Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 239: Q.2 - Chương 239: Chương 10.2: Ngươi cũng có ngày này




Vì vậy, Tào Quốc công bị tịch thu tài sản giết cửu tộc, bà bị chuyển vào ở trong Tĩnh Tâm uyển tư quá, bà tiếp nhận rất bình tĩnh. Kẻ thành chuyện lớn sóng lên sóng xuống chính là bình thường, mấu chốt là khi sóng hạ xuống có thể một lần nữa nhấc lên hay không, mà bà, có tư cách như vậy.

Nhưng khi bà dùng tư thế cao quý sai người đi mời người tới, khoảnh khắc khi hắn bước vào cửa, dường như bà nghe thấy được âm thanh mình rơi xuống vực sâu vạn trượng tan xương nát thịt.

Quý khí Hoàng tộc tao nhã quanh thân trời sinh này, đó là hàng giả cho dù như thế nào cũng không học được.

Hắn từ trên cao đưa mắt nhìn xuống bà, như nhìn một con kiến hôi bẩn thỉu hèn mọn, hắn nói: “Mộ Dung Tịnh, ngươi có từng nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay?”

Bà, Mộ Dung Tịnh, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay! Từ nhỏ bà chính là cao cao tại thượng nắm quyền lớn, bi thảm nhất chính là mấy năm mới vào cung, nhưng so sánh với bây giờ, hình như không đáng nhắc tới. Bà từ Thái hậu đương triều nắm giữ thiên hạ, đến luân lạc làm phạm nhân trong bụi bặm, biến chuyển như vậy để cho bà làm sao tiếp nhận? Tiếp nhận như thế nào? 

“Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi sống tốt, sẽ không tiếp nhận đề nghị của chúng đại thần bí mật xử tử ngươi. Nhưng mà…” Hắn cười như mũi đao lăng trì, khiến cho gan dạ bà đều run rẩy, “Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.”

Hắn rời đi lúc nào bà cũng không biết, bà chỉ biết đời này của bà hoàn toàn xong rồi.

“Thái hậu, Thái hậu.” Cùng bị đưa vào Tĩnh Tâm uyển này còn có Vương công công làm bạn với bà hơn mười năm, ông cung kính nhỏ giọng nói, “Thái hậu, ngài trước đừng nản chí, ngài còn có hy vọng.”

“Hi vọng?” Quanh thân bà lạnh cóng đến chết lặng, lảo đảo đứng dậy, nhìn hoa tàn đầy ngoài sân, buồn bã cười nói, “Chuyện cho tới bây giờ, ai gia còn có hy vọng gì?”

“Thái hậu, ngài đừng quên thân phận của ngài không chỉ là Thái hậu.” Trong giọng nói của Vương công công bao hàm thâm ý nhắc nhở.

“Vậy thì như thế nào?” Bà cười lạnh lùng mà châm chọc, “Hắn không làm theo không nhớ phần ân tình này mà cùng người khác hợp tác tới tấn công ai gia, lúc này ai gia đi cầu hắn, chẳng phải để cho hắn chế giễu, sợ rằng hắn còn trực tiếp đưa ai gia cho người. Còn nữa, bây giờ trong cung trông chừng tầng tầng lớp lớp, muốn đi ra ngoài há có thể đi ra ngoài.”

“Có thể đi ra ngoài hay không, tự có nô tài quan tâm thay Thái hậu.” Giọng Vương công công lại thấp đi mấy phần nói, “Nếu Thái hậu biết được tin tức chiến sự mới nhất, Thái hậu liền biết nô tài nói ngài có hy vọng không phải là giả.”

“Hả? Tin tức gì?” Mộ Dung Tịnh bị nâng lên vài phần tâm tư.

“Mộ Dung Thành bị đánh bại, ngài có biết người đánh bại hắn là ai không?”

“Quân Dập Hàn?” Bà cau mày, lại nới lỏng ra, “Giết người giúp mình sau khi thành việc, chuyện này cũng không có gì quá kỳ quái. Bây giờ Hoàng quyền rơi vào trong tay Quân Hạo Thiên, cho dù quan hệ giữa Quân Dập Hàn và Quân Hạo Thiên như thế nào, bọn họ suy cho cùng vẫn là người Quân gia, sao lại cho phép người ngoài bắt nạt tới trên đầu người nhà mình. Quân Dập Hàn phản công Mộ Dung Thành, ngược lại không có gì kỳ quái. Chỉ có điều, Tịch Nguyệt này chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn?”

“Điều Thái hậu suy nghĩ chính là điều nô tài nói sau đây.” Vương công công thần bí âm trầm cười một tiếng, “Thái hậu có biết người chạy giữa mấy đại thế lực xúc tiến chiến sự này là ai không?”

“Mẫn Tư lại là Hàn Vương phi Ôn Noãn?” Mộ Dung Thành đang nổi giận trong doanh trướng nhận được mật báo vừa nhìn, hai mắt vừa giận vừa sợ trợn to, ngay sau đó chuyển thành không thể tin, điều này sao có thể? Đường đường là Mẫn Tư Hữu thừa Tịch Nguyệt lại do một nữ nhân giả trang, hắn lại bị nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn tay

Đây quả thật là vô cùng nhục nhã!

Nếu hắn ở trong bẫy rập của Mẫn Tư, hắn còn có thể nhịn, nhưng đối phương lại là nữ nhân, sao hắn có thể nhịn được!

Thù này hắn không thể không báo!

“Người đâu, điểm năm trăm tên tinh nhuệ, bản Thái tử muốn…” Còn không đợi tả hữu phó tướng tới khuyên, hắn thế mà lại mặt mày vặn vẹo chủ động dừng lời lại, hắn cùng với “Mẫn Tư” kết đồng minh, lại trừ biết nàng là Hữu thừa Tịch Nguyệt ra, lại một chút tin tức của nàng cũng không cho người đi điều tra, hắn lại để cho nàng chỉ dựa vào uốn ba tấc lưỡi lập mưu hóa thành ích lợi hư không làm cho váng đầu, ngay cả lòng đề phòng cơ bản nhất cũng không có? 

Quanh người Mộ Dung Thành lạnh run, sóng lòng phập phồng mãnh liệt. Nữ nhân này, thật là quá đáng sợ, chỉ hai lần gặp mặt đã khiến cho hắn tổn thất hai vạn nhân mã, mà hậu quả từ đầu đưa tới… Ứng với đã sớm nằm trong kế hoạch của nàng.

“Thái tử, vừa lấy được mật báo.” Thị vệ trình thư nhỏ lên cho hắn.

Hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên nhận, lúc này mới phát hiện ra đầy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, tay lại khẽ phát run. Hắn mở thư nhỏ ra nhìn, giận quá hóa thành cười: “Bây giờ tự thân bản Thái tử cũng khó khăn vì cái gì phải cứu…” Lời nói một lần nữa nghẹn trong cổ họng không ra, sắc mặt thay đổi kịch liệt, nói không ra là vui hay giận.

Phó tướng bên cạnh hắn lo lắng nhìn hắn: “Thái tử?”

“Hai người lập tức suất lĩnh ba trăm tên tinh nhuệ chạy tới rừng cây đen bên ngoài Kinh thành tiếp ứng Mộ Dung Tịnh, cần phải mang người còn sống về đến.” Hắn hoàn hồn lại lập tức hạ lệnh, có lẽ hắn chỉ có thể vật lộn đọ sức một phen cuối cùng này.

Sau ba canh giờ, ba trăm lính tinh nhuệ tổn thất gần một nửa mang theo Mộ Dung Tịnh và Vương công công cùng với Sở Hoan hôn mê bất tỉnh đi tới doanh địa của Mộ Dung Thành. Sở Hoan được Vương công công mang vào trong doanh trướng nghỉ ngơi, còn Mộ Dung Tịnh trực tiếp được mời vào trong trướng của Mộ Dung Thành.

“Nhìn khí sắc của cô dường như không hề tốt chút nào, có cần chất nhi phân phó hạ nhân hầm chén súp bồi bổ cho cô không?” Mộ Dung Thành nhìn Mộ Dung Tịnh mặt mũi tiều tụy cười như không cười nói.

“Ngươi lại vẫn còn biết ta là cô của ngươi.” Mộ Dung Tịnh cười lạnh, “Lại có người chất nhi như ngươi tới liên hiệp với người ngoài đối phó với cô của mình?”

“So với cách thức cô đối xử với nữ nhi ruột của mình, chất nhi ta chính là thua kém nhiều rồi.” Mộ Dung Thành không lạnh không nóng châm chọc ngược lại. 

“Ngươi…”

“Mẫn Tư thật sự là Hàn Vương phi? Cô có chứng cứ gì?” Mộ Dung Thành không kiên nhẫn cắt đứt lời bà ta, “Tại sao chất nhi chỉ dựa vào mấy câu của cô liền tin tưởng Mẫn Tư là giả?” Lúc ban đầu hắn bị tức giận thiêu đốt lý trí, lui về sau, sau mấy canh giờ hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác sâu sắc chuyện này có thể là mưu kế của Mộ Dung Tịnh chưa biết chừng. Lúc trước bà ta lấy chuyện Mẫn Tư là Hàn Vương phi, chuyện hắn bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay tổn thất mấy vạn binh sĩ làm uy hiếp, nếu hắn không cứu bà ta, bà ta liền viết mật thư báo cho phụ hoàng, phụ hoàng và các đại thần trong triều chắc chắn cảm thấy hắn là một phế vật, hơn thế nữa bước ngoặt nguy hiểm binh bại không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, thêm với yêu cầu phế hắn lập Hoàng đệ làm Thái tử đã có xu hướng tăng vọt, bởi vậy nếu như chuyện này bùng nổ hắn vô cùng có khả năng trực tiếp bị phế. Sau đó bà ta lại lấy một phần ba bản đồ bày binh của nước Linh ở trong tay ra làm mồi nhử hấp dẫn hắn, khiến cho hắn ý thức được nếu như trình bản đồ bày binh này lên cho phụ hoàng bù trừ cho chiến sự thất bại lần này của hắn làm câu trả lời thỏa đáng cho nước Kim, vị trí Thái tử của hắn còn có cơ hội giữ được. Dưới một uy hiếp một dụ dỗ như thế, sao hắn lại không thể mạo hiểm cứu bà ta ra ngoài. Nghĩ đến đây, trong mắt hắn tràn ra ý nguy cơ nồng đậm.

“Thế nào, đến bây giờ vẫn còn không chịu tiếp nhận sự thật mình bại trong tay một nữ nhân?” Mộ Dung Tịnh lên tiếng châm biếm, trước khi Mộ Dung Thành hoàn toàn nổi giận lấy một bức họa từ trong ống tay áo mà Vương công công đã chuẩn bị trước đó đưa cho hắn, “Đây mới thật sự là Mẫn Tư Hữu thừa nước Tịch Nguyệt, sau ngày đại điển Hoàng thái đệ hắn đã lên đường về nước, nếu ngươi không tin, đại khái có thể phái người điều tra”

Mộ Dung Thành nhìn nam tử áo màu lam nho nhã trên bức họa, chỉ cảm thấy thật sự khác xa với mặt cười hồ ly túc trí đa mưu như lời đồn, ngược lại càng thêm phù hợp với hình tượng cùng tiếp xúc với hắn, hắn tiện tay ném bức họa sang bên cạnh, uống một ngụm trà nói: “Cho dù hắn phải hay không, chất nhi phái người đi thăm dò, qua lại như vậy cũng phải nửa tháng có thừa, chất nhi cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà làm trễ nải lâu như thế, cô đây đoán chắc trước khi điều tra chất nhi sẽ dẫn cô về nước Kim, đến lúc đó cho dù người này không phải là Mẫn Tư, cô đã thoát hiểm có phụ hoàng che chở, chất nhi cũng không thể làm gì cô. Điểm đáng ngờ trước bỏ qua không đề cập tới, nhưng mới vừa rồi khi phái người đi đón cô thì chất nhi ngược lại đi điều tra lời ngày đó Mẫn Tư nói với chất nhi về ân oán với ngài, vừa điều tra được, trái lại hoàn toàn phù hợp, điểm này cô giải thích như thế nào?”

“Ai gia xác thực có thù oán với Hàn Vương phi, nhưng nàng ta mượn dùng thân phận ‘Mẫn Tư’ thì ai gia chưa bao giờ kết thù kết oán với nàng ta sao lại ra ân oán?” Trong giọng nói của Mộ Dung Tịnh khó nén tức giận, Ôn Noãn này thế mà lại vu oan hãm hại bà.

“Vậy chất nhi xin hỏi ngày đại điển Hoàng thái đệ đó cô có mời Mẫn Tư đi điện Triêu Phượng thương lượng chuyện kết làm đồng minh không?” Trên khuôn mặt hoa đào của hắn như có một tầng sương thu nhìn bà ta, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.