Editor: Tinh Linh Tuyết
Tùy tiện ăn vài miếng, sau đó Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều cùng
dừng đũa lại, họ vừa mới ăn điểm tâm xong, hiện tại trong bụng cũng
không còn thừa chỗ để chứa thêm bữa tiệc lớn này.
Cổ Hạo Nhiên
vừa thấp thỏm vừa rối rắm giơ đũa lên, ông đã sắp đói đến mức hoa mắt
chóng mặt rồi, nhưng vẫn phải giữ lễ nghi trên bàn cơm, tuyệt đối không
thể luống cuống ở trước mặt Huyết Vương!
"Vương gia, chẳng lẽ
thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Những món ăn bày trên bàn cũng đã tốn
hơn trăm lượng bạc rồi, bằng với chi tiêu mười năm của một gia đình bình thường đấy.
"Hôm nay bổn vương ăn sáng khá muộn, nên bữa trưa. . . . . ." Phong Huyết Lân tỏ vẻ khó xử nhìn một bàn đầy thức ăn, không
chút do dự tiết lộ sự thật mình chỉ mới vừa ăn điểm tâm xong.
Râu mép hoa râm của Cổ Hạo Nhiên khẽ run lên, rõ ràng. . . . . . Được rồi,
Cổ Hạo Nhiên u buồn. . . . . . Ngươi nói xem, ngươi có cần thiết phải
nói toạc ra không chút che đậy như thế không? Ngươi không thể cho ta một chút không gian tự tưởng tượng sao? !
Toàn bộ người trên bàn ăn
đều rơi vào yên lặng, trong lòng không ngừng căm hận. Bản thân mình phải chịu cảnh miệng đắng lưỡi khô, bụng đói kêu vang, đứng phơi nắng suốt
hai canh giờ ở cửa lớn, còn các người thì tốt rồi, nhàn nhã nằm trên
giường êm nệm ấm, thong thả ăn bữa sáng, này, này, cái này bảo người ta
làm sao mà chịu nổi hả!
Lại nói, đây không phải là chết trong yên lặng, mà là đang âm thầm bộc phát trong yên lặng!
Nhị tiểu thư Cổ Nhược Ly là người thường ngày hay dễ nổi nóng, nàng ta đứng lên tạo thành tiếng ma sát "soạt", vỗ mạnh chiếc đũa lên bàn "bốp": ". . . . . ."
"Ta dẫn Vương gia đi gặp mẫu thân và đại ca một lát."
Sắc mặt Cổ Nhược Phong nghiêm lại, hữu thanh hữu sắc lên tiếng, dáng vẻ
cực kỳ giống Cổ gia là do ta định đoạt, trực tiếp cắt đứt lửa giận của
Cổ Nhược Ly.
Nàng không đợi Cổ Hạo Nhiên đồng ý đã kéo Phong Huyết Lân cùng rời đi.
Trên bàn cơm, chỉ còn lại mấy người đang ngập trong cơn giận dữ thiếu chút nữa là cháy khét.
"Phụ thân, người xem đi!" Chỉ ba giây sau, Cổ Nhược Ly lại bộc phát một lần
nữa, một hơi vừa rồi thiếu chút nữa là làm nàng ta nghẹn chết! Nàng ta
thề, nhất định phải làm cho Cổ Nhược Phong đẹp mắt!
"Được rồi,
ngồi xuống đi!" Cổ Hạo Nhiên vẫn duy trì sắc mặt bình tĩnh, vài chục năm nay ông đã lăn lộn qua lại trên thương trường và quan trường cũng không ít, Cổ Nhược Phong muốn làm gì, chẳng lẽ ông lại không nhìn ra?!
Xem ra, Cổ Tiểu Tứ điên điên khùng khùng này thật sự đã tốt hơn trước,
không biết. . . . . . Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu!
"Phụ thân!" Cổ Nhược Ly khó có thể nuốt trôi cục tức này!
"Ngồi xuống!" Dường như Cổ Hạo Nhiên có chút tức giận, hiện tại ông đang cần
một người để trút giận, nếu như Cổ Nhược Ly còn ngang ngược ỷ mình được
nuông chiều như thế nữa, cho dù nàng ta có là con gái của ông, thì ông
cũng sẽ không bỏ qua!
Mặc dù tính tình Cổ Nhược Ly nóng nảy,
nhưng mà vẫn còn có chút đầu óc, thấy Cổ Hạo Nhiên thật sự có vẻ tức
giận, nàng ta chỉ phụng phịu bĩu môi, mặc dù trong lòng không phục,
nhưng cũng đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Bữa cơm trưa này, người nhà Cổ gia ăn cũng không phải, mà không ăn cũng không phải!
Trong
sân nhỏ nơi Cổ Uyển Ngưng ở, Cổ Nhiễm Mặc ngồi ở trên mặt ghế đá, Cổ
Uyển Ngưng ở bên cạnh không ngừng bồi hồi: "Mặc Nhi, con nói xem, chúng
ta không đi nghênh đón thật sự không có việc gì chứ?"
"Không biết bây giờ Phong Nhi như thế nào, lão gia có tức giận hay không. . . . . ."
"Bữa trưa được chuẩn bị như thế nào, lão gia sẽ không gây khó dễ cho bọn họ chứ?"
"Người của hai phòng kia có khi nào sẽ cố ý làm cho Phong Nhi không thể xuống đài được hay không?"
"Mặc Nhi, hay là, chúng ta tới tiền sảnh xem một chút đi?"
Lảm nhảm… gần như là đã nói hết toàn bộ những lời mà một người mẫu thân nên nói.
Cổ Nhiễm Mặc nhức đầu ấn huyệt thái dương một cái: "Nương, Phong Nhi tự có chừng mực, nếu con bé đã bảo chúng ta ở lại chỗ này đợi nó thì nhất
định là nó đã có tính toán của mình." Nếu không phải là trước lúc xuất
giá Phong Nhi từng nói chuyện với hắn khá lâu, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến chuyện đã xảy ra trong lễ đại hôn, khiến cho hắn tin tưởng Phong
Nhi quả thật đã thay đổi, thì dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nhàn
nhã ngồi đợi ở trong tiểu viện này như vậy!
Ngay lúc Cổ Uyển
Ngưng không kiềm chế nổi sắp lao ra khỏi sân nhỏ, thì hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân cùng nắm tay nhau bước vào: "Nương."
"Phong Nhi!" Thật sự là lần này Cổ Uyển Ngưng coi như cũng đã cảm nhận được
‘một ngày không gặp như cách ba năm’, bà vội vàng nghênh đón rồi tỉ mỉ
quan sát Cổ Nhược Phong từ trong ra ngoài, chỉ sợ nàng bị uất ức.
"Nương, Phong Nhi như vậy không phải là rất tốt sao, người mau ngồi xuống đi."
Cổ Nhiễm Mặc nhìn sắc mặt bất đắc dĩ của Cổ Nhược Phong, rốt cuộc cũng
tốt bụng vươn tay kéo Cổ Uyển Ngưng đang đặt toàn bộ tâm tư trên người
Cổ Nhược Phong xuống, đỡ bà ngồi xuống một chiếc ghế đá.
Lúc này
Cổ Uyển Ngưng mới chú ý tới Phong Huyết Lân ở bên cạnh Cổ Nhược Phong,
người này mặc một bộ y phục màu đỏ, cao ráo mạnh mẽ, tóc dài đen nhánh,
nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài mặt nạ màu bạc quả thật là tuyệt sắc.
"Vị này. . . . . ." Cổ Uyển Ngưng gần như đã xác định, ánh mắt tỏ rõ là bả
đã biết thân phận của Phong Huyết Lân, chỉ đợi cái gật đầu cuối cùng của Cổ Nhược Phong.
"Nương." Đôi môi của Phong Huyết Lân khẽ mấp
máy, gọi một tiếng theo Cổ Nhược Phong, làm cho Cổ Uyển Ngưng mừng rỡ
đến nỗi không biết đã bỏ quên Cổ Nhược Phong ở đâu luôn rồi, bà cũng lôi kéo cánh tay của Phong Huyết Lân tỉ mỉ quan sát một lượt!
Cổ
Nhược Phong im lặng, chẳng lẽ mỗi người mẫu thân khi gả con gái đi đều
có đức hạnh như thế này hay sao? Nàng và Cổ Nhiễm Mặc liếc mắt nhìn
nhau, cả hai đều nhìn ra được sự kinh ngạc không tiếng động từ trong mắt của đối phương.
Bên này, Cổ Uyển Ngưng và Phong Huyết Lân trò
chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ, còn thiếu điều chưa nói "Tại sao con
không phải là con trai của ta"!
Bên kia, Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhược Phong ngồi đối diện nhau, Cổ Nhiễm Mặc nghiêm mặt: "Muội thật sự định làm như vậy sao?"
"Ừ." Cổ Nhược Phong vuốt vuốt ly trà bằng sứ trong tay, chất lượng kém hơn Huyết Vương phủ không chỉ một bậc.
"Huynh không đồng ý à?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, nhìn Cổ Nhiễm Mặc với ánh mắt trêu tức, không phải đây chính là kế hoạch mà hai người đã bàn bạc xong từ trước rồi sao?
"Huynh chỉ lo lắng, nương. . . . . ." Hắn nói
xong thì khẽ liếc ánh mắt về phía Cổ Uyển Ngưng ở cách đó không xa, đáy
mắt thoáng qua một chút lo lắng không thể che giấu.
"Có yêu sâu
đậm hơn nữa thì cũng sẽ phai nhạt…" Con ngươi của Cổ Nhược Phong trở nên u ám, "Huống chi, ông ta đáng giá sao?" Nàng cũng không hề nhìn ra Cổ
Uyển Ngưng đối với Cổ Hạo Nhiên còn có thứ tình yêu gì đáng nói, nếu
không, ngay từ lúc Cổ Hạo Nhiên đối xử vài chục năm như một với bà như
vậy, bà có thể nào không đố kỵ không nổi giận không oán hận sao? Hơn nữa sao có thể để phòng lớn một mình nắm quyền toàn gia, sau đó lại để
người của phòng ba quấy rối nhảy nhót?
Vị mẫu thân này của nàng, đoán chừng là người thông suốt hơn bất kỳ ai!
"Đồ đạc của huynh đã chuẩn bị xong chưa?" Cổ Nhược Phong nhìn về phía Cổ
Nhiễm Mặc, giống như hỏi thăm nhưng cũng giống như khẳng định.
"Ừ, huynh cũng không có cái gì muốn mang theo." Cổ gia gì đó, hắn không cần, cũng không đáng.
"Ca, nếu như muội phá hủy nó. . . . . ." Nó, đương nhiên là chỉ Cổ gia.
"Nó nên bị phá hủy từ lâu rồi." Cổ gia đối với hắn mà nói, ngoại trừ cho
hắn một danh phận nhị thiếu gia của Cổ gia, còn lại cái gì cũng không
có. Nhà không phải là nhà, phụ thân càng không phải là phụ thân. Người
kia, thứ ông ta muốn chỉ là quyền lợi, địa vị và danh lợi của mình mà
thôi.
"Tứ muội. . . . . ." Cổ Nhiễm Trần mặc một bộ y phục màu
trắng, phảng phất giống như trích tiên không nhiễm bụi trần, bước vào
sân nhỏ.
"Đại ca?" Tại sao hắn cũng tới đây?
"Nếu như. . . . . ." Cổ Nhiễm Trần nhíu mày, giống như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, "Nếu như muội phải đi. . . . . ."
Cổ Nhược Phong, Cổ Nhiễm Mặc và Phong Huyết Lân đương nhiên nghe hiểu lời
nói của Cổ Nhiễm Trần. Cả ba đều nhíu mày, Cổ Nhiễm Trần này, hình như
không đơn giản.
Sắc mặt Cổ Uyển Ngưng lộ vẻ khó hiểu, lời này của Cổ Nhiễm Trần là có ý gì? Phong Nhi phải đi ư? Đi đâu?
Cổ Nhiễm Trần thấy phản ứng của mọi người thì lập tức nói ra một câu chỉ
sợ không làm người ta kinh ngạc đến chết thì không ngừng lại: "Vậy thì
hãy dẫn huynh đi cùng đi."