Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 139: Q.1 - Chương 139: Chân dài to của Quân Dập Hàn




Nơi xuống núi Hắc Minh không chỉ có người canh giữ, cả núi càng thêm bố trí một trận pháp cực kỳ tuyệt diệu, trận pháp này cũng không phải Quân Dập Hàn không phá được, nhưng mắt trận của trận pháp này rất kỳ quái, một khi phá cực kỳ tốn thời gian, nếu hắn mạnh mẽ xuống núi tác động đến trận pháp nhất định sẽ khiến người trên núi cảnh giác, Bách Lý Cảnh Nhiên cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đến lúc đó nếu hắn lên núi sợ rằng rất khó khăn, huống chi Mộ Hàn còn ở trên núi, trước khi lên núi hắn đã đồng ý sẽ bảo vệ hắn chu toàn, thì tất nhiên không thể không tiếng động ném hắn lại.

Quân Dập Hàn thu hồi tầm mắt từ vách núi về, tròng mắt hơi trầm cởi áo choàng trên người mình xuống, đè đầu Ôn Noãn bị hắn trói chặt sắp nhảy dựng lên bọc kín thân mình một đường từ đầu đến chân, lặng yên không một tiếng động trở lại trong phòng mình, mũi chân vừa chạm xuống đất, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, hắn tiện tay ném Ôn Noãn lên giường mình, nằm nghiêng lên giũ chăn hạ mành trướng xuống, lúc này mới giọng nói lười biếng nói: “Ai?”

“Là ta, Thủy Ngọc.”

“Nửa đêm khuya khoắt như vậy Thủy Ngọc cô nương đến tìm Mộ mỗ không biết có chuyện gì?”

“Tất nhiên có chuyện quan trọng mới có thể hơn nửa đêm đi tìm ngươi, nếu Mộ công tử đã mặc xong quần áo thì ta liền vào.” Thủy Ngọc nói xong, không đợi Quân Dập Hàn đáp lời đã đẩy thẳng cửa đi vào.

“Tính tình Thủy Ngọc cô nương quả nhiên rất phóng khoáng.” Giọng Quân Dập Hàn lạnh lùng, tay đặt bên chăn dùng sức ngăn chặn nữ nhân đang điên cuồng không yên phía dưới, cũng may lúc trước hắn điểm á huyệt của nàng, cho dù nàng giày vò như thế nào, trong miệng suy cho cùng cũng không thể phát ra âm thanh.

“Thủy Ngọc một kẻ mãng phu núi hoang tất nhiên phóng khoáng.” Thủy Ngọc vẫn không hề tức giận chút nào với Quân Dập Hàn hoàn toàn lạnh lẽo nói lời châm chọc, nàng ôm cánh tay tựa lưng vào bàn, nhìn xuyên qua màn lụa có thể thấy được bóng dáng Quân Dập Hàn đang ngồi nghiêng nói, “Làm giao dịch như thế nào?”

“A.” Giọng Quân Dập Hàn khẽ lên cao, “Nói nghe thử một chút.”

“Ngươi đồng ý thành hôn với ta, ba ngày sau ta thả hai huynh muội các ngươi xuống núi.” Trong ánh mắt lạnh lẽo của Thủy Ngọc có sự kiên định.

“Giao dịch này của Thủy Ngọc cô nương ngược lại khiến tại hạ hồ đồ, chỉ có điều hình như chuyện này cũng không có tổn thất gì với tại hạ, chỉ cần Thủy Ngọc cô nương nói lời giữ lời, tại hạ tất nhiên.” Hắn nói đến đây, nhíu mày một cái, ngừng nói, hai mắt âm trầm nhìn xuống cái chăn không ngừng động, nữ nhân dưới chăn thế mà lại, thế mà lại dám can đảm cắn bắp đùi hắn hút máu của hắn? Một tay khác của hắn không biến sắc luồn vào trong chăn giữ cổ nàng lại, muốn kéo nàng ra, ai ngờ tay hắn vừa động ra sau, nàng một mực cắn chặt bắp đùi hắn không buông cũng theo đó kéo ra sau, suýt chút nữa cứng rắn xé rách miếng thịt bắp đùi hắn.

“Mộ công tử?” Thủy Ngọc thấy giọng nói của hắn bỗng dưng khựng lại, bóng dáng phía sau trướng mành khẽ nhúc nhích, nghi ngờ kêu lên.

“Tại hạ đồng ý giao dịch với Thủy Ngọc cô nương, đêm đã khuya, tại hạ muốn nghỉ ngơi, không tiện đưa tiễn.” Giọng Quân Dập Hàn trầm lạnh đuổi khách, tay phía dưới cũng mò mẫn nắm cằm Ôn Noãn, nếu xé rách tiếp, sợ rằng miếng thịt này của hắn không thể không bị nàng cắn xuống.

Nếu mục đích đã đạt thành, cho dù giọng điệu của hắn không tốt, Thủy Ngọc cũng không có ý định đi so đo, nàng đứng dậy đang định rời đi, lại nghe sau trướng mành truyền đến một loạt âm thanh “Ừng ực ừng ực”, còn chưa kịp đợi nàng lên tiếng hỏi thăm, sau trướng mành đã truyền đến giọng nói băng giá kèm theo vài phần cắn răng nghiến lợi của Quân Dập Hàn: “Tại hạ đột nhiên cực kỳ đói, khiến Thủy Ngọc cô nương chê cười.”

“Ta đi kêu người đưa chút đồ ăn lên cho ngươi.” Thủy Ngọc mấp máy môi lạnh lẽo, đi ra khỏi phòng.

Quân Dập Hàn giơ tay vén chăn lên, dàu ngón tay vừa chạm đến cằm Ôn Noãn, Thủy Ngọc đi rồi quay lại đẩy cửa ghé nửa người vào nói: “Không biết Mộ công tử thích ăn món gì?”

“Nước tương xào khoai tây.” Hắn khom gối cúi đầu ngăn cản Ôn Noãn, tay đặt trên cằm nàng đổi thành tay ngăn chặn đầu nàng, ngăn chặn nàng lại bắt đầu điên cuồng lăn lộn thuận miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng thì chân mày hắn hơi nhíu, nước tương xào khoai tây là món gì? Hắn thích ăn món này từ khi nào?

“Nước tương xào khoai tây?” Tròng mắt Thủy ngọc trợn trừng nhìn bóng dáng lười biếng nhàn tản sau màn trướng, im lặng một lúc, khen: “Khẩu vị của Mộ công tử thật sự siêu phàm thoát tục, khác người khác.” Ngay sau đó thu người về đóng cửa lại rời đi.

Mà vốn không có máu trinh hóa giải cổ độc trong cơ thể, cổ họng như lửa bất đắc dĩ hút máu Quân Dập Hàn như nước trà làm nhuận họng, trong miệng nàng như mật đắng ra đến ngoài miệng, trong đầu ầm ầm ù ù giống như có thứ gì sắp nổ tung, phồng lên khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, nàng cực kỳ khó chịu liền muốn lấy được thứ gì hóa giải, vì vậy miệng khẽ buông lỏng đùi Quân Dập Hàn lại hung hăng cắn một phát, càng dùng sức hút máu hắn, tới nay bi thương không nói rõ ràng ở trong đầu nàng không cách nào phát tiết đuổi ra làm cho nàng khó chịu, hốc mắt cũng căng đau nói cũng không rõ được.

Chân mày Quân Dập Hàn rét lạnh, đáy mắt âm trầm cuối cùng bị một phát cắn này của nàng cắn ra tức giận tầng tầng, hiện giờ hắn thật hận không thể một chưởng chụp lên đầu trắng như tuyết này của nàng, đập chết nàng cho xong hết mọi chuyện, nhưng chưởng vừa nâng lên, lại cuối cùng ngừng lại một chút chuyển sang giữ cằm nàng, miệng trên đùi hắn lúc này cũng buông lỏng ra, hai mắt đỏ ngầu hơi mơ màng nhìn hắn, cổ họng ợ một cái no nê mang theo mùi máu tanh dày đặc, hun đến Quân Dập Hàn rốt cuộc không thể nhịn được nữa nhấc chân đá về phía nàng.

Kết quả...

Tròng mắt Quân Dập Hàn nhìn nữ nhân đã trước một bước nhào tới ôm lấy bắp đùi mình, trong nháy mắt khò khò ngủ say, đột nhiên có cảm giác bất lực thật sâu!

Đây rốt cuộc nữ nhân gì?

Hút no máu của hắn rồi ôm bắp đùi của hắn ngủ, chẳng lẽ coi bắp đùi của hắn là kho máu kiêm thêm gối đầu của nàng, khi tỉnh thì hút máu lúc ngủ làm gối đầu?

Quân Dập Hàn kiềm chế tức giận trong lòng, tách tay nàng ra, tách không ra, nhấc chân đạp thân thể nàng đi, đạp không rời, giằng co nửa canh giờ thử không dưới mười phương pháp, đợi đến khi khoai tây nước tương Thủy Ngọc đưa tới cũng đã đông lại thành cục lạnh toát, hắn rốt cuộc bỏ qua đấu tranh với nữ nhân ngủ như heo, đưa tay kéo chăn lên đắp, rất bực bội ngủ.

Sau khi Ôn Noãn tỉnh lại, đầu vẫn hơi hỗn loạn, thần kinh của nàng bị mùi máu tươi nồng nặc trong miệng kích thích đột nhiên rõ ràng, nhìn khoảng không gian đen kịt trước mắt, thân thể quanh mình lại hoàn toàn ấm áp, nàng hơi không rõ mình ở đâu, vật gì đó ôm vào trong lòng khẽ giật giật, nàng giật mình trong lòng, đầu ngón tay run run sờ lên vật kia, ấm áp, giơ tay chọc chọc, ừ, co giãn thật tốt, lòng bàn tay chậm rãi chạy lên siết chặt, rất dài, rất thô, hình như là...

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói cực kỳ âm trầm vang lên trên đỉnh đầu, sau một khắc, thứ gì đó che trên đầu trong nháy mắt bị vén lên, khuôn mặt lạnh lùng đến cùng cực cũng xuất hiện ngay trước mắt nàng.

Tròng mắt nàng nhìn xuống dưới một chút, ừ, quả nhiên là chiếc chân dài to.

Chân dài to chân chân chân chân?

Nàng thế nhưng lại ôm chân dài to của Quân Dập Hàn?

Tia sáng tản đi “Vèo” cái lại chiếu vào trong óc, như vậy tối hôm qua, tối hôm qua, tối hôm qua cụ thể là cái gì thì nàng cũng không nhớ, chỉ biết mình bị cổ độc phát tác, nhưng hiện giờ lại ôm chân dài to của hắn, ngủ chung trên giường cùng hắn, thân thể Ôn Noãn đột nhiên vọt lên khí lạnh, trước khi đầu óc còn chưa nhận được chỉ thị, thân thể đã đột nhiên nhào về phía trước, đè Quân Dập Hàn ở phía dưới, môi đè lên môi hắn, tiến trình nhìn như thong thả này lại chỉ diễn ra trong điện quang hỏa thạch *, mà Quân Dập Hàn lạnh lùng đang chuẩn bị tính toán sổ sách với nàng thật sự không ngờ tới nàng sẽ có phản ứng quỷ dị như vậy, vì vậy, hắn đường đường là Hàn Vương, không chỉ bị nữ nhân đè còn bị nữ nhân cưỡng hôn, lại không đợi đẩy nữ nhân trên người ra đã một lần nữa nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

(*) điện quang hỏa thạch: Chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong nháy mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp và lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu).

Đầu ngón tay Ôn Noãn vừa thu ngân châm lại, vội vã đứng dậy kéo chăn đắp cho hắn, mở cửa nhìn coi, thừa dịp bốn phía không có ai, vội vàng chạy về trong phòng mình rửa mặt, vừa thay xong áo, đợi đến khi nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm ngồi trước bàn trang điểm, lúc này mới giật mình phát hiện chẳng biết từ khi nào tóc trắng dần biến thành đen, dung mạo cũng đang dần biến trở về dáng vẻ “Mộ Hàn” trước đây.

Cổ độc này lúc phát tác còn có công hiệu “Phân rõ dung mạo thật”?

Trong lòng Ôn Noãn nhất thời vui buồn mỗi nửa, vui chính là Quân Dập Hàn còn chưa phát hiện ra thân phận của nàng, nàng vẫn có thể tiếp tục lấy thân phận Mộ Hàn sống bên cạnh hắn, buồn là hình như thời gian cổ độc này phát tác cũng không có quy luật vả lại khoảng cách thời gian đang ngắn dần, ở dưới tình huống thần trí của nàng không rõ ràng mà khuôn mặt này đổi tới đổi lui, khả năng bại lộ xác thực thật cao, nhưng hiện nay nàng cũng không có biện pháp nào giải đáp rõ ràng, nên giờ cũng chỉ có thể để sầu lo sang một bên, nàng khẽ thở dài cầm lược lên chỉnh lại tóc rối tung, lại nâng má lẳng lặng quan sất mình “Biến sắc mặt” trong gương.

Chỉ có điều, nàng hơi không hiểu, trước đây nàng cũng không nghe nói khi cổ độc này phát tác thì khiến cho đầu tóc biến trắng, mà Vương công công chính là một ví dụ tốt nhất, nếu như thế, vậy tại sao tóc nàng lại biến trắng lúc cổ độc phát tác?

Chẳng lẽ mỗi người mỗi khác?

Ôn Noãn chỉ cảm thấy cuộc sống này của nàng thật sự bị cổ này làm cho cực kỳ phiền lòng, mà tất cả chính là do hai lão bất tử Mộ Dung Tịnh và Vương công công một tay thúc đẩy, mỗi lần nghĩ đến cổ này khiến cho nàng bị khổ cùng với khiến cho nàng và Quân Dập Hàn trở thành xa lạ, nàng đều hận không thể lột da hai người kia.

Mà ngày này, nàng tin tưởng sẽ không quá xa!

“Hoàng thượng, đi mau.” Âm thanh Mục An phá cửa đi vào.

Quân Hạo Thiên kinh ngạc nhìn thấy hắn máu me đầy người, trong lòng lập tức sáng tỏ, nhất định là mật chỉ của hắn bị người của Thái hậu lấy đi, trong lòng hắn trầm xuống, mặt mũi đông lạnh nói, “Trẫm thân là vua của một nước, sao có thể vứt bỏ đất nước nhếch nhác chạy đi, ngươi mang theo đám người Đức Quý rời đi, đi tìm Hàn Vương.”

“Hoàng thượng.” Một chân Mục An qùy xuống, cực kỳ đau đớn nói, “Là thuộc hạ vô năng, không thể làm xong chuyện Hoàng thượng giao phó, thuộc hạ vốn nên lấy cái chết để tạ tội, nhưng bây giờ không phải là lúc thuộc hạ lấy cái chết để tạ tội, lúc này mật chỉ đã rơi vào trong tay Thái hậu, Thái hậu nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, thuộc hạ lẻn về đã phát hiện Kinh thành và trong cung đã di chuyển hỗn loạn, sợ rằng không qua được mấy canh giờ, Thái hậu sẽ phát động cung biến, hiện giờ toàn bộ Kinh thành đều trong tay bà ta, đừng trách lời thuộc hạ phạm thượng, cho dù ngài lưu lại chẳng qua cũng hy sinh vô ích, vì sao ngài không tự mình đến quân doanh của Hàn Vương trước, lấy Hàn Vương hộ tống, mượn lực Hàn Vương đoạt lại chính quyền, ngài là người đứng đầu nước Linh, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, Hàn Vương vốn là tấm gương chính nghĩa đến lúc đó sẽ như hổ thêm cánh, diệt trừ Thái hậu chỉ trong ngày một ngày hai.”

“Điều ngươi nói sao trẫm không biết, nhưng bây giờ trẫm còn mặt mũi nào đi gặp Dập Hàn.” Hắn tỏ vẻ mệt mỏi vuốt trán, “Trẫm làm Hoàng đế mấy năm thật mệt mỏi, trẫm cực kỳ chán nản với mấy cái quyền mưu này.”

“Hoàng thượng nếu muốn thoái vị, đại khái vẫn nên đợi chiều hướng thiên hạ định xuống rồi truyền ngôi vị cho Hàn Vương.” Mục An khổ sở khuyên nhủ, “Chẳng lẽ Hoàng thượng định để cơ nghiệp tiên hoàng lập nên rơi vào trong tay gian phụ bị hủy đi trong chốc lát, khiến thiên hạ sinh đại loạn, chiến hỏa liên miên khiến dân chúng trôi giạt khắp nơi sao?”

“Hoàng thượng, đi thôi, van cầu ngài đi thôi.” Đức Quý ở bên cạnh cũng quỳ lên trước rơi lệ, “Hoàng thượng, cho dù ngài không nghĩ về mình cũng phải nghĩ đến Hà Nhi cô nương, ngài suy ngĩ một chút xem Hà Nhi cô nương sẽ hy vọng nhìn thấy dáng vẻ ngài như bây giờ sao? Nhưng nếu có một ngày ngài gặp lại Hà Nhi cô nương, ngài lấy mặt mũi nào gặp lại nàng ấy?”

Đúng vậy, nếu hắn có gặp lại Hà Nhi ở dưới cửu tuyền, hắn nên lấy mặt mũi nào gặp nàng? Là nam tử to lớn cao ngạo có thể cho nàng dựa vào một đời, hay là một Hoàng đế nghèo túng nhếch nhác chờ chết?

Vẻ mặt Quân Hạo Thiên nghiêm túc lại, thu hồi ngọc tỷ trên bàn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích trong khe tối, phía sau khẽ nhúc nhích, trên tường tách ra lộ ra một thông đạo: “Theo trẫm.” Hắn dẫn đầu mà vào, Mục An và Đức Quý tiến lên đuổi theo, lối đi sau lưng lập tức khép lại không nhìn ra một khe hở.

Lối đi này là mật đạo mà tiên hoàng lúc khai quốc đề phòng chính biến lưu lại nối thẳng ra Hoàng thành, chỉ có các đời Hoàng đế hấp hối sắp chết mới có thể báo cho Hoàng đế kế nhiệm, vì vậy, cả Hoàng cung trừ bản thân Hoàng đế ra thì không một ai biết.

“Thái hậu, đã tìm khắp cả Hoàng cung, cũng không thấy được bóng dáng Hoàng thượng, Đức Quý công công bên cạnh Hoàng thượng cũng biến mất không thấy nữa.” Thị vệ thống lĩnh Phó Kiến báo lại.

“Cái gì?” Sắc mặt Mộ Dung Tịnh cực kỳ khó coi, tròng mắt bà khẽ nhúc nhích, nói với Phó Kiến, “Bổn cung từng nghe tin đồn trong cung còn có mật đạo chạy trốn, ngươi dẫn người đi lục soát cẩn thận cho ai gia, cần phải tìm ra mật đạo này cho ai gia, mặt khác, cả Kinh thành giới nghiêm, cho phép vào không cho phép ra, phải lục soát từng nhà, lại phải cắt người canh giữ nghiêm các trạm kiểm soát từ Kinh thành, đặc biệt Ký Châu làm đầu.”

“Vâng.” Phó Kiến lĩnh mệnh lui ra.

“Thái hậu, nô tài không tìm được ngọc tỷ, có lẽ lúc Hoàng thượng rời đi đã mang theo.” Ngọc công công vội vàng bước lên trước nhỏ giọng nói với Thái hậu.

“Tốt, hắn thật sự không hổ là người Quân gia.” Mắt phượng của Mộ Dung Tịnh hiện lạnh lẽo, siết chặt hai nắm tay, cắn răng nói, “Lấy đi thì như thế nào, ai gia thật sự muốn xem hắn chạy thoát khỏi năm ngón tay của ai gia như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.