Từ khi Trần Nhã Diệp đến, căn phòng bên cạnh Nhan Du Minh không còn ầm ĩ nữa, Từ Triết Hằng và Triều Sở cũng không còn nóng nảy như trước, và khả năng chia tay khá cao. Bất quá, Nhan Du Minh cũng đã dần quen với việc này, cũng không còn để nó trong lòng.
Chỉ là anh cùng Quý Đông Lai trở nên có chút lạnh nhạt, hoặc là anh cố ý tránh mặt người đàn ông. Anh không biết tại sao, nó là một loại cảm xúc rất mâu thuẫn.
Thay vào đó, anh sắp xếp công việc ra ngoài mua sắm, vì không muốn chạm mặt Quý Đông Lai.
Sáng sớm ngoài trời đổ mưa, anh mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu liền nhìn thấy một người ngồi ở hành lang, là Triều Sở.
Anh bước tới không nói gì, chỉ đứng bên cạnh cậu, hạt mưa rơi xuống từ mái hiên, anh đưa tay ra, nước mưa rơi vào lòng bàn tay, ướt đẫm tay anh, sau đó nhanh chóng thu lại, mỉm cười lắc lắc tay nhìn về phía Triều Sở.
Nhan Du Minh nói với cậu, “Mưa sẽ tạnh thôi.”
“Nhan Du Minh, rốt cuộc cậu ta và tôi cũng đến lúc kết thúc sao?” Triều Sở hơi nhíu mày hỏi, Nhan Du Minh cảm thấy dáng vẻ u buồn của cậu có chút ưa nhìn, nhưng anh lại không muốn cậu cứ tiếp tục như vậy.
“Này, sao mưa to thế?” Nhan Du Minh kêu lên, dùng giọng điệu trẻ con oán trách.
Triều Sở nhìn anh, nhìn thấu nói nói: “ Cậu đừng có giả bộ không nghe, nhìn trái nhìn phải mà nói cậu ta.”
Nhan Du Minh liền thu lại nụ cười, cúi đầu xuống nhìn cậu, nói: “Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, tại sao phải hỏi tôi về chuyện này.”
“Cũng bởi vì biết cho nên mới sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ cậu ta rời đi.”
“Đã suốt ngày lo lắng sợ hãi, sao không sớm buông bỏ.” Nhan Du Minh nói xong liền nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi...“.
“Cậu không cần xin lỗi tớ, tớ biết cậu chỉ nói thật.” Triều Sở nói xong, nhìn qua Nhan Du Minh, cười khổ.
Triều Sở lại hỏi: “Cậu nghĩ cậu ta là người như thế nào?”
“Cậu muốn hỏi tôi nghĩ gì về Từ Triết Hằng sao?” Nhan Du Minh dường như không muốn trả lời câu hỏi này, cố ý hỏi lại.
“Đúng vậy, không thể nói sao, đừng nói là cậu thầm mến Từ Triết Hằng đấy chứ.”
“Cậu ấy không tệ.”
“Cậu nói thật đi, mỗi lần nghe cậu nói dối, tôi đều nổi cả da gà.” Triều Sở dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của anh.
“Tớ không thích cậu ta.” Giọng Nhan Du Minh có chút khô khóc.
“Vậy thì cậu thích ai?” Triều Sở thấy Nhan Du Minh không trả lời, chỉ cười hỏi, “Thế cậu nghĩ gì về Quý Đông Lai?
Lúc nãy thần sắc thiếu niên còn bình thản, nghe vậy liền lập tức quay đầu lại nhìn về phía Triều Sở, trong lòng hoảng hốt, nhưng chỉ có thể kiềm chế không nói ra.
“Ha ha.” Triều Sở nhìn thấy Nhan Du Minh như thế liền cười lớn. Cậu nói: “Không ngờ cậu lại lộ ra vẻ mặt như vậy, Nhan Du Minh, tôi nghĩ tôi biết bí mật của cậu.”
“Đó không được coi là bí mật.” Anh xoay người lại, nhìn màn mưa bên ngoài.
“Cái gì mà Hạ Nghiên không biết thì chính là bí mật.” Triều Sở nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.”
Nhan Du Minh chỉ quay lưng lại, nói với Triều Sở, “Tôi ra ngoài một chuyến lát nữa sẽ về, nói với họ không cần chờ tôi về ăn cơm đâu.”
“Được rồi, đã rõ.”
Trước khi đi, Nhan Du Minh nói: “Triều Sở, cậu không cần đem lời tôi nói để trong lòng.”
Triều Sở quay lại trẻ con nói: “Nhan Du Minh, cậu không cần đem lời tôi nói để trong lòng.”
Nhan Du Minh nghe vậy, lắc đầu cười cười, đi về phía trước.
Vào mùa hè, trời mưa từng cơn.
Vì để tránh Quý Đông Lai, sau khi đi phiên chợ mua sắm, Nhan Du Minh bắt xe buýt số 111 giết thời gian, mấy ngày nay anh đều đến giờ ăn tối mới quay trở về biệt thự.
Tài xế xe buýt số 111 là một chàng trai trẻ, nhìn qua cũng có vẻ không lớn hơn anh mấy, Nhan Du Minh cảm thấy anh ta 23 hoặc 24 tuổi là cùng. Da của anh ta rám nắng, Nhan Du Minh đoán có lẽ vì lái xe quanh năm suốt tháng nên mới bị cháy nắng. Cả vùng quê nhỏ này chỉ có lấy mỗi chiếc xe buýt này, ngày nào cũng tự mình lái một tuyến đường từ sáng đến tối, chưa bao giờ thấy anh ta nổi giận với khách, hầu hết người đi xe buýt đều lớn tuổi hơn anh ta, cũng có vài bạn bè bằng tuổi anh ta.
Nhan Du Minh thích ngồi ở ghế bên trái cuối cùng của xe buýt. Ngày nào anh cũng ngồi ở vị trí này, sau đó lại đi xe buýt này về. Về đến nơi, anh cũng chưa xuống xe, chỉ tiến đến thùng tiền nhét thêm hai đô rồi ngồi lại, thi thoảng quên mất, tài xế cũng không vội đuổi anh xuống, anh ta cũng không bắt chuyện với Nhan Du Minh bao giờ. Dù là một ngày mưa gió như vậy, trên xe chỉ có hai người bọn họ, tài xế vẫn lái xe suốt đoạn đường không nói lấy một lời.
Anh ta tan làm lúc 7 giờ 30. Trên bảng tên có tên cùng hình của anh ta. Anh ta tên là Lưu Đông Hải, số thứ tự là 5768. Anh không biết có phải vì tên anh ấy trùng với chữ “Đông” trong tên của Quý Đông Lai hay không mà Nhan Du Minh cảm thấy có chút thân thiết.
“Cái kia......“.
Đây là chuyến xe cuối, ngay khi Nhan Du Minh chuẩn bị bước xuống xe, người tài xế ngày thường im lìm đột nhiên lên tiếng.
“Anh gọi tôi?”
“Cậu rảnh không?”
Nhan Du Minh không biết lấy dũng khí đến từ đâu, anh thế mà đáp lại: “Ừ.”
Sau đó nam thanh niên tên Lưu Đông Hải này đưa anh đến một tiệm cơm đầu thôn.
Mới đầu hai người không nói gì, đối phương chỉ biết ảo não uống rượu trắng, Nhan Du Minh không uống rượu, nhưng hôm đó trời rất nóng, anh đột nhiên cảm thấy khát, uống hai chai Sprite cũng không đủ dùng. Cuối cùng, anh gọi một chai bia,uống một ngụm lớn.
“Sao cậu không hỏi tôi tại sao lại mời cậu đi ăn tối?”
“Không phải người ta đều nói người nông thôn thường nồng hậu, hiếu khách sao.”
“Tôi không nghĩ tôi lại hiếu khách như vậy.” Lưu Đông Hải cười cười.
Ngay sau đó có một nhóm dân làng đi ngang qua, trông thấy Lưu Đông Hải liền chào anh ta: “Đông Hải, sao muộn như vậy còn chưa về nhà? Tôi vừa thấy vợ anh đang ôm con ngồi ở cửa chờ anh đấy.”
Anh ta không nói lời nào, chỉ ủ rũ uống hết một hớp rượu trắng.
“Tôi chưa thấy anh bao giờ. Anh mới tới đây phải không?”
“Ừ, tôi đi du lịch chung với đám bạn.”
“Là sinh viên?”
“Ừ, năm sau vào đại học.”
“Ồ.” Anh ta chỉ trả lời ngắn gọn, hai người ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ ngoài quán ăn cơm, trời tạnh mưa, gió chợt nổi lên, mái tóc đen của người kia thổi bay che khuất cả mắt.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Cuối cùng anh ta cũng nói mục đích với Nhan Du Minh.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu giúp tôi gặp một người sống ở đây. Người đó tên là Lương Ôn Tú.”
“Anh sống ở đây, sao anh không đi gặp, mà lại muốn tôi đi gặp?” Nhan Du Minh cảm thấy kỳ quái, hỏi ngược lại.
Anh ta không nói, mà chỉ nhìn Nhan Du Minh, vẻ mặt giống như cơn gió ngày đó, lướt qua trái tim Nhan Du Minh, vì vậy anh không thể không nhận yêu cầu của anh ta. Thiếu niên luôn cảm thấy người đàn ông có gia đình này, trong lòng có tâm sự, tựa hồ có chuyện khó nói.
“Được thôi, anh cho tôi biết địa chỉ của anh ấy, sáng mai tôi sẽ đến thăm anh ấy.”
“Sao cậu không hỏi tôi lý do?” . Đam Mỹ Hay
“Mỗi người đều có nỗi khổ tâm của mình, anh cũng không hỏi tôi tại sao mỗi ngày lại ngồi xe đến trời tối mới về.”
“Hơn nữa, tôi hỏi anh một lần anh không trả lời, hỏi lần thứ hai chi cho nhục. Đây cũng là do tôi tiện tay thôi. Anh cũng mời tôi ăn tối mà.” Nhan Du Minh nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, đây là lần đầu tiên anh uống rượu, gió thổi vào mặt, đỏ bừng cả mặt.
Anh say xĩn, nói đùa với Lưu Đông Hải: “Tôi còn sợ tôi không giúp được gì cho anh, về sau tôi muốn lên xe anh, liền bị anh đuổi xuống.”
Sau đó, Lưu Đông Hải đưa Nhan Du Minh trở về, Nhan Du Minh uống có hơi quá chén, khi bước đi, anh cứ dựa vào Lưu Đông Hải.
Lưu Đông Hải dùng tay đỡ anh, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời ngày hôm đó nói: “Anh rất giống cậu ấy, đều thích ngồi hàng ghế cuối cùng trong xe tôi, uống rượu một chút liền say bí xị.. “.
Anh ta không đi tiếp, Nhan Du Minh say xĩn cũng không hồ đồ, lúc đó anh muốn hỏi Lưu Đông Hải, người kia có phải Lương Ôn Tú không? Nhưng anh không hỏi, không phải anh không muốn hỏi, mà anh biết nếu hỏi thì chỉ khiến anh ta buồn rầu cùng bất đắc dĩ hơn thôi, nên tốt hơn hết là đừng hỏi.