Editor: Tinh Linh Tuyết
"Cái gì. . . . . ." Cổ Nhược Phong cảm thấy trong nháy mắt đó hình như mình
đã nghe nhầm rồi, nàng giương mắt nhìn về phía Phong Huyết Lân và Cổ
Nhiễm Mặc, chỉ thấy trong đáy mắt bọn họ cũng tràn đầy kinh ngạc.
"Hãy dẫn ta đi cùng đi." Cổ Nhiễm Trần bước lại gần một bước, trong mắt là sự nghiêm túc không chút lay động.
Cổ Nhược Phong nhìn thẳng vào mắt Cổ Nhiễm Trần một lúc lâu: "Cho ta một
lý do." Nàng không nghĩ ra, nếu Cổ Nhiễm Trần biết mình muốn làm gì, vậy thì cũng nên hiểu Cổ Nhiễm Mặc vừa đi, toàn bộ Cổ gia này sẽ hoàn toàn ở trong tay hắn, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng những tình huống
tranh giành gia sản này nọ. Đối với người bình thường mà nói có thể thấy đây là một chuyện cực tốt, vì sao hắn lại không cần?
Vậy cũng chỉ có một khả năng, Cổ Nhiễm Trần hắn không phải là người bình thường!
"Hẳn là nhị di nương phải biết chuyện này." Cổ Nhiễm Trần cũng không nói rõ mà chỉ nhìn về phía Cổ Uyển Ngưng!
Nhất thời, mấy người trong sân nhỏ đều hướng tầm mắt nhìn về phía Cổ Uyển
Ngưng, rốt cuộc thì nương biết chuyện gì? Dường như có cảm giác chuyện
này không đơn giản như vậy!
"Trần Nhi, con. . . . . ." Cổ Uyển
Ngưng chỉ nhìn chằm chằm Cổ Nhiễm Trần, giống như đang hỏi thăm hắn thật sự muốn nói chuyện này?
"Nhị di nương, chuyện này vốn dĩ nên nói từ mười tám năm trước rồi." Khóe miệng Cổ Nhiễm Trần hiện lên một nụ
cười khổ, đáy mắt tràn đầy cô đơn.
Trong lúc nhất thời, cả sân
nhỏ đều rơi vào một trạng thái tĩnh lặng y hệt thời gian bỗng đứng yên,
tất cả mọi người đều chờ Cổ Uyển Ngưng mở miệng, đồng thời cũng ý thức
được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Cổ Uyển Ngưng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Trần Nhi không phải người của Cổ gia."
Không có tiếng thét chói tai, không có chất vấn, ba người Cổ Nhược Phong, Cổ
Nhiễm Mặc, Phong Huyết Lân cứ lẳng lặng ngồi yên như vậy.
Cổ
Nhiễm Trần không phải là người của Cổ gia, chuyện này chỉ sợ ngay cả bản thân Cổ Hạo Nhiên cũng không biết, nếu không, Cổ Nhiễm Trần đã sớm
không nên tồn tại từ lâu.
"Diệp Tích Tuyết chỉ vào cửa sớm hơn ta một tháng, Mặc Nhi và Trần Nhi đều mười tám tuổi, cũng chỉ chênh lệch
nhau nửa tháng mà thôi."
"Diệp Tích Tuyết mua chuộc bà mụ lén mang theo một đứa bé trai vào phủ lúc tới đỡ đẻ."
"Nếu như sinh nữ nhi, thì sẽ tráo đổi hai người cho nhau."
"Nếu là nam nhi. . . . . ." Cổ Uyển Ngưng nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn
sang Cổ Nhiễm Trần một cái, ý tứ không cần nói cũng biết, tình huống như vậy chỉ sợ là. . . . . .
"Vốn dĩ ta cũng không biết chuyện này.
Nhưng hàng tháng Diệp Tích Tuyết đều phải tới Kỳ Nguyệt Tự dâng hương.
Mười sáu năm trước, trong người Mặc Nhi thấy khó chịu, từ đó trở đi mỗi
tháng ta cũng tới Kỳ Nguyệt Tự, nhưng mà bởi vì phải dỗ Phong Nhi ngủ,
cho nên ta thường ra ngoài muộn hơn bà ấy, kết quả có một lần ta phát
hiện bà ấy thế nhưng lại còn tới trễ hơn ta nửa canh giờ. Hơn nữa sau
đó, lần nào bà ấy cũng tới chậm hơn ta nửa canh giờ."
"Sau lại,
ta liền len lén đi theo bà ấy tới một hộ gia đình làm nông, phát hiện. . . . . . Một cô gái không khác Trần Nhi nhiều lắm."
"Khi đó trong lòng ta đã hiểu rõ vì sao Diệp Tích Tuyết thường âm thầm bỏ mặc Trần Nhi, thậm chí thỉnh thoảng còn đánh mắng nó."
"Vốn dĩ ta cũng muốn nói chuyện này ra, nhưng khi về đến nhà thì lại đúng
lúc nhìn thấy Trần Nhi ngồi ở cửa viện, một đứa bé mới có một hai tuổi. . . . . ."
"Ta đã muốn nói rồi, nhưng. . . . . ."
Cổ Uyển
Ngưng trầm mặc, đám người Cổ Nhược Phong cũng trầm mặc, lúc ấy nếu Cổ
Uyển Ngưng nói chuyện này ra, cho dù Diệp Tích Tuyết không bị trục xuất
khỏi cửa thì cũng sẽ bị lạnh nhạt thất sủng. Mà kết quả của Cổ Nhiễm
Trần. . . . . .
"Huynh biết chuyện này từ khi nào?" Cổ Nhược
Phong nhìn Cổ Nhiễm Trần, vị nam tử như tiên giáng trần này, làm sao hắn có thể bình tĩnh không gợn sóng, không sợ hãi như vậy chứ?
"Chính là năm đó, cái năm ta ngồi ở trước cửa tiểu viện của nhị di nương." Cổ
Nhiễm Trần lại còn có chút vui sướng nhếch miệng lên nở nụ cười.
"Trước khi Diệp Tích Tuyết ra ngoài, ta đã vô tình nghe được."
"Vậy tại sao huynh lại chạy tới trước cửa tiểu viện của mẫu thân ta?" Cổ
Nhược Phong nhíu mày, giọng điệu trêu tức. Nếu hắn còn cười thành tiếng
nữa, thì nàng còn lo lắng cho rằng hắn bất bình cái gì đó? Cõi đời này
vốn dĩ luôn tàn khốc như thế, Cổ Nhược Phong nàng không phải loại người
trách trời thương dân.
"Hết cách rồi, có một lần ta đói bụng,
đúng lúc đó nhị di nương lại cho ta ăn." Cổ Nhiễm Trần mở rộng tay giống như không còn cách nào, làm cả đám người đều kinh sợ, nam tử xuất trần
như vậy mà cũng làm loại động tác này sao?
Mọi người gật đầu một cái, xem ra đứa bé này còn nhỏ tuổi như vậy mà mắt nhìn người thật sắc bén. . . . . .
Không có ai tiếp tục hỏi sau đó Cổ Uyển Ngưng và Cổ Nhiễm Trần rốt cuộc còn
nói những gì, sau đó còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa, những thứ này, đều thuộc về bí mật của hai người bọn họ.
"Huynh không có ý định báo đáp chút gì sao?" Cổ Nhược Phong thả lỏng cảnh giác, con ngươi xoay
vòng, hướng ánh mắt về phía Cổ Nhiễm Trần.
"Không phải là muội
đang làm sao? Ta cũng chỉ tới quạt thêm chút gió châm thêm chút lửa phụ
giúp mà thôi." Lúc nói lời này, Cổ Nhiễm Trần khá bình tĩnh, giống như
chuyện hắn sắp làm cũng chỉ là giống như một hạ nhân xuống phòng bếp xào một món ăn. . . . . .
Khóe miệng Cổ Nhược Phong không tự chủ giãn ra, tiểu tử này. . . . . . Thật quá XX, rất hợp khẩu vị của ta!
Cổ Nhiễm Mặc vỗ bả vai Cổ Nhiễm Trần: "Rốt cuộc huynh cũng thông suốt!"
Lúc trước hắn còn thấy Cổ Nhiễm Trần rất khó ưa, vì sao ư? Vì nương cũng thương tiểu tử này!
Hắn nhìn thấy Cổ Nhiễm Trần cả ngày đều mang dáng vẻ lạnh nhạt không gợn sóng, có thể sánh ngang hòa thượng, nhưng
thực tế trong lòng lại phúc hắc, âm thầm giết người không đền mạng nên
thấy đã thấy hắn ta khó ưa từ rất lâu!
"Đều như nhau cả thôi." Cổ Nhiễm Trần nhìn về phía Cổ Nhiễm Mặc, bỗng nhiên nhướng mày, con ngươi
phải nói là cực kỳ phong lưu, nào có ai có thể nghĩ tới diện mạo chân
thực của đại công tử Cổ gia nhìn như không dính bụi trần – Cổ Nhiễm Trần lại là như vậy!
Khóe mắt Cổ Nhiễm Mặc thoáng co giật, bị trúng nội thương. . . . . .
Vì vậy, trong sân nhỏ lập tức xuất hiện một khung cảnh cực kỳ hài hòa: Cổ
Nhược Phong và Cổ Nhiễm Trần cùng đánh cờ, Phong Huyết Lân và Cổ Nhiễm
Mặc ngồi bên cạnh nhìn bàn cờ, còn Cổ Uyển Ngưng thì nằm trên một cái
giường nhỏ quan sát bốn người, ánh mắt không ngừng di chuyển từ người
này sang người khác.
"Ui da! Tỷ tỷ thật hăng hái!" Diệp Tích
Tuyết và Thượng Quan Mạn Nhu dẫn theo ba người con gái và một đám hạ
nhân chậm rãi bước vào, người mở miệng chính là Thượng Quan Mạn Nhu, con ngươi của bà ta lóe lên ánh sáng âm độc tàn nhẫn.
Khá lắm, Cổ
Nhược Phong! Leo lên người Huyết Vương thì giỏi lắm hả? Hôm nay lại dám
bắt các bà phải nhìn sắc mặt nàng ta! Hơn nữa, ở lễ hội Vân Hồ ba ngày
trước, còn dám làm cháu gái ruột của bà bị mất mặt!
"Sao nào, một di nương nho nhỏ, thấy Vương gia mà không vấn an sao?" Cổ Nhược Phong
liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn Nhu, thật là một kẻ ngu ngốc, lại càng
không bằng Thượng Quan San! Bản thân làm vũ khí cho người ta mà cũng
không biết.
"Ngươi! Ta là tam nương của ngươi!" Thượng Quan Mạn Nhu hét to.
"Tam nương?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, bà ta thật đúng là đề cao bản thân
mình quá rồi nhỉ? Trước kia, Cổ Tiểu Tứ để mặc cho bọn họ bắt nạt, bị ép phải gọi Thượng Quan Mạn Nhu là tam nương. Bà ta đảm đương nổi chữ
"Nương" này sao?
Quả nhiên, trong đáy mắt Diệp Tích Tuyết chợt
lóe lên một tia âm độc khó có thể phát hiện. Ở trong một gia đình lớn,
chỉ có chánh thất mới xứng được người khác gọi là "Nương", còn lại chỉ
có thể tự xưng là di nương, đương nhiên, con ruột của mình thì có thể
gọi là nương.
Bà ta chỉ là một tam di nương, vậy mà hôm nay lại
vọng tưởng mình gọi bà ta là "Tam nương", như vậy chẳng phải là đang
khiêu khích người nào đó sao?
"Mặc dù bà là tam nương của ta…" Cổ Nhược Phong đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Tam nương", khóe mắt khẽ liếc
về phía Diệp Tích Tuyết đang nắm chặt một góc tay áo, "Nhưng trước hết
ta còn là Huyết Vương phi!" Cho nên, dù là chánh thất như Diệp Tích
Tuyết, thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn hành lễ cho ta!
"Cổ Nhược Phong! Ngươi đừng quá đáng!" Cổ Nhược Ly nhảy ra ngoài, ngón trỏ chỉ về phía Cổ Nhược Phong, sắc mặt lộ rõ lửa giận!
Rất tốt, khóe miệng Cổ Nhược Phong cong lên tạo thành một góc tối đa, nàng quyết định, hoãn kế hoạch lại.