Ôn Noãn chỉ rời đi trong giây lát, Quân Dập Hàn đã tỉnh lại, nhìn phòng trống không của mình, trong tròng mắt trong trẻo lạnh lùng lộ vẻ tối tăm, nữ nhân này thật sự có khả năng, thật không ngờ dễ dàng chạy thoát khỏi từ trong tay hắn, xem ra Vương phi của hắn không thể khinh thường, hắn chỉnh lại áo đứng dậy mở cửa phòng bước ra ngoài.
Ôn Noãn vừa mới mở cửa, lại thấy Bách Lý Cảnh Nhiên sắc mặt tiều tụy chân mày nhíu chặt đang đứng bên ngoài, nàng đột nhiên xuất hiện khiến cho hắn lộ vẻ vui mừng, cánh tay duỗi dài một phát ôm chặt nàng vào trong ngực, giọng nói khó nén khẩn trương và sợ hãi, “Noãn Bảo, tối hôm qua nàng đi đâu, làm ta lo lắng chết rồi.”
“Cũng chỉ đi tìm chỗ hẻo lánh tản bộ mà thôi.” Ôn Noãn đẩy một cái nhưng không đẩy ra được, trầm giọng nói, “Ta cũng không phải Noãn Bảo gì đó trong miệng ngươi, trại chủ xin tự trọng.”
“Không phải bị bắt đi là tốt rồi.” Bách Lý Cảnh Nhiên không để ý đến nàng phủ định, càng thêm dùng sức ôm nàng vào trong ngực nói, “Nàng không biết chứ, tối hôm qua lúc không thấy nàng, ta cho rằng nàng bị yêu nữ bắt đi thì khẩn trương và sợ hãi đến mức nào đâu, Noãn Bảo, ta không muốn mất đi nàng lần thứ hai.”
“Yêu nữ?” Ôn Noãn giật mình trong lòng.
“Ừ.” Giọng hắn lạnh lẽo, “Tối hôm qua ta phái người tìm khắp cả núi Hắc Minh cũng không tìm ra được tung tích của ả, xem ra người này không đơn giản, sau đó ta tăng thêm người tới bảo vệ cho nàng, nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để cho yêu nữ tổn thương nàng một chút nào.”
Ôn Noãn yên lặng trong lòng, thế giới này sợ rằng không có ai yên tâm hơn nàng!
Xem ra chuyện tối qua đúng là gây náo loạn không nhỏ, trong đầu không tự chủ được nhớ tới cảnh lúc mới tỉnh lại, tai nàng khẽ nóng lên, đang định nhắc nhở Bách Lý Cảnh Nhiên buông nàng ra, ngước mắt lại thấy Quân Dập Hàn cách đó không xa đang tròng mắt tối tăm như nước nhìn mình, nàng căng thẳng trong lòng, theo bản năng đưa tay đột nhiên đẩy Bách Lý Cảnh Nhiên ra.
“Noãn Bảo?” Bách Lý Cảnh Nhiên không hiểu nhìn về phía nàng, ngay sau đó theo tầm mắt của nàng nhìn về phía sau hắn, gió nhẹ lướt qua, một mảng cúc bách nhật như sóng dao động tầng tầng lớp lớp, mà người nọ mặc bộ đồ trắng đứng chắp tay, lạnh nhạt tùy ý lại hiển thị rõ vẻ tao nhã, cảnh đẹp cả vườn đều biến thành nền cho hắn ta, vẻ mặt hắn khẽ đổi nói với Ôn Noãn: “Noãn Bảo, hắn ta chính là huynh trưởng Mộ Dập của nàng?”
“Hả?” Ôn Noãn hơi mất hồn, liếc mắt nhìn về phía hắn, hơi sững sờ lại gật đầu nói, “Huynh trưởng của ta.” Nàng cất bước đi tới bên cạnh Quân Dập Hàn, “Lúc này đại ca đến tìm tiểu muội có chuyện gì sao?”
“Ừ.” Quân Dập Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Bách Lý Cảnh Nhiên, nói với Ôn Noãn, “Đi theo ta.”
Ôn Noãn quay đầu liếc nhìn Bách Lý Cảnh Nhiên, cất bước đi theo Quân Dập Hàn.
Bọn họ thật sự là huynh muội đời này? Bách Lý Cảnh Nhiên nhìn hai bóng lưng cùng rời đi, trong lòng hơi trầm xuống.
“Ta vừa nghe hắn gọi ngươi là Noãn Bảo?” Quân Dập Hàn giống như tùy ý hỏi.
“Thuộc hạ không biết hắn, hắn cũng chỉ hiểu lầm thuộc hạ thành một bằng hữu của hắn mà thôi.” Ôn Noãn phủ nhận, thân phận lúc này của nàng nếu như có liên quan đến trại chủ Hắc Minh trại cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Tên này không tệ.” Quân Dập Hàn dừng bước lại, ánh mắt ngừng lại trên mặt nàng, lại nói, “Hai ngày sau chính là ngày đại hỉ của ngươi và Bách Lý Cảnh Nhiên, ngươi đã biết?”
“Ngày đại hỉ?” Ôn Noãn hơi kinh ngạc, Cố Thần Vũ đây là xướng tuồng gì, hắn đã cho rằng nàng là Noãn Bảo, sao lại còn thành thân với nàng?
Nàng chần chừ nói: “Ngài chắc chắn rằng tin tức này không sai, là thành thân với thuộc hạ?”
Quân Dập Hàn không nói gì mà nhìn nàng, Ôn Noãn ngượng ngùng nói: “Vậy chuyện thành thân này cũng không thể thành, thuộc hạ chính là nam nhân.”
“Ngày đó ta cũng sẽ thành thân với Thủy Ngọc cô nương.” Quân Dập Hàn không mặn không nhạt bổ sung.
“Không được!” Ôn Noãn lập tức phản đối, đợi sau khi phản ứng lại thấy tròng mắt sâu của Quân Dập Hàn nhìn chăm chú vào nàng, nàng ho khan một cái che giấu sự luống cuống của mình, khẽ cười nói, “Thuộc hạ nhất thời đầu óc không suy nghĩ, cho là Vương gia định hy sinh bản thân để hoàn thành việc chung mới nhất thời tình thế cấp bách không lựa lời mà nói, mong Vương gia tha tội, hiện giờ suy nghĩ cẩn thận, Vương gia làm thế dường như có đoạn sau, thuộc hạ chăm chú lắng nghe.”
“Nếu bổn Vương thật sự hy sinh bản thân hoàn thành việc chung thành hôn với Thủy Ngọc thu phục Hắc Minh trại thì nên làm như thế nào?” Tay Quân Dập Hàn cầm ly trà, giống như thuận miệng mà hỏi.
“... Như thế, thuộc hạ tất nhiên kính nể không thôi, Vương gia quả nhiên là tình yêu vĩ đại.” Trong lòng Ôn Noãn hơi cắn răng nghiến lợi, nói lời không giống trong lòng, lúc này làm thuộc hạ nàng có thể nói như thế nào, chẳng lẽ túm cổ áo hắn cảnh cáo nếu hắn thật sự dám thành hôn với nữ tử khác, nàng chẳng lẽ trói hắn ở trên giường rồi quất hắn một trăm tám mươi roi, lại ném nữ nhân kia vào trong rừng sâu nước thẳm với khỉ hay sao?
Chỉ có điều, sáng không thể cũng không có nghĩa không thể tối, trong đầu Ôn Noãn không thể ức chế mà mở ra vai võ phụ toàn vẹn với Quân Dập Hàn và Thủy Ngọc, mà sau khi Quân Dập Hàn nghe được câu trả lời của nàng, cũng chẳng biết tại sao trong lòng trầm xuống, giọng nói đột nhiên chuyển lạnh: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, chờ đại hôn.”
(*) vai võ phụ: vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ.
“Vâng.” Ôn Noãn bực bội trả lời quay người đi, nàng hận không thể ngay bây giờ chạy đi chất vấn tên khốn kiếp Cố Thành Vũ này rốt cuộc có phải đầu óc xuyên qua bị ngu ngốc rồi không, thế nhưng lại nghĩ đến muốn thành thân với nàng, nhưng bây giờ nàng phủ nhận thân phận của nàng cũng không thể nhận hắn lúc này, vì vậy, cũng đành phải cứng rắn nuốt lấy cơn buồn bực này.
“Chủ thượng, đây là người mới vào dưới trướng Hàn Vương, mời xem qua.” Thanh Nham trình bức họa lên nói.
Mạnh Cô Nhiễm thờ ơ đưa mắt liếc nhìn những bức họa đang mở ra, cuối cùng dừng lại trên một bức họa, khóe môi hắn khẽ nhếch một nụ cười diêm dúa lẳng lơ, đầu ngón tay khẽ chạm lên hình nam tử tuấn tú tên “Mộ Hàn” trên bức tranh nói: “Mang người này đến cho bổn tọa.” Chậc chậc, tên này đúng là nói hết tình cảm tương tư nha!
“Bẩm chủ thượng, người này hiện giờ không ở trong quân doanh.”
“Hả?”
“Hôm qua nàng ấy bị bắt lên Hắc Minh trại, hai ngày nữa sẽ thành thân với trại chủ Hắc Minh trại.”
“Có ý tứ.” Nụ cười bên khóe môi Mạnh Cô Nhiễm càng diêm dúa lẳng lơ hơn, “Bổn tọa phải đi nhìn xem trò náo nhiệt này một chút mới được.”
“Lão đại, hôm nay chúng ta có thu hoạch rất tốt, cướp con dê béo.” Hữu Nhất Hữu Nhị cười đùa đẩy cười cướp được vào phòng lớn.
Ôn Noãn bị Bách Lý Cảnh Nhiên túm lấy cùng nhau ăn cơm nghe vậy ngẩng đầu lên, lại thiếu chút nữa phun cơm ra ngoài, nàng nhìn Quân Hạo Thiên mặt mũi khô gầy hơi có vẻ trắng bệch cùng với Mục An cả người đẫm máu, Đức Quý giả bộ làm nô bộc đầy mặt tức giận chân mày nhíu chặt, ba người này vốn nên ở trong Hoàng cung bây giờ lại bị người của Hắc Minh trại túm lên núi, chẳng lẽ trong cung có vấn đề?
“Hả?” Tròng mắt đen sâu của Bách Lý Cảnh Nhiên nhàn nhạt quét qua ba người, tiếp tục dùng bữa.
“Hắc hắc, hai chúng ta mang theo các huynh đệ đi mua đồ lão đại ngài dặn dò, ai ngờ dưới chân núi cách đó không xa đụng phải một đám người mặc đồ đen đuổi giết mấy người này, nhất thời tay chân ngứa ngáy liền đi lên làm một trận.” Hữu Nhị hưng phấn kích động lấy ra miếng ngọc bội đưa cho Bách Lý Cảnh Nhiên nói, “Lão đại, ngài xem ngọc bội này sáng bóng thanh thuần chạm đến là ấm, tuyệt đối là ngọc thượng đẳng, khí độ của mấy người này cũng không phải người bình thường có thể so sánh, trong nhà nhất định giàu có, ta cũng coi như cứu bọn họ một mạng, để cho bọn họ viết thư về nhà mang tiền đến chuộc, tuyệt đối là một bút toán lớn.”
Ngọc này... Tròng mắt Ôn Noãn híp lại, trực giác nhìn quen mắt.
“Trả ngọc lại cho ta, những thứ khác tùy ngươi muốn cái gì ta đều đồng ý.” Giọng Quân Hạo Thiên trầm thấp, eo ưỡn thẳng, hiện giờ mặc dù thân thể gầy gò không chịu nổi nhưng không hề mất đi khí độ Quân Vương.
“Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có đủ tư cách nói điều kiện với ta?” Đầu ngón tay Bách Lý Cảnh Nhiên vuốt môi, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai.
“Lớn mật!” Đức Quý không thể nhịn được gầm lên tiếng.
“Cmm có gan!” Hữu Nhị hung hăng đạp một cước lên đầu gối Đức Quý, hắn quỳ xuống trong nháy mắt.
“Gia cóc quản ngươi trước kia là quan lại quyền quý hay Hoàng đế lão tử, hiện giờ ở trong Hắc Minh trại ta thì lão đại của chúng ta là lớn nhất, ngươi tốt nhất yên phận một chút cho gia, bằng không gia vả nát miệng ngươi đập gãy chân ngươi lại tha ngươi ra sau núi cho chó hoang ăn, ngươi tin không?” Hữu Nhị độc ác nói.
Đức Quý căm tức nhìn hắn, nhưng cuối cùng cũng hiểu mình đang ở trong địa bàn của người ta, không thể làm gì khác hơn đành phải căm giận mà im lặng.
Ôn Noãn hơi nhức đầu, những người này thật sự không biết bọn họ đúng là bắt gã Hoàng đế lão tử lại, hiện giờ quả nhiên là rồng mắc cạn bị tôm giở trò hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, nàng nhìn khuôn mặt trắng bệch gắn đầy vẻ lạnh lẽo giống như chuẩn bị nổi giận của Quân Hạo Thiên, trong đầu đột nhiên nhớ tới đây là vật đính ước ban đầu Hà Nhi đưa cho hắn, vì tránh cho hai phe xảy ra va chạm không đáng, nàng khẽ nhếch mày, đưa tay cầm lấy miếng ngọc bội ở trong tay Bách Lý Cảnh Nhiên, giả bộ nhìn coi nói: “Ngọc này ngược lại nhìn quen mắt.” Lại hơi ưu tư dâng lên ý cười khẽ, “Hóa ra là mấy ngày trước đó từng nằm mơ thấy, ta còn nhớ được tên chỗ nhặt được ngọc này, gọi là ‘đình Bích Hà’.”
Tròng mắt Quân Hạo Thiên chấn động, nhìn thẳng về phía nàng, nàng lại chỉ nhìn ngọc, yêu thích không buông tay, nói với Bách Lý Cảnh Nhiên: “Thấy vậy xem ra ngọc này rất có duyên với ta, không bằng đưa cho ta được không?”
“Nàng muốn cứ cầm đi.” Bách Lý Cảnh Nhiên không coi là quan trọng, khó có được nàng thích một vật chủ động mở miệng đòi lấy, hắn sao có lý không cho, ngay sau đó nói với Hữu Nhị, “Dẫn người đi xuống, làm theo lời các ngươi nói.”
“Rõ.” Hữu Nhị Hữu Nhất thần thái sáng láng dẫn ba người đi, tròng mắt Quân Hạo Thiên ở trên người Ôn Noãn thu hồi lại, trầm mặc không nói cùng Đức Quý đỡ Mục An bị trọng thương rời đi.
Hoàng đế bị sơn tặc cướp, đệ đệ Hoàng đế còn phải cưới phó trùm thổ phỉ của sơn tặc, chuyện này thật sự khiến người ta nhức đầu.
Ôn Noãn xoa trán tự hỏi rốt cuộc nên báo tin tức này cho Quân Dập Hàn như thế nào mà không khiến cho hắn hoài nghi, dù sao Hoàng đế này không phải ai nói biết sẽ liền biết.
Nàng suy nghĩ còn chưa nghĩ ra một kết quả đã đi đến trước phòng Quân Dập Hàn, vừa định đẩy cửa vào, lại nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, một giọng nói trong đó hình như là nữ nhân, Thủy Ngọc?
Thật sự cấu kết được?
Ôn Noãn giật mình trong lòng, tay vừa định đẩy cửa thu lại, nghiêng đầu dán sát tai lên cửa, nàng cũng muốn nghe xem bọn họ nói chuyện tình yêu gì?
Hả? Không có tiếng nói gì rồi hả?
Nàng lại đưa tai lại gần lại gần nữa, gần như ép chặt ở trên cửa rồi, nhưng vẫn không nghe thấy cái gì, đúng lúc này cửa lại mở ra, thân thể nàng bỗng nhiên nghiêng về phía trước ngã vào trong ngực Quân Dập Hàn.
“Mộ cô nương?” Thủy Ngọc tỏ vẻ hơi kinh ngạc nhìn nàng.
“Nhất thời chân như nhũn ra, khiến Thủy Ngọc cô nương chê cười.” Ôn Noãn tỏ vẻ bình tĩnh nhìn nàng ta nói.
Thủy Ngọc coi như không biết nàng ta trợn mắt nói dối, nếu nàng ta là muội muội của Mộ Dập, vậy tự có hắn dạy dỗ, nàng tội gì lãng phí thời gian so đo với nàng ta, nên trực tiếp rời đi.
“Lén la lén lút ngoài cửa làm gì vậy?” Giọng Quân Dập Hàn truyền đến từ trên đỉnh đầu Ôn Noãn, nghe không ra chút cảm xúc gì.
“Chân như nhũn ra mà thôi, thì ra Thủy Ngọc cô nương ở trong phòng ngài, xem ra thuộc hạ tới không đúng lúc rồi, quấy rầy hăng hái của Vương gia.” Giọng Ôn Noãn hơi châm biếm nói.