lai lấy điếu thuốc từ miệng thiếu niên, đưa vào miệng.

Hắn hút vài ngụm rồi thở ra làn khói trắng, cậu thiếu niên một bên nhìn làn khói uốn lượn trên nền trời, cô độc cùng chạnh lòng.

Cậu bé muốn tìm một chiếc ống thông hơi, nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng.

Anh đáp lại người đàn ông: “Tôi cũng còn trẻ.” Anh dừng lại rồi nói tiếp: “Anh cũng sẽ kết hôn, nhưng không phải là với tôi, anh cũng sẽ có con, nhưng không là con tôi, anh rồi sẽ chết, nhưng không phải chôn chung một chỗ với tôi... Có lẽ, anh đã có gia đình, có vợ có con rồi, anh gạt tôi, mà tôi thì vẫn ngây thơ chưa nhận ra. “

“Nhan Du Minh...“. Người đàn ông gọi tên thiếu niên, hắn tiến gần cậu, nhưng thiếu niên lại lùi về sao, không cho người đàn ông chạm vào mình.

“Sẽ không, chúng ta vĩnh viễn sẽ không như thế.”

“Anh chỉ có thể bảo đảm chính mình, anh làm sao có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không như vậy?” Thiếu niên nhìn người đàn ông nói, “Tôi không thể chắc chắn có ở bên cạnh anh hay không.”

Người đàn ông nghe vậy chỉ biết cười khổ, hỏi: “Em chuẩn bị khi nào thì đi?”

Nhan Du Minh trả lời: “Hết hè này.”

Người đàn ông hỏi: “Em học trường Cơ đốc giáo ở thành phố nào?”

“Thành phố S.” Thiếu niên hỏi, “Sao, anh định tìm tôi? Trường học có nhiều cha xứ lắm đấy.”

“Tôi không biết có nên đi tìm em hay không, có lẽ em cũng không muốn gặp tôi. Giống như em nói, em còn trẻ, cuộc sống còn dài, còn nhiều cơ hội. Nếu như tôi không xuất hiện, thì cuộc sống của em vẫn sẽ như vậy, có lẽ tôi nên tích đức một chút, không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa nhỉ? “

“Anh nên biết rằng, từ khi anh xuất hiện, cuộc sống của tôi đã không còn bình thường.”

Thiếu niên liếc mắt nhìn người đàn ông nói: “Còn anh? Chẳng lẽ chỉ vì gặp tôi mà cuộc sống bình thường của anh mất kiểm soát?”

“Đúng vậy, bởi vì gặp em, cuộc sống của tôi mới thay đổi.”

Điếu thuốc trong tay người đàn ông từ từ cháy hết, tro bụi rơi trên sân thượng, hắn châm tàn thuốc, nói với thiếu niên: “Em có biết không? Lúc đầu tôi định viết cuốn tiểu thuyết cuối cùng của mình ở đây.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó tìm một người phụ nữ, kết hôn sinh con, giống như một người bình thường, cứ như vậy trải qua cuộc sống bình thường.”

“Hiện tại thì sao?”

“Bây giờ... bây giờ gặp được em, tôi không thể kết hôn nữa.”

“Thật xin lỗi.”

“Em cho rằng một lời xin lỗi liền có thể đuổi tôi sao?”

“Vậy thì anh muốn gì?”

“Tôi muốn em.”

“Vậy thì anh quá tham lam rồi.”

“Lúc trước tôi nợ em, nay lại em trả lại cho tôi, đột nhiên cảm thấy thật nực cười.” Người đàn ông nói.

“Xin lỗi, nhưng tôi không nợ anh thứ gì cả, Quý Đông Lai, tôi nghĩ là anh biết.”

“Tôi biết.” Quý Đông Lai đáp, thiếu niên cũng không nói gì thêm, chỉ có làn gió mùa hè thổi qua gương mặt hai người, nóng hầm hập.

“Đột nhiên tôi cảm thấy mùa hè này nóng quá, thời gian cũng trôi qua nhanh.” Nhan Du Minh nói.

“Năm sau em có đến không?” Người đàn ông hỏi anh.

“Tôi không biết, đây là nhà của Hạ Nghiên.”

“Vậy anh thì sao, còn tới chứ?”

“Tôi không biết, có lẽ không, để quên được em, tôi nghĩ mình không nên quay lại nơi này.” Người đàn ông đáp.

Thiếu niên mỉm cười. Anh nói: “Có lẽ vì để quên anh, tôi cũng không nên đến đây nữa.”

“Em biết hai người đang ở đây mà, hai người thầm thì to nhỏ gì vậy? Kể em nghe một chút với.” Hạ Nghiên không biết từ đâu nhảy ra.

Hai người họ chỉ mỉm cười, Hạ Nghiên bước đến, ngồi xuống giữa Nhan Du Minh và Quý Đông Lai.

Cô nhìn Quý Đông Lai một lúc, rồi nhìn Nhan Du Minh một lúc.

Cô nói: “Mùa hè năm sau, chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở đây như hiện tại. Em cảm thấy mùa hè này trôi qua rất vui vẻ.”

“Nhà văn Quý, anh sẽ đến chứ?” Cô gái mỉm cười nhìn người đàn ông.

Trước khi người đàn ông trả lời, Nhan Du Minh nói: “Có lẽ mùa hè năm sau bố cậu sẽ đem căn biệt thự này bán đi.”

“A, Nhan Du Minh, cậu có thể đừng làm cho tớ mất hứng như vậy được không? Tớ đã nói với cậu rồi mà, bố tớ sẽ không bao giờ bán căn biệt thự này, bởi vì ông đã nói căn biệt thự này là nơi ông ấy và mẹ tớ yêu nhau.”

Khi Hạ Nghiên nói điều này, mắt cô lóe lên, Nhan Du Minh thích dáng vẻ ngây thơ của cô. Anh cũng muốn giống như Hạ Nghiên, có thể tin những lời người khác nói mà không nghi ngờ gì.

“Hoàng hôn ở đây thật đẹp. Mùa hè năm sau chúng ta cùng nhau ngắm nhé.”

“Tại sao em chỉ hỏi chúng tôi, không đi hỏi Từ Triết Hằng và Triều Sở sao.” Quý Đông Lai đề cập đến vấn đề này.

Hạ Nghiên vỗ đầu, nói: “Đúng rồi a, em quên mất, để em đi hỏi.”

Vừa nói chuyện, cô gái trẻ có khuôn mặt khả ái xinh đẹp, tràn đầy sức sống nhanh chóng chạy xuống lầu.

“Tôi đột nhiên hiểu tại sao em lại thích Hạ Nghiên.” Quý Đông Lai đột nhiên nói với thiếu niên như vậy.

Thiếu niên mỉm cười, ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai người đàn ông, nói: “Sao, anh muốn tranh với tôi?”

Người đàn ông nói đùa: “Nếu như nói về cạnh tranh, tôi nghĩ rằng em thậm chí còn không có cơ hội.”

“Đừng kiêu ngạo như vậy, ít nhất tôi cũng quen cô ấy hơn mười năm.”

Quý Đông Lai cười nói: “Em yên tâm, tôi không tranh với em đâu. Cô ấy rất đáng yêu cũng rất ngây thơ, nhưng cô ấy còn quá nhỏ. Tôi không thích những người nhỏ quá.”

“Tôi cũng còn nhỏ mà.”

“Em khác với cô ấy.”

“Khác ở chỗ nào?”

“Ở độ tuổi này, em không nên chín chắn như vậy. Em khiến tôi cảm thấy đau lòng.”

“Bởi vì anh nhìn thấy con người trước đây của anh?”

“Tôi không biến thái đến mức lại thích bản thân mình trước kia.”

“Đừng nói như vậy. Tôi nghe nói một người yêu một người khác, thật ra chỉ yêu phần người đó giống mình thôi.”

“Nói như vậy, những kẻ đang yêu thực sự là những kẻ tự luyến.”

“Tôi không biết, tôi luôn là cẩu độc thân a.” Nhan Du Minh tự chế giễu mình.

“Gọi vài tiếng cho tôi nghe chút.” Quý Đông Lai nói đùa.

“Gâu gâu gâu.” Không nghĩ tới, Nhan Du Minh thực sự kêu.

Ngay thời khắc đó, người đàn ông đưa tay ra ngăn lại miệng thiếu niên, hôn thật sâu lên môi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.