“Có.” Mộ Dung Tịnh không biết hắn biết được bao nhiêu, nhưng biết lúc này nếu có chút lừa gạt bị hắn biết sẽ càng thêm xác thực chuyện hắn cho rằng “Lừa gạt”, vì vậy sau khi ngẫm nghĩ trực tiếp trả lời thẳng.
“Trong Hàn Vương phủ có người do cô sắp xếp?”
“Có.” Chuyện cài người nằm vùng, là chuyện không đáng nhắc tới nhất đối với người đang nắm quyền.
“Trại Chư Cát giải bách độc ở Hỉ Thiện đường là người của cô?”
“Đúng.” Chủ nhân của Hỉ Thiện đường là Trại Chư Cát, bà thế mà lại không biết? Chân mày Mộ Dung Tịnh nhíu chặt.
“Cô của ta.” Mộ Dung Thành cười lạnh, “Cô đây là coi chất nhi là kẻ ngu? Cô và Hàn Vương có ân oán, có ân oán với Mẫn Tư, bây giờ thừa dịp quan hệ giữa chất nhi và Mẫn Tư có chút khoảng cách liền tới khích bác quan hệ giữa chất nhi với hắn, vặn vẹo thân phận của hắn thành Hàn Vương phi, lại mượn tay chất nhi loại trừ Hàn Vương phi giúp cô, đến lúc đó Hàn Vương nhất định sẽ báo thù vì Vương phi của hắn, chất nhi và hắn đánh nhau chết sống, cô lại ở bên cạnh bàng quan tất cả thù đều báo, chất nhi lại lấy tất cả bù vào thậm chí liên lụy cả nước Kim vào. Mưu lược của cô càng ngày càng cao, nếu không phải thấy được mưu kế cô hạ độc Mẫn Tư, chất nhi còn thật sự không đến nỗi hoài nghi đây là một bẫy rập. Nhưng đáng tiếc, có tiền lệ của Mẫn Tư trước đó, chất nhi sao dễ dàng rơi vào ván cờ của cô, cô vẫn nên thu lại tâm tư không nên có kia đi.”
“Ngươi…” Mộ Dung Tịnh chỉ cảm thấy giận đến nhức đầu, bà thừa nhận phân tích nửa phần sau của hắn hết sức chính xác, nhưng vì sao hắn chính là không tin Mẫn Tư chính là Hàn Vương phi, kiên định cho rằng Ôn Noãn bịa đặt bà và “Mẫn Tư” đụng chạm là thật, ban đầu bà không trừ đi Ôn Noãn này, thật đúng là sai lầm lớn nhất của bà.
“Chất nhi như thế nào?” Mộ Dung Thành lạnh lùng trào phúng, “Thế nào, bị chất nhi nói trúng hết cô không còn lời nào để nói rồi?” Mặc dù chỉ từng hai lần gặp mặt Mẫn Tư, nhưng hắn học được không ít mưu lược từ trên người hắn.
“Thôi, chuyện này ngươi nói là như thế nào thì chính là như thế ấy đi.” Mộ Dung Tịnh không muốn dây dưa nhiều trên chuyện này, dây dưa tiếp nữa, không chừng hắn còn có thể xâu chuỗi ra cái gì, nồi đen này xem như xác định cõng trên lưng bà rồi.
“Nếu tin tức Mẫn Tư là Hàn Vương phi là giả, vậy một phần ba bản đồ bày binh của nước Linh trên tay ngươi không phải là giả nữa chứ? Nếu là giả nữa.” Mộ Dung Thành nhìn Mộ Dung Tịnh, trong nháy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Chất nhi vì cứu cô ra ngoài, đã tổn thất tính mạng hơn trăm tên tinh nhuệ cũng nên đòi lại từ trên người cô. Một cái mạng cỏn con này của cô có thể chống đỡ nên cái gì, ngược lại dung mạo này bảo dưỡng thỏa đáng nhiều năm ở trong cung, chính là có thể dùng để khao cho nhóm lính tinh nhuệ còn thừa lại kia của chất nhi.”
“Mộ Dung Thành, ta là cô của ngươi.” Mộ Dung Tịnh tức giận vỗ bàn, từ khi nào có người nói chuyện nhiều bất kính như vậy với bà, mà đây là chất tử của bà.
Mộ Dung Thành làm như không thấy bà ta đang tức giận, giống như chẳng thèm để ý tới bfa ta, hắn nâng tách trà lên nhàn nhã uống trà, mà hai phó tướng bên ngoài lập tức đi vào đi về phía Mộ Dung Tịnh.
“Các ngươi làm cái gì, đừng tới đây, đi tới nữa ai gia giết cửu tộc các ngươi…” Mộ Dung Tịnh nhìn hai người phó tướng cười dâm đãng đi về phía bà, cuối cùng cảm thấy sợ hãi từ trong đáy lòng, biết Mộ Dung Thành nói là sự thật, giống như bà chưa bao giờ coi hắn làm chất nhi mà nhìn, hắn cũng chưa từng coi bà là cô mà nhìn. Cho nên lần này bọn họ mới có thể trúng bẫy rập của Ôn Noãn, thua thảm như vậy.
“Bản đồ bày binh là thật.” Mộ Dung Tịnh vội vàng đưa tay vào trong tay áo kéo ống tay áo xuống đưa cho Mộ Dung Thành, Mộ Dung Thành tiếp nhận và xem xét, nụ cười nơi đáy mắt còn chưa dâng lên lại lạnh lẽo, hắn chỉ vào bản đồ bày binh này nói, “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Đây là bức bán thành phẩm, thành phẩm ở trong đầu ta. Chờ sau khi ta theo ngươi về nước Kim thoát hiểm rồi, ta sẽ tự vẽ bản đồ bày binh hoàn chỉnh đưa cho ngươi.” Lúc này Mộ Dung Tịnh rốt cuộc đã có vài phần tự tin. d1en d4nl 3q21y d0n
“Ngươi đang trêu chọc ta?” Mộ Dung Thành nắm chặt hai quả đấm.
“Ai gia chỉ đang tự vệ mà thôi, đều là người thân ở vị trí cao, dụng ý làm như vậy không cần ta giải thích chắc hẳn ngươi cũng biết.” Bà nâng tách trà lên nhấp một ngụm, trả lời rất bình tĩnh.
Bên trong trướng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, sơ qua, Mộ Dung Thành bỗng nhiên cười một tiếng, “Phần bản đồ bày binh này là bảo vệ tính mạng của cô, với bản Thái tử là giữ được vị trí Thái tử, tính ra, đều vô cùng quan trọng với ta và cô. Cô theo bản Thái tử đi nước Kim, bản Thái tử thật sự không lo lắng bản đồ này của cô làm giả. Nhưng theo mưu lược bây giờ của cô, bản Thái tử vì lo trước khỏi họa, vẫn đòi cô một bảo đảm thì tốt hơn. Chỉ không biết cô có bỏ được hay không, chỉ có điều bản Thái tử nghĩ, lấy hành động việc làm trước đây của cô, tất nhiên sẽ chịu.”
“Ngươi muốn cái gì?” Bây giờ bà còn có thể cho hắn cái gì? Bây giờ bà trừ bản đồ bày binh và Sở Hoan ra đã hoàn toàn không có… Sở Hoan?
Bà đột nhiên ngước mắt nhìn về phía hắn, lại thấy hắn nụ cười khá sâu nhìn mình không nói gì, trong lòng bà đột nhiên chợt lạnh, cố giữ vững trấn tĩnh nói: “Ngươi muốn Sở Hoan?”
“Cô không hổ là cô, một chút liền rõ ràng.” Mộ Dung Thành cười đến rất hài lòng.
“Không được, bây giờ ta chỉ còn lại một mình con bé, tại sao có thể…”
“Sao lại không thể? Hứa Sở Hoan cho bản Thái tử làm trắc phi, thứ nhất bản Thái tử yên tâm với cô, thứ hai Sở Hoan và cô cũng có thân phận địa vị, thứ ba vừa thân lại càng thêm thân phụ hoàng nhất định cũng thích. Đây là chuyện tốt hai phía, vì sao cô không đồng ý?”
“Nhưng mà…” Mộ Dung Tịnh nhất thời không tìm được lý do phản bác, điều hắn nói gần như đánh trúng xương sườn mềm của bà.
Mộ Dung Thành cũng không thúc giục bà ta, hắn biết bà ta nhất định sẽ đồng ý.
“Được.” Ngón tay bén nhọn của Mộ Dung Tịnh bấm vào trong lòng bàn tay, cuối cùng độc ác nói.
Mộ Dung Thành nhẫn tâm cười nhạo ra tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh miệt, vì mình, mà ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể bán đi. Sở Hoan này làm nữ nhi của Mộ Dung Tịnh thật sự vừa đáng buồn vừa đáng thương.
Chỗ tối bên ngoài doanh trướng, Vương công công mang theo Sở Hoan lặng lẽ rời đi.
Sở Hoan thật thà ngồi ở đầu giường, nếu không phải nàng làm càn lăn lộn buộc Vương công công đang săn sóc nàng dẫn nàng đi tìm mẫu hậu của nàng, sao nàng lại biết được, mẫu hậu thế mà lại độc ác đến mức này, không chỉ muốn hại tam ca tam tẩu, mà ngay cả nữ nhi là nàng cũng không bỏ qua cho. Vì an nguy của mình, thế mà lại tặng nàng ra ngoài. Cho nên, khi bà ấy chạy trốn để Vương công công mang theo nàng đang hôn mê đi để trên tay thêm nhiều lợi thế?
Bắt đầu từ khi nàng ra đời, bà ấy vì quyền lực địa vị dùng thuốc khống chế nàng, bây giờ vì tính mạng không chút do dự tặng nàng cho người, bà ấy thật sự là mẫu thân thân sinh của nàng? Có người mẫu thân nào có thể đối xử với hài tử của mình như vậy?
Nước mắt thành chuỗi chảy xuống, nàng lại giống như không phát hiện ra, cứ hoàn toàn tức giận ngồi không như vậy.
“Đi ra ngoài.” Mộ Dung Thành vén màn trướng lên, cũng không thèm nhìn Vương công công ra lệnh một câu.
Vương công công ngước mắt nhìn Sở Hoan, trong đáy mắt âm u lộ ra vẻ kinh dị, ngay sau đó theo lời lui ra ngoài.
“Ngươi tới đây làm gì? Đi ra ngoài!” Sở Hoan nâng tay áo lên lau nước mắt, tức giận quát lớn.
“Mới vừa rồi nhìn còn khổ sở động lòng người vừa thấy đã thương, sao mới chỉ trong thời gian một nháy mắt đã biến thành trái ớt nhỏ ăn pháo đốt, chỉ có điều bên cạnh bản Thái tử nhiều nữ nhân hiền thục, loại người như ngươi ngược lại mới mẻ.” Hắn vừa nói vừa tràn đầy hứng thú chậm rãi tới gần nàng.
“Ta kêu ngươi cút ra ngoài.” Sở Hoan thuận tay cầm gối sứ trên giường đập về phía hắn, hai mắt trợn trừng khí thế hung hăng.
Mộ Dung Thành nhất thời không tránh kịp, lại bị gối sứ bay tới đập trúng trán, chỉ trong thoáng chốc máu tươi từ trên trán chảy xuống. Hắn giơ tay sờ lên vết thương kia nhìn thấy máu đầy tay, lửa giận trong nháy mắt xông lên đầu, tiến lên mấy bước giơ tay tát Sở Hoan đánh ngã lên giường lập tức lấn người đè lên. Đầu óc Sở Hoan bị đánh đến choáng váng, nhưng từ nhỏ nàng trà trộn lớn lên trong Kinh thành, dưới tình huống này đánh nhau tất nhiên gặp không ít, vì vậy không cần đầu óc cũng có thể làm ra phản kích có lực.
Đánh nhau ở khoảng cách gần gần như dựa vào kỹ xảo và thô bạo, võ công ngược lại không sử dụng đến. Mộ Dung Thành thô bạo tất nhiên cao hơn Sở Hoan không biết mấy bậc, nhưng kỹ xảo của Mộ Dung Thành lại không sánh kịp với Sở Hoan tiểu Bá Vương thân kinh bách chiến Kinh thành. Hai người nhất thời quấn lấy nhau, Mộ Dung Thành không đánh được Sở Hoan, Sở Hoan cũng không làm gì được Mộ Dung Thành.
Khi lật tới lật lui vật lộn, bình nhỏ Ôn Noãn đưa cho Sở Hoan mang theo người lăn ra rơi trên mặt đất vỡ nát, lộ ra cứt chim màu vàng tươi đẹp.
“Xoẹt…” Tiếng vải vóc bị xé rách, đầu vai Sở Hoan lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, dưới cái yếm hoa sen lăn ra trái táo đỏ lớn màu đỏ thẫm trơn nhẵn.