Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 52: Chương 52: Thoát hiểm khỏi miệng hùm




Bị người chọc vào nỗi đau trong lòng, mặc dù tức giận vô tận mãnh liệt mà đến, Quý Du Nhiên vung tay tát hắn một cái.

Bốp một tiếng vang lên, quanh quẩn trong khe núi yên tĩnh, có vẻ trong trẻo khác biệt.

“Vậy thì như thế nào?” Không khỏi cười lạnh, Quý Du Nhiên lớn tiếng nói, “Ta tình nguyện đi theo chàng ấy làm quả phụ, cũng tốt hơn ở bên cạnh kẻ hám lợi, vĩnh viễn không dứt được sữa như ngươi!”

Sắc mặt Thái tử cứng đờ, ngay sau đó ngược lại dịu dàng một chút. Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, hắn làm như tận tình khuyên bảo: “Du Nhiên, nàng cần gì phải nghĩ một đằng làm một nẻo như vậy? Trong lòng nàng nên hiểu được, tâm trí của nhị Hoàng huynh vĩnh viễn dừng lại ở lúc tám chín tuổi, suy nghĩ trong lòng vĩnh viễn là ha ha vui đùa một chút, tình yêu nam nữ vốn vô dụng với hắn. Theo một nam nhân như vậy, nàng thật sự cam tâm tình nguyện sao? Nàng thật sự cam tâm lãng phí cả đời nàng trên người hắn sao?”

Nếu như là kiếp trước, nàng không vui, cũng không cam tâm tình nguyện. Nhưng mà, đổi lại đời này –

“Ta thích! Ta cam tâm! Có thể chứ?”

Thái tử tất nhiên không tin, “Du Nhiên, nàng đừng nói một đằng nghĩ một nẻo được không? Nàng như vậy thật sự khiến lòng ta đau...”

“Phụt!” Dứt khoát phỉ nhổ hắn một ngụm, Quý Du Nhiên lạnh lùng quát, “Phượng Dục Hiên, ngươi tạm thời tự cho là đúng! Chẳng lẽ đời này ta chỉ có thể theo lạo người như ngươi một nam nhân không có trách nhiệm mới có thể hanh phúc? Nói thật cho ngươi biết, cuộc sống của ta, đời này kiếp này không liên quan gì đến ngươi!”

“Làm sao có thể không liên quan? Du Nhiên, ta thích nàng, ta yêu nàng, lòng ta thương nàng! Nàng ngày thường  đẹp như vậy, nàng lại vừa tốt như vậy, ta sao nhẫn tâm để cho nàng một đời ở thế vườn không nhà trống, cả đời với một kẻ ngu không có trình độ như vậy?”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Cảm giác được tay của hắn đang nhẹ nhàng tô vẽ lại đường cong khuôn mặt của nàng, cũng nhìn theo từ cằm dọc xuống phía dưới, Quý Du Nhiên vội vàng một phát đẩy ra, “Nhớ năm đó, ta biết được các nàng định để cho Hoàng thượng sửa lại Thánh chỉ, nghĩ đủ mọi cách thông báo cho ngươi, nhưng ngươi nói như thế nào? ‘Mẫu hậu ngài làm bất kỳ điều gì đều vì tốt cho cô, cô không thể làm trái ý ngài’! Sau đó, hạ Thánh chỉ rồi, ta bị chỉ hôn cho chàng ngốc kia, ta lại đi tìm ngươi, ngươi lại nói như thế nào? ‘Đây là ý của mẫu hậu các nàng, cô cũng không có cách nào’. Bây giờ, sao ngươi không tiếp tục tuân theo ý tứ của mẫu hậu ngươi ân ân ái ái với Thái tử phi của ngươi đi, ngươi chạy đến chỗ ta dây dưa cái gì? Nàng ta không thích thấy ta và ngươi tốt đẹp!”

Bị nàng gào đến run lên một cái, Thái tử vẫn đắm đuối đưa tình nhìn nàng: “Du Nhiên, thật sự xin lỗi, là cô sai rồi. Cô cho rằng muội muội của nàng không khác nàng nhiều lắm, nhưng ai biết... Haizzz! Quả nhiên nàng là độc nhất vô nhị trên đời này, ai cũng không thể thay thế được nàng.”

Được nghe lời ấy, Quý Du Nhiên nổi giận.

Vẫn còn chưa kịp phát tác, Thái tử lại thâm tình chân thành nói tiếp: “Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn chưa từ bỏ ý định chú ý tất cả của nàng, cô biết cuộc sống của nàng không dễ chịu trong lòng cô cũng hết sức mâu thuẫn. Nhưng mà Du Nhiên, co thật sự không bỏ được nàng, cô muốn thương nàng che chở nàng, cô muốn cho nàng đóa hoa tươi này nở rộ đẹp càng đẹp hơn, mà không phải héo rũ điêu linh trong tay thằng ngốc kia...” Vừa nói, tay của hắn lại dời xuống dưới một chút, vỗ về chơi đùa da thịt trước ngực nàng.

‘Cút!”

Tuy thế, nghe lời nói ra vẻ thâm tình của hắn, trong dạ dày Quý Du Nhiên dời sông lấp biển, chán ghét vô tận như dời núi lấp biển mà đến. Chịu hết nổi gào to một tiếng, bốp nàng cho hắn một cái tát nặng nề: “Phượng Dục Hiên, ngươi quá vô sỉ rồi, ta nhìn thấy ngươi lại chán ghét!”

Năm dấu tay rõ ràng trong nháy mắt hiển hiện ngay trước mắt, một vết máu tràn ra từ khóe miệng của hắn chậm rãi  chảy xuống. Dưới ánh trăng, Quý Du Nhiên nhìn thấy một màn này vừa kinh hãi lại hả giận.

“Quý Du Nhiên.” Giống như bị một cái tát của nàng làm tỉnh táo, Thái tử thoáng cái trấn định không ít. Khẽ xoa gò má bị đánh đến sưng của mình, hắn giống như lầu bầu nói: “Đây là lần thứ ba nàng đánh cô rồi.”

“Đúng thì sao? Ngươi chính là cần ăn đòn!” Quý Du Nhiên không sợ kêu to, “Ngươi tin hay không, chỉ cần người dám tiếp tục dây dưa, ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo!”

“Thật sao?” Thái tử nhếch môi cười nhẹ, ngọn lửa trong mắt phút chốc sáng ngời không ít, “Cho dù trở thành đầu heo, cô cũng phải khiến nàng trở thành của cô!”

“Không – ưm!”

Lúc này đôi môi đỏ mọng bị một đôi môi lạnh như băng giữ chặt, nước suối trong veo chảy theo gương mặt hắn xuống, thấm vào trong khóe miệng hai người, trong lúc vô hình hình thành một cách trở.

Quý Du Nhiên nhanh chóng cắn chặt răng, kiên quyết không cho người này tiến thêm một bước công thành đoạt đất.

Tái tử thì cấp bách muốn ép nàng mở miệng, nên một tay bóp cằm nàng, cánh môi vuốt ve trên môi nàng, triển khai một khiêu khích mập mờ kiểu khác.

Quý Du Nhiên chán ghét không thôi. Nếu như có thể, nàng thật sự muốn giết chết nam nhân này thì thôi! Nhưng mà, bởi vì đang nằm, toàn thân nàng đều không dùng được chút sức lực nào, muốn lợi dụng chỉ vẻn vẹn có một chút cơ hội triển khai phản công, nhưng Thái tử đã sớm có chuẩn bị, một tay giữ chặt tay nàng, ấn chặt một bên. Hai chân của nàng cũng bị chân hắn đè ép chặt chẽ, vốn nhúc nhích một chút cũng không thể được.

Bây giờ, chỉ có đôi mắt của nàng còn có thể hoạt động. Quý Du Nhiên liền trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nam nhân này, giống như muốn nhìn ánh mắt của hắn thành hai lỗ thủng.

Bốn mắt nhìn nhau với nàng, Thái tử cũng không sợ, ngược lại cười rộ lên. Thậm chí, hắn bắt đầu giảm bớt lực đạo trên môi nàng, êm ái hôn nàng, còn lè lưỡi ra, khẽ liếm ở khe môi. Sau đó lại thâm nhập thêm một bước, thấy không cạy được hàm răng nàng ra, lại dùng đầu lưỡi chậm rãi trượt trên hàm răng nàng, giống như đang gảy đàn.

Ghê tởm! Ghê tởm chết đi được!

Nam nhân này không ép được nàng há miệng thì không thể sao?

Trong lòng tuyệt vọng ngẫm nghĩ, Quý Du Nhiên  cắn chặt răng một cái, nhắm mắt lại, chậm rãi hé miệng.

Vừa thấy nàng như thế, Thái tử vui mừng quá đỗi, đầu lưỡi vội vàng luồn vào trong miệng nàng, bắt đầu tinh tết mút nâng lưỡi của nàng, ra sức dụ dỗ nàng tới cùng múa.

Quý Du Nhiên đã không phản kháng cũng không hòa cùng, chỉ mặc hắn ra sức dây dưa với mình, trong lỗ mũi hô hấp thật sâu, thật sâu.

Nàng buông bỏ khiến Thái tử quả thật giật mình không nhỏ. Mặc dù vẫn còn chưa hoàn toàn thận theo, nhưng cũng là tiến bộ đủ lớn.

Trong mắt Thái tử hiện lên nụ cười chiến thắng, đầu lưỡi càng thêm êm ái khuấy tung lên trong miệng nàng.

Khóe miệng Quý Du Nhiên cũng quỷ dị nhếch lên, hai tay chậm rãi quấn lên cổ hắn, dễ thương dịu dàng như thế.

Thái tử liền cười hả hê: Xem đi! Mặc dù ngoài miệng nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng không phải nàng cũng khát vọng an ủi của nam nhân đó sao?

“A -!”

Bất ngờ!

Đột nhiên gào to một tiếng, âm thanh chấn động trời đất, đánh thức chim chóc sống giữa rừng núi, phạch phạch bay về phía chân trời.

Vội vàng buông nàng ra, máu tươi mênh mông mãnh liệt chảy ra từ khóe miệng Thái tử, nhanh chóng thấm ướt cằm hắn.

Rốt cuộc đoạt được tự do, Quý Du Nhiên đứng lên, ung dung chỉnh quần áo trên người.

Trên mặt không có vẻ xấu hổ muốn chết sau khi bị xâm phạm, chỉ có nụ cười lạnh lùng, sắc mặt bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt.

“Thái tử điện hạ.” Nàng nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo giống như nước suối, “Xin hỏi mùi vị của ta như thế nào?”

Thái tử không nói, cầm ống tay áo dùng sức lau khóe miệng, chỉ chốc lát sau tay áo đã bị nhiễm đỏ.

Quý Du Nhiên liền cười một tiếng: “Sớm đã nói với ngươi, ban đầu ngươi đã không quan tâm ta, vậy bây giờ ngươi cũng sẽ không quan tâm nổi! Về sau nhớ lâu một chút đi, đừng đến phiền ta nữa. Lần sau, ta tuyệt đối sẽ không xuống tay nhẹ như vậy nữa.” Nói xong xoay người định đi, ai ngờ lập tức nghe thấy tiếng gió vù vù từ phía sau truyền đến, một đôi tay có lực dùng sức đẩy nàng ngã trên đất, một sức nặng như Thái Sơn đè đầu nặng nề rơi xuống, chất lỏng ấm áp, mang theo mùi tanh văng tung tóe lên bên phải khuôn mặt nàng, giọng Thái tử mơ hồ không rõ vang gần bên tai: “Chính là chết, cô cũng muốn lấy được nàng! Không chừa thủ đoạn nào!”

Rồi sau đó, đã nghe roẹt một tiếng vang, trên lưng nàng đột nhiên chợt lạnh, quần áo bị hắn xé rách.

“Phượng Dục Hiên, ngươi!” Trong lòng Quý Du Nhiên run mạnh lên. Nam nhân này, hắn bị điên rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.