Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 209: Q.1 - Chương 209: Chương 60: Đây là địa bàn của ta




Bởi vì có Viêm đỉnh tương trợ, chế thuốc tất nhiên làm ít công to, chỉ trong năm ba canh giờ, thuốc Mạnh Cô Nhiễm cần có đã luyện thành tất cả, Ôn Noãn lấy thuốc ra đặt trong khay phỉ thúy, đang định cho vô lọ, xoay người lại thấy Mạnh Cô Nhiễm chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau mình, suýt chút nữa hoảng hốt đến làm rớt đồ trong khay phỉ thúy xuống.

Tầm mắt Mạnh Cô Nhiễm quét qua viên thuốc đỏ tươi như anh đào trong khay, duỗi ngón tay nhặt một viên bỏ vào trong miệng, cuối cùng bình luận: “Không hổ là thuốc do Viêm đỉnh luyện ra, tư vị ăn vào thật sự khác nhau rất lớn.” Dứt lời, nhìn cũng không nhìn vẻ mặt đen thui âm trầm của Ôn Noãn, tự bưng lấy khay phỉ thúy từ trong tay nàng đi tới bên cạnh giường êm nằm nghiêng xuống, đầu ngón tay nhón lấy từng viên thuốc trong khay thong thả ung dung ăn như ăn đường đậu *.

(*) đường đậu: kẹo ngọt hình hạt đậu (jelly belly)

“Mạnh Cô Nhiễm, đây là địa bàn của ta.” Ôn Noãn nhẫn nhịn cuối cùng không nhịn được, nắm quyền cảnh cáo.

“Cho nên?” Khóe môi hắn nhếch lên cười, mặt mày nghiêng nghiêng khẽ nâng, câu hồn nhiếp phách nhìn nàng.

“Cho nên ngươi không mời tự đến thì cũng thôi đi, hôm nay còn giống như rảnh rỗi nằm trên giường của ta ăn độc dược ta luyện chế, ngươi có tự nghĩ lại coi cử chỉ của ngươi có chỗ nào không ổn không?” Ôn Noãn nhìn vẻ mặt vô tội lại quyến rũ này của hắn, đầu choáng váng lại choáng váng đồng thời quả thật tức giận dễ sợ.

Đầu ngón tay cầm viên thuốc của Mạnh Cô Nhiễm tới bên môi khẽ dừng lại, nhìn Ôn Noãn tức giận không dám phát tác im lặng, lại đưa mắt nhìn coi viên thuốc đã còn dư lại một ít ở trong khay, cuối cùng nhích người vào trong để trống nửa bên giường, tán thành nói: “Các chủ xác thực nói có lý, Các chủ lao tâm lao lực chế thuốc vì bổn tọa, bổn tọa lại một mình hưởng dụng chắc chắn có vẻ không ổn, mời Các chủ lên giường nghỉ ngơi một chút, thuốc này…” Hắn hơi không nỡ đưa thuốc bên môi cho Ôn Noãn, “Bổn tọa liền hào phóng đưa một viên cho ngươi ăn.”

Bệnh thần kinh mới có thể thích ăn độc dược!

Ôn Noãn bị hắn chọc tức đến huyệt thái dương nhảy thình thịch, nàng tự biết mình tuyệt đối đánh không lại yêu nghiệt này, vả lại hắn vốn không sợ độc dược, quan trọng nhất là đây là dược phòng của nàng, nàng cũng không muốn động thủ phá hủy tâm huyết của nàng ở đây với hắn. Vĩ miễn tiếp tục ở lại bị hắn chọc tức đến mất đi lý tính, nàng thu Viêm đỉnh xoay người sải bước đi ra ngoài dược phòng, giọng nói hơi cắn răng nghiến lợi theo gió lành lạnh truyền tới, “Cẩn thận vật cực tất phản, đến lúc đó thật sự độc chết mình!” 

Viên thuốc Mạnh Cô Nhiễm cầm giữa ngón tay trong chốc lát hóa thành bột, đáy mắt như có hận ý nồng đậm lưu chuyển hóa thành gió rét lạnh thấu xương gào thét sương tuyết đầy trời bay cuồn cuộn, nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt lại biến thành dáng vẻ lười nhác quyến rũ, giống như mới vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác. Hắn đưa mắt nhìn viên thuốc sắc màu tươi mới ướt át còn một ít ở trong khay phỉ thúy, chân mày nhíu lại, mơ hồ lộ ra vẻ ghét bỏ, mới vừa rồi còn có cảm giác món ngon hợp khẩu vị làm cho người ta động lòng gì đó, trong lúc bất chợt lại không muốn ăn.

Hắn tiện tay ném khay phỉ thúy lên bàn thấp, mí mắt khép hờ, định ngủ. Nhưng hắn mới chỉ nằm xuống trong chốc lát, đã lập tức đứng dậy, nhín mấy bước ngoài giường êm, vẻ tức giận xẹt qua trong mắt. Trên giường này mặc dù vẫn là hơi thở nữ tử, nhưng lại không phải là nàng. Hắn ton ton chạy từ Túy Tiên lâu tới Minh Nguyệt các của nàng, đơn giản chính là muốn ngủ một giấc ngủ ngon, lại không ngờ, cảm thấy không ngủ ngon được, lại dính vào hơi thở khiến cho người ta nôn mửa này. Nội lực trong lòng bàn tay hắn lưu chuyển như gió, “Rầm” một tiếng, không chỉ giường êm bị chấn động vỡ thành từng mảnh, ngay cả bức tường bên cạnh giường êm cũng đổ một nửa, toàn bộ cửa sổ khác của Minh Nguyệt các cũng chấn động theo, phát ra tiếng ong ong rất nhỏ.

“Mạnh Cô Nhiễm, ngươi…” Ôn Noãn bước nhanh chạy tới dược phòng, nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mắt, chỉ cảm thấy đầu ngón tay mơ hồ phát run, là bị tức giận! Nàng không ngờ, nàng hết nhịn lại nhịn, cuối cùng dược phòng của nàng vẫn bị hắn làm hỏng, nàng còn nhịn hắn nhịn con bà nó!

Nhưng còn không đợi nàng nổi giận, Mạnh Cô Nhiễm lại trong tiếng cười mang theo lạnh nhìn nàng trước, “Nếu lại để cho bổn tọa ngửi thấy khí tức của người khác ở trên giường của ngươi, bổn tọa nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn kẻ đó.” Hắn đi tới lấy viên dạ minh châu trong tay áo tung về phía nàng, “Đây coi như bổn tọa bồi thường vì hủy hoại dược phòng của ngươi, nếu như không đủ, tự tới Túy Tiên lâu lấy. Mặt khác, trong vị thuốc này thêm mật ong, bổn tọa đột nhiên muốn thay đổi khẩu vị, thử vị ngọt một chút.”

Ôn Noãn ngây người nhìn viên dạ mình châu bắt được theo bản năng, lại nhìn Mạnh Cô Nhiễm hủy nửa bên tường rồi nghênh ngang rời đi, thật lâu, đầu óc bị hắn chọc tức đến choáng váng mới bắt đầu khôi phục vận chuyển. Trên giường nàng không cho có hơi thở của người khác? Con là độc dược có vị ngọt? Hắn coi hắn là gì của nàng? Thật sự coi độc dược là đường đậu? Ngực Ôn Noãn phập phồng kịch liệt, đột nhiên không biết mình rốt cuộc nên giận hay nên cười.

“Các chủ, có muốn thuộc hạ dẫn người đuổi theo không?” Sắc mặt Huyền Nguyệt lạnh nhạt nói. Người này thế mà lại chạy tới Minh Nguyệt các phách lối đến vậy, chẳng lẽ thật sự coi Minh Nguyệt các của bọn họ không có ai.

“Thôi, đi vậy là chịu chết. Về sau ngươi phái thêm người canh chừng ở đây, đề phòng chó và mèo tùy ý đi vào.” Ôn Noãn hít sâu một hơi, không đành lòng nhìn cảnh tượng làm cho người ta bực mình này nữa, xoay người đi nói với Huyền Nguyệt, “Chuyện khắc phục hậu quả nơi này giao cho ngươi.”

“Vâng.” Chân mày Huyền Nguyệt nhíu chặt, trong lòng cũng dâng lên vài phần để ý tới người áo đỏ kia, người ngay cả Các chủ cũng kiêng kỵ, nàng nhất định không thể phớt lờ.

Đơn thành, tòa thành phù hoa trong ngày thường thỏa sức hưởng lạc, chính vào lúc này bị đại quân của Cố Thần Vũ bao vây từng tầng, trong tiếng giết chóc vang dội chân trời, chùy phá thành nặng nề đụng vào cửa thành vừa dày vừa nặng, mũi tên bắn rơi từng thủ quân trên đầu tường, ánh chiều tà như máu, mà màu máu tràn ngập Đơn thành sắp bị đại quân của Cố Thần Vũ đánh hạ.

“Đại nhân, người đây là định đi đâu?” Tướng lĩnh thủ thành Cát Mạch chạy đi chạy lại đốc chiến, đảo mắt thấy thành thủ tai to mặt lớn đang ôm đầu lén lén lút lút chạy ra.

“Bổn quan, bổn quan đi viện binh.” Thành thủ Lý Bảo Bảo lau mồ hôi trên gáy, tròng mắt thật nhỏ đảo lòng vòng, chà chà chân, nét mặt đầy nôn nóng nói.

“Hiện giờ Đơn thành bị vây, không biết đại nhân định đi đâu cầu viện binh?” Cát Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Bảo Bảo.

“Chuyện này… Chuyện này…” Lý Bảo Bảo gấp đến mức mồ hôi trên gáy chảy ròng ròng.

“Nếu đại nhân không gọi được cái gọi là viện binh, kính xin đại nhân theo bổn tướng tiến lên đầu thành đốc chiến, khích lệ tinh thần, để đợi được viện quân chạy tới cứu nguy cho Đơn thành. Nếu thật sự không chống đỡ được đến khi viện quân chạy tới, ta và ngài cũng nên vì bảo vệ Đơn thành mà rơi đến tận một giọt máu cuối cùng, vì Đơn thành mà chết.” Cát Mạch kéo cánh tay Lý Bảo Bảo đang không nói gì đi tới đầu tường thành, Lý Bảo Bảo này trong ngày thường trầm mê tửu sắc, không hề có thành tựu gì, bây giờ hắn ta định làm gì, sao hắn lại không nhìn ra. 

Ai muốn thủ thành với ngươi, ai muốn vì Đơn thành mà chết với ngươi, mắt thấy Đơn thành sắp bị phá, lúc này tìm chỗ chạy trối chết mới là vương đạo, ngu xuẩn mới muốn ở lại chỗ này liều chết mà đánh. Trong lòng Lý Bảo Bảo ấm ức tức giận không thôi, nhưng trong ngày thường hắn thích rượu ham sắc, thân thể vừa mập mạp lại vừa hư nhược, sao có thể chống lại một kẻ làm tướng lĩnh, cho dù ra sức giãy giụa, cũng chỉ phí công. Mắt thấy mấy bậc thềm nữa liền tới đầu tường, thân thể mập mạp này của hắn chính là hồng tâm thượng hạng, hai chân run rẩy thiếu chút nữa mềm nhũn ngã xuống. Có thể do trời không phụ mắt người, Lý Bảo Bảo đảo loạn khắp nơi tìm kiếm đường sống vừa vặn nhìn thấy Trại Chư Cát phóng ngựa mà đến. Trong lòng trong nháy mắt mừng rỡ như điên suýt nữa lệ rơi đầy mặt, sao hắn lại quên một vị tiên sinh hôm qua vào phủ chính là phụng mệnh Thái hậu tới hiệp trợ trấn áp phản loạn.

Mặc dù không biết vị tiên sinh thân thể mỏng manh gầy yếu này rốt cuộc có thể ngăn cơn sóng dữ hay không, nhưng hắn do Thái hậu phái tới, lúc này thời điểm nguy cơ tới rồi, với hắn, luôn là một chút cơ hội sống sót.

Lại bước thêm hai bậc thềm chính là đầu tường, Lý Bảo Bảo lập tức đặt hai quả mông to lớn ở trên bậc thềm, nói với Cát Mạch đang kéo hắn thình lình bị hắn đột nhiên ngồi xuống khiến cho bước chân lảo đảo: “Tướng quân, mau nhìn, cứu binh Thái hậu phái tới.”

Cát Mạch nhíu chặt mày nhìn lại theo đầu ngón tay run rẩy của hắn, vừa nhìn thấy Trại Chư Cát thắng ngựa, tiếng ngựa hí vang hai tiếng vó ngựa nâng cao đứng thẳng lên, mà hắn ngồi thẳng trên lưng ngựa, hai mắt lạnh lùng quét về phía hắn.

“Ngươi là Cát tướng quân?” Nàng lưu loát nhảy xuống từ trên lưng ngựa, mất bước đi tới trước người hắn trầm giọng hỏi.

“Đúng, xin hỏi các hạ là?” Cát Mạch không biến sắc quan sát hắn.

“Tại hạ Trại Chư Cát, phụng mệnh Thái hậu tới giúp tướng quân tiêu diệt quân phản loạn, hiện giờ tình huống cấp bách, kính xin tướng quân lập tức bảo vệ ta đi lên chòi gác.”

“Được.” Cát Mạch buông cánh tay Lý Bảo Bảo ra, cầm kiếm che chở cho hắn đi lên chòi gác. Hắn nhìn người vô số, Trại Chư Cát này, khí thế trầm ổn, lâm nguy không sợ hãi, giữa hai chân mày ẩn chứa ba phần kiêu ngạo, có lẽ, người này có thể mang đến sức sống cho Đơn thành.

Lên chòi gác, bao quát tình hình chiến trận phía dưới không bỏ sót, trong lửa chiến bay tán loạn, quân địch cường thế công kích không ngừng đẩy mạnh, binh lính trên thang mây tre già măng mọc, lính phòng ngự rõ ràng đã không chống đỡ nổi, mà chùy phá thành đụng vào cửa sắt rất nặng rung lắc, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ầm ầm đổ xuống.

“Trại tiên sinh, có chỗ nào mạt tướng có thể ra sức không?”

“Làm phiền Cát tướng quân bảo vệ chu toàn cho ta.”

Sau khi Ánh Văn căn dặn rồi thì không nhiều lời nữa, tay cầm kỳ lệnh giơ lên cao nhanh chóng phất phất, không lâu lắm, vốn là bầu trời treo nửa ánh chiều tà thế mà lại giăng đầy mây đen, trong nháy mắt sấm sét vang dậy, toàn bộ trong trời đất hoàn toàn u ám âm trầm, từng tia chớp như muốn xé rách màn trời không ngừng xẹt qua, chiếu rọi lên khuôn mặt hoảng sợ của những binh sĩ không hiểu tình huống.

“Lão đại, lôi điện này tới hình như quá mức quỷ dị.” Thủy Ngọc ở bên cạnh Cố Thần Vũ nhỏ giọng nói.

Nhưng nàng vừa dứt lời, hạt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời nện xuống, màn mưa như châu khiến cho người ta ngay cả mắt cũng khó mở ra.

Trong mưa như trút nước, áo giáp dày cộm nặng nề trên người binh sĩ bị nước mưa thấm ướt cồng kềnh khác thường, lại thêm mắt không thể mở to, cũng không có mệnh lệnh rút lui, không có cách nào tiến công, chỉ đành phải vội vàng đợi tại chỗ. Mặc dù quân canh phòng không cách nào mở mắt, nhưng nhắm mắt kéo tên bắn loạn xạ một trận, cũng làm tổn thương không ít binh sĩ.

“Lão đại, bây giờ làm như thế nào?” Thủy Ngọc vuốt nước mưa không ngừng chảy xuống trên mặt, hỏi Cố Thần Vũ.

Cố Thần Vũ nhắm mắt không nói, sơ qua, chân đạp lưng ngựa nhảy lên, đầu ngón tay kéo dây bắn tên động tác làm liền mạch, ba mũi tên cùng bắn, “Vèo”, tiếng kiếm xuyên thịt mà qua.

Ánh Văn nhìn Cát Mạch vung kiếm tới trước thay nàng chặn lại hai mũi tên, một mũi tên cuối cùng không kịp ngăn cản, trực tiếp lấy thân đỡ, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi, người lung lay hai cái, ngửa người ra sau thiếu chút nữa bay từ trên rào chắn xuống, nàng mắt nhanh tay gấp túm lấy hắn, phí sức đỡ hắn nói: “Tướng quân, chịu đựng, ta sẽ mang ngươi xuống đi tìm đại phu.”

“Không.” Cát Mạch túm lấy giữ chặt tay hắn, liều mạng đến một hơi thở cuối cùng nói, “Có thể chết vì Đơn thành, là vinh quang của bổn tướng quân, bổn tướng quân kính xin tiên sinh, nhất định phải dốc hết toàn lực, bảo vệ Đơn… Đơn… Thành…” Tay của hắn vô lực rũ xuống, đến chết hắn vẫn không quên làm sứ mạng của một quân nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.