‘’ Nè , Dương Thy Hương , cô
có nhanh không thì bảo’’
‘’Đồ lề mề , tôi không đợi cô
nữa đâu đấy!’’
Hắn vừa vặn tay ga , vừa ra
sức gọi nó , vẻ không còn kiên nhẫn thêm nữa.
‘’Một…hai…’’
‘’Không cần gọi đâu cậu chủ ‘’
Từ trong nhà , Nhã Hân một
tay dắt Hạo Minh , một tay xách chiếc túi nhỏ tiến tới trước mặt hắn , ả mỉm
cười , mặt đỏ hồng trước vẻ đẹp lạnh lùng của hắn.
‘’Cô bảo sao ‘’ – hắn điên
lên , đem sự tức giận vì chờ đợi nó trút hết lên Nhã Hân.
‘’Dạ cậu chủ , cô ta đi học
rồi ạ !’’
Vẫn ánh mắt ấy , ả ta thẹn
thùng , nhẹ nhàng thưa lại với hắn.
‘’ Hừ …’’- hắn chỉ biết hừ
lên một tiếng nhưng vẻ giận dữ đã hiện rõ trên khuôn mặt trắng hồng ( con trai gì mà da còn đẹp hơn cả con gái.)
‘’Cô biết tay tôi’’-nói rồi
hắn phóng xe đi.
‘’Ê , anh định làm gì chị
Hương thế hả !’’
Hạo Minh phản ứng ngay khi
nghe anh nó nhắc tới Thy Hương , nó cố hét thật to , nhưng hắn đã phóng đi xa ,
chỉ còn nghe tiếng gió vọng lại.
Còn Nhã Hân , ả bất giác
nhoẻn miệng cười kiêu ngạo , trong lòng vui mừng khôn kể khi thấy Hạo Thiên tức
giận với nó.
‘’Hứ!’’
‘’Con bé kia chết chắc rồi.’’
***
‘’Thy
Hương, cô muốn chết hả.’’
Hắn
phóng xe đến trường rồi nhanh chóng vào lớp. Thấy Thy Hương ngồi vui vẻ nói
chuyện với Huyền Trân , hắn không còn kiềm chế được với cơn nóng giận đang
phừng phừng trong người hắn. Đổi lại , Thy Hương bị hắn cắt ngang câu chuyện ,
đưa bộ mặt ‘’ngây thơ’’ mà nhìn hắn như không hiểu chuyện gì.
‘’Tôi
làm gì anh mà chết hả !’’
‘’Cô
còn nói được nữa sao …’’-thấy bộ mặt của nó , hắn càng điên tiết lên.
‘’Nói
chứ sao không…liên quan đến anh à…’’
Nói
xong , nó bỏ mặc hắn , quay mặt về hướng Huyền Trân và tiếp tục cuộc trò chuyện
của mình.
Hắn
– mặt trắng thành đen , đứng đó mà bị nó làm lơ , mặt hắn tựa như dã thú , muốn
nuốt chửng nó .
‘’Cô…’’
‘’Ê
, làm gì mà dữ vậy mày !’’
Ngọc
Cường quan sát cuộc ‘’ đấu khẩu ‘’ của hắn và nó, giờ mới lên tiếng.
‘’Nhỏ
đó làm gì mày à…’’
Đưa
bộ mặt vô số tội hỏi hắn , Hạo Thiên muốn trút tất cả nỗi giận lên Ngọc Cường.
‘’
Không việc gì …’’
Nhưng
kiềm chế được , mặt hắn lại trở nên lạnh lùng như thường ngày.
‘’Vào
chỗ ngồi đi’’
‘’Tao
thấy mày lạ đó…mà con nhỏ ấy lợi hại nhỉ , lần đầu tiên tao thấy có người làm
mày tức như thế !’’
Vẻ
lạnh lùng , im lặng , hắn nhìn Ngọc Cường . Ánh mắt hắn như muốn đóng băng mọi
vật vậy , đến Ngọc Cường cũng phải toát mồ hôi.
‘’Ok…tao
im là được chứ gì.’’
Giờ
vào học.
‘’Trời
ơi , lát nữa thầy toán kiểm tra bài cũ đó mày.’’
Huyền
Trân từ bàn bên kia hét lên với Thy Hương . Nó còn đang mơ ngủ, tự nhiên có âm
thanh lớn khiến nó bừng tỉnh.
‘’Ê
, làm gì mà hét toáng lên vậy Trân , bộ mày không cho ai ngủ hả.’’- mắt nó lơ
đơ nhìn nhỏ , còn nói giọng ngái ngủ.
‘’Giờ
này còn ngủ , mày mà không học là chết chắc đó’’
‘’Chết
gì…’’
‘’Tiết
toán đó’’
‘’Chẳng
sao!’’
Nó
hờ hững đáp lại và ngủ tiếp , để lại Huyền Trân đang cuống cuồng lục hết vở này
đến sách khác học bài. Hắn nhếch mép lên, nở một nụ cười đểu khi thấy nó quá ‘’ngây
thơ’’.
Do nó
mới chuyển trường nên chưa biết rõ thầy cô giáo trường này. Mọi thầy cô đều rất
nghiêm túc nhưng với thầy giáo dạy toán này thì phải nói quá khó, khó không ai
bằng. Không ai có thể ‘’bảo toàn tính mạng ‘’ của mình khi không học bài hoặc
bị điểm kém môn toán , huống hồ nó lại quá ‘’giỏi toán’’ (con nhỏ này giỏi
ghê).
‘’Hôm
nay , tôi sẽ kiểm tra bài cũ.’’
Đưa
tay lau lại mặt kính , ông thầy giáo từ từ viết lên bảng nhưng con số hóc búa.
‘’Sau
2 phút tôi gọi lên bảng kiểm tra !’’
‘’
Nè, Thy Hương, dậy đi’’
Tiếng
nhỏ khe khẽ gọi.
‘’Ê
, dậy học bài ‘’
Ngọc
Cường thấy Huyền Trân cứ lảm nhảm bên tai, rất khó chịu , hắn kéo tóc nó , nhắc
một tiếng. ( chứ không phải thấy tội nghiệp Huyền Trân vất vả kêu nó đâu).
Nó
đau quá , bật dậy. Nhìn cả lớp đang chăm chú, nháp nháp viết viết, rồi nhìn
sang Ngọc Cường , nó bực mình:
‘’Làm
gì vậy ‘’
Ngọc
Cường chẳng thèm nói, đưa tay chỉ lên bảng trong khi mắt còn chăm chú làm bài.
‘’Kiểm
tra bài cũ…chết rồi.’’
Giờ
nó mới cuống cuồng lấy sách vở ra làm (trong đầu có chữ gì không biết)
‘’Khó
quá ‘’- nó viết đề xong rồi than vãn.
‘’Nè…’’
Nó
cố gọi Ngọc Cường nhờ giúp nhưng vô ích , hắn cũng đang cố làm.
Nhìn
xuống hắn , nó ngạc nhiên thấy hắn đang ngủ.
‘’Giúp
tôi bài này đi’’
Vừa
sợ bị gọi mà không làm được , vả lại đã hết cách , nó bèn cầu cứu hắn.
Hắn
ngủ vậy chứ nãy giờ hắn đã quan sát nó , biết nó sớm muộn gì cũng nhờ hắn nên
giả bộ.
Đợi
nó gọi đợt thứ hai , hắn mới vờ vươn vai tỉnh dậy như vừa ngủ xong.
‘’Gì…’’-vẻ
lạnh lùng , hắn chẳng thèm nhìn nó.
‘’Giúp
tôi đi…’’
‘’Làm
sao tôi phải giúp cô.’’
‘’Tôi
giúp anh học văn thì anh phải giúp tôi học toán chứ.’’
Nói
đến đây , hắn sực nhớ ra chuyện hồi tối . Mắt hắn nhìn nó , rất đểu.
‘’Thôi
được , nể tình cô giúp tôi ‘’
Hắn
cầm bút viết, chỉ trong một tích tắc đồng hồ.
‘’ok’’
Bài
tập đã được giải xong.
‘’Được
rồi , tôi sẽ gọi một người lên làm bài’’
Đúng
lúc ấy, tiếng thầy giáo vang lên làm cắt đi mọi hoạt động viết viết, chép chép của cả lớp.
‘’Dương
Thy Hương’’
‘’Em
lên giải cho tôi’’
Nó
giật mình khi nghe tên , dù được hắn làm nhưng chưa hiểu mấy. Bất đắc dĩ , nó
phải cầm tờ nháp lên ( thôi chép bài hắn vậy ).
Vì
chép nên chỉ ít phút sau , nó đã giải xong và bước về chỗ.
Vừa
ngồi xuống bàn thì nhìn được nụ cười của hắn.
Tự
dưng nó thấy bất an trong người.
‘’Ê,
con nhỏ kia ngốc đến vậy ư ?’’
Trong
lớp có tiếng xì xào.
Hàn
Tố Như ngoảnh đầu nhìn nó , trong lòng cảm thấy rất hả hê.
‘’Tao
mới thấy có con bé ngốc đến vậy đó’’- Thi Hằng và Ngọc Diệp cũng nhìn nó thở
dài.
‘’Bây
giờ tôi xem bài làm.’’
Tiếng
ông thầy giáo nghiêm khắc vang lên khiến lớp học im bặt.
Chính
ông thầy cũng không tin nổi mắt mình , cố tháo mắt kính ra lau lại một lần nữa.
Khi
nhìn rõ, mặt ông thầy đằng đằng sát khí.
‘’Dương
Thy Hương , em lên đây cho tôi.’’