Dưới ánh trăng mông lung, Thái tử chống gậy, ánh mắt ngơ ngác đứng cách đó không xa. Nhìn chằm chằm vào vai đọng nước của nàng hồi lâu, hắn mới sững sờ nói: “Cô thấy nàng ra ngoài hơi lâu, cho rằng nàng đã xảy ra chuyện, vì thế mới ra ngoài xem một chút.”
“Ta không sao, ngươi có thể đi về.” Vội vàng nhặt quần áo lên khoác lên người, Quý Du Nhiên cố ý tỏ vẻ lạnh lùng.
Nhưng mà, Thái tử không lui mà tiến tới, tròng mắt vốn coi như ôn hòa trong bỗng chốc dấy lên hai ngọn lửa, cây gậy trong tay cũng siết thật chặt.
Mặc dù ánh trăng mông lung, nhưng ánh mắt của hắn hết sức nóng bỏng... Phải nói là quá nóng bỏng rồi, Quý Du Nhiên cách từ xa vẫn có thể cảm thấy rõ ràng, trong lòng cũng giật thột, có một dự cảm xấu đập vào mặt.
Vội vàng quấn chặt lấy quần áo, nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Ta kêu ngươi đi, ngươi có nghe thấy không?”
“Du Nhiên!” Lại nghe thấy một giọng nhỏ gọi, Thái tử tăng nhanh bước chân đi đến trước mặt nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, “Ta nhớ nàng muốn chết!”
“Ngươi buông ta ra!” Không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên làm ra chuyện như vậy, Quý Du Nhiên đầu tiên sững sờ, tiếp theo đó bực tức kêu to. Dùng sức chống lại hắn, nhưng hơi sức của Thái tử vô cùng lớn, nàng đẩy như thế nào cũng đẩy không ra. Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nàng có thể cảm nhận được trên người hắn tản mát ra từng đợt khí nóng, còn có hô hấp của hắn, nóng rực đến quá đáng, phun trên vành tai nàng, khiến cho nàng giật mình một cái, dự cảm xấu mãnh liệt hơn.
“Du Nhiên, Du Nhiên...” Thỏa chí kêu tên nàng, Thái tử ôm chặt lấy nàng, đầu tựa vào bờ vai nàng, hô hấp nóng bỏng không ngoại lệ phun lên bả vai nàng, lại kích thích khiến nàng run rẩy từng cơn.
Quý Du Nhiên cắn răng: “Phượng Dục Hiên, ta kêu ngươi buông tay ra, ngươi có nghe hay không?”
“Không buông.” Thái tử cố chấp nói, lỗ mũi chôn sâu vào cổ nàng còn mang theo hơi nước, hít sâu một cái mùi thơm dễ ngửi trên người nàng, “Du Nhiên, cô thật sự nhớ nàng muốn chết!”
“Ngươi không buông ra, vậy đừng trách ta không khách khí!” Nổi hết da gà đầy đất. Quý Du Nhiên nắm chặt quả đấm, đột nhiên nhấc chân, nhắm ngay vào bắp chân bị thương của hắn mà đạp một đạp!
“A!” Thái tử bị đau, đôi tay lập tức buông lỏng, người cũng đau đến ngồi xổm xuống.
Quý Du Nhiên nắm chặt thời gian chạy lên trên bờ. Ai ngờ còn chạy chưa được mấy bước, nàng lại cảm thấy mắt cá chân bị một bàn tay nóng rực đến quá đáng bắt được, trong lòng nhất thời hoảng hốt, nàng càng muốn thoát khỏi hắn, dùng tất cả hơi sức chạy lên phía trước.
Nào có thể đoán được tay kia tóm quá chặt, cục đá trong dòng suối nhỏ lại quá trơn, nàng đi quá vội, nên không cẩn thận dưới chân không vững, người nặng nề té xuống, văng lên bọt nước thật cao.
“Du Nhiên!” Thái tử lập tức bò qua, vội vàng vớt nàng từ trong nước lên. Người được đưa đến bên bờ, Quý Du Nhiên dần khôi phục tỉnh táo, nên lợi dụng đúng cơ hội đẩy nam nhân này ra định chạy đi, ai ngờ Thái tử đã sớm có đề phòng, vội vàng lật người đè nàng xuống phía dưới, “Nàng đừng chạy nữa!”
“Phương Dục Hiên!” Quý Du Nhiên gấp đến mức sắp khóc, “Ngươi buông ta ra! Ta là chị dâu của ngươi chị dâu của ngươi! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
“Nàng vốn là của ta! Ngay từ lúc nàng còn chưa ra đời, mẫu hậu và mẫu thân của nàng đã chỉ phúc vi hôn * cho chúng ta rồi!” Thái tử lớn tiếng nói, cặp mắt sớm tụ máu đỏ bừng, hơi thở thô ráp hổn hển.
(*) Chỉ phúc vi hôn: Chỉ bụng mà nói chuyện cưới xin, ý nói cha mẹ đôi bên hứa gả con cho nhau từ khi cô dâu chú rể còn trong bụng mẹ. (Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)
“Nhưng mà, không phải cuối cùng mẹ con các ngươi không lựa chọn như vậy mà chọn Quý Du Dung có lợi cho các ngươi nhất sao? Là các ngươi bội ước trước, ngươi muốn như thế nào?”
“Không như thế nào. Ngay từ đầu ta cho rằng ta có thể buông tha cho nàng, nhưng mà chờ đến khi chính thức nhìn nàng gả cho người khác, ta mới phát hiện, thật ra ta vốn không bỏ xuống được.” Giọng nói thoáng hòa hoãn đi, Thái tử cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ ửng nhìn mắt nàng, hai bàn tay ướt sũng chậm rãi vuốt ve mặt nàng.
Quý Du Nhiên nghiêng mạnh đầu sang bên, khiến tay của hắn chụp hụt.
Thái tử lại không để ý cười khẽ, nhẹ nhàng vén tóc ẩm ướt bị dính trên trán cho nàng: “Du Nhiên, ta biết nàng còn đang giận ta. Nhưng mà, ta không ngại, bởi vì ta biết trong lòng nàng vẫn có ta, nếu không hôm nay nàng sẽ không giúp ta, càng sẽ không tự tay nấu cháo cho ta.”
“Đúng. Ta thừa nhận, trước đây, trong lòng của ta còn lưu lại một chút tình ý với ngươi. Nhưng mà!” Quý Du Nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, “Bây giờ, những tình ý kia đều bị hành động việc làm của ngươi tàn phá. Phượng Dục Hiên, để ta nhắc lại cho ngươi một lần, ta là chị dâu ngươi, ta đã có nam nhân rồi!”
“Hắn cũng coi như nam nhân?” Thái tử hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Đừng cho rằng ta không biết, lập gia đình bốn năm tháng, cho đến bây giờ hai người còn chưa viên phòng!”