Ánh Văn im lặng, lúc này Cát Mạch đã chết, cho dù nàng cường thế lấy Hoa đỉnh đẩy lùi quân địch, nhưng nguy hiểm của Đơn thành cũng chẳng qua tạm cởi bỏ, mà nàng lại phải mạo hiểm lo lắng đến tính mạng. Mặc dù nàng muốn lấy được trọng dụng của Mộ Dung Tịnh tay nắm quyền lớn, nhưng nếu muốn đánh cuộc tính mạng, lần mua bán này thật sự không có lợi lắm.
Suy nghĩ của nàng thay đổi thật nhanh, vừa phán định ra được và mất của trận chiến này, ngước mắt lại nhìn thấy một đường ánh sáng lạnh xuyên qua màn mưa nhanh chóng mà đến, nàng trở tay dùng thi thể Cát Mạch trong tay ném ra ngoài, thân mình lăn một vòng ngay tại chỗ trượt từ bên thang lầu xuống, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Không có lệnh kỳ của Ánh Văn điều động chỉ huy trận pháp, mây đen lập tức tan mưa rơi lập tức dừng, trong ánh chiều ta, áo giáp của các binh sĩ được nước mưa dội rửa phản xạ ra tia sáng lạnh, hai mắt sững sờ nhìn cảnh trời chuyển đổi trong chớp mắt này. Mưa gió đột nhiên hung mãnh tới, đột nhiên lui ngừng lại, không hề có xu thế hòa hoãn ở giữa, nếu không phải trên mặt đất còn vết nước tụ lại, áo giáp ướt đẫm trên người nặng như đá, bọn họ thật sự cho rằng mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tròng mắt sắc lạnh lùng của Cố Thần Vũ thu hồi khỏi chòi gác, kiếm lạnh trong tay nhắm thẳng vào cửa thành, giọng nói âm trầm lạnh như băng: “Công!”
Tiếng giết tạm nghỉ giữa chừng lại một lần nữa vang dội phía chân trời, sau nửa canh giờ, Đơn thành thất thủ, Cố Thần Vũ dẫn đại quân vào thành.
Ban đêm, sau canh ba trời hạ sương mù, theo lẽ thường lúc này sương mù rơi xuống chính là chuyện thường, nhưng sương mù này lại vô cùng nồng đậm, nồng đậm đến đưa tay không thấy được năm ngón, đốt cây đuốc chẳng qua chỉ chiếu sáng được một thước vuông.
Mà Ánh Văn mượn lớp sương mù dày đặc này che chở, lặng lẽ chạy vào doanh trướng của chủ soái.
Tuy rằng trong doanh trướng khoảng không gian đen kịt, bởi vì bên ngoài bị sương mù dày đặc che giấu không thấu được một chút ánh sáng nào, nhưng nàng vẫn cẩn thận đi về phía trước.
Nếu lúc gần tối mũi tên này là do hắn bắn, người này có thể nhanh chóng đoán được do trận pháp làm mưa to vả lại ở trong màn mưa thấp thoáng xác định được vị trí của nàng, người này, tất nhiên sâu không lường được. Cho dù không phải là hắn, ở trong quân của hắn có thể có người tài ba như vậy, nàng cũng tuyệt đối không thể phớt lờ.
Theo thời gian chuyển dời, cặp mắt dần thích ứng được với bóng đêm, loáng thoáng có thể thấy được giường ở vị trí cách hơn ba bước chân, người ngủ phía trên khẽ giật giật, nàng nhanh chóng lắc mình tới sau tấm bình phong, chờ giây lát, sau khi thấy không có bất kỳ tiếng động khác lạ nào, lúc này mới cất bước tiến lên, giơ cao dao găm trong tay, hung hăng đâm xuống…
Bên cổ có một khí lạnh nhuộm dần da thịt, tay nàng đâm xuống dừng lại giữa không trung không thể động đậy, bốn phía đột nhiên ánh sáng sáng choang, nàng theo bản năng nhắm mắt lại giơ tay lên ngăn cản ánh sáng hiện ra, bên tai truyền đến giọng nói âm trầm lạnh lẽo hài hước, “Sao bây giờ mới tới, ta chờ đợi ngươi đã lâu?”
Giọng nói này… Toàn thân Ánh Văn cứng đờ như bị sét đánh, đột nhiên mở mắt nhìn về phía người trước mặt, là hắn, lại là hắn!
Dao găm trong lòng bàn tay bị hắn giữ chặt cổ tay bỗng nhiên rơi xuống, rơi trên mặt đất vang lên một tiếng giòn vang, giọng nàng khẽ run nói: “Thần Vũ.”
Có Thần Vũ nhìn vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi không giống như làm giả, chân mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
“Thần Vũ, ta là Ánh Văn nè Thần Vũ, ta rốt cuộc tìm được chàng rồi.” Nước mắt trong mắt nàng rơi như mưa, không để ý tới kiếm lạnh đặt trên cổ mình, nhào vào trong ngực hắn khóc không thành tiếng.
“Càn rỡ.” Mọi người vốn ở bên cạnh xem trò vui, lúc này vẻ mặt khác nhau, mập mờ không thôi, nhưng Thủy Ngọc lại trong cơn giận dữ, cất bước ra tức giận quát.
“Các ngươi đều lui xuống đi.” Cố Thần Vũ sau khi sững sờ kinh ngạc, vỗ vỗ lưng Ánh Văn trấn an, ngước mắt nói với mấy người.
“Lão đại, nàng ta…” Thủy Ngọc vội vàng nói.
“Đây là một hiểu lầm, nàng ấy là bằng hữu của ta.”
Thủy Ngọc cắn môi căm hận nhìn chằm chằm Ánh Văn làm ổ trong ngực Cố Thần Vũ đang khóc đến trời đất u ám, cuối cùng bị Tả Tam Hữu Nhị ở bên cạnh kéo đi ra ngoài.
“Buông tay.” Ra khỏi doanh trướng, hung hăng hất tay của hai người ra sải bước rời đi.
Tả Tam Hữu Nhị liếc mắt nhìn nhau, nhìn bóng lưng quật cường rời đi của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ than thở một cái, lão đại đối với nàng, cuối cùng chỉ là kính hoa thủy nguyệt *, nhìn như gần lại xa không thể chạm. Tự bản thân nàng cũng biết rõ, lại vẫn cố chấp như vậy, thật sự không biết nên nói nàng như thế nào cho phải.
(*) kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng trong nước, chỉ cảnh tượng huyền ảo, không có thật.
Tiếng khóc trong doanh trướng dần dần ngừng, Cố Thần Vũ nâng Ánh Văn đứng dậy, cầm khăn lụa lau sạch nước mắt cho nàng, lúc này mới tỉ mỉ nhìn dáng vẻ của nàng, cười nói: “Gương mặt này của ngươi ngược lại vốn không cùng một kiểu với gương mặt cũ, khó trách ta không thể nhận ra ngươi.”
Ánh Văn sờ sờ mặt mình, khóc đến cặp mắt đỏ ngầu nhìn hắn, khụt khịt mũi hỏi, “Vậy chàng cảm thấy khuôn mặt này tốt, hay vẫn dùng khuôn mặt trước kia tốt?”
“Chỉ cần có mặt là tốt rồi.” Cố Thần Vũ trêu ghẹo nói, ngay sau đó đứng dậy mang theo nàng ngồi xuống trước bàn, rót tách trà cho nàng, “Uống tách trà thấm giọng.”
Ánh Văn nhận lấy, hai tay nâng tách trà chậm rãi uống, bên trong phòng yên tĩnh lại, yên lặng nhàn nhạt lưu chuyển, nàng khẽ ngước mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cầm tách trà trong tay hơi mất hồn.
Một lát sau, hắn rốt cuộc mở miệng, “Noãn Bảo nàng ấy cũng tới thế giới này, nàng ấy rất nhớ ngươi, thời gian gần đây ngươi có nhìn thấy nàng ấy không?” Trước khi hắn và Noãn Bảo tách ra, Ánh Văn vẫn chưa xuất hiện, nếu muốn gặp nhau, ứng với trong khoảng thời gian hắn không ở đây.
Tay Ánh Văn cầm tách trà siết chặt lại, hắn và nàng vừa mới gặp lại, trừ kinh ngạc ban đầu ra, ngay cả một chút kích động vui sướng đều không có. Hắn không hỏi nàng tới thế giới này khi nào, mấy năm nay sống như thế nào, có chịu khổ sở vất vả không, sống có tốt không, thế mà hắn lại chỉ quan tâm tới nàng ta, bởi vì nàng ta nhớ nàng, cho nên quan tâm mình có từng xuất hiện trước mắt nàng ta không, dĩ nhiên, còn nhân cơ hội muốn biết tình hình lúc bây giờ của nàng ta mà thôi.
“Ánh Văn?” Cố Thần Vũ thấy nàng lâu không lên tiếng, mở miệng kêu.
“Vậy còn chàng? Nàng ta nhớ ta, chàng có nhớ ta không?” Nàng không trả lời vấn đề của hắn, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, lặp lại hỏi, “Chàng nhớ ta không?”
Cố Thần Vũ giống như không ngờ nàng sẽ hỏi như thế, chân mày lơ đãng nhíu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng nhìn mình chằm chằm, chờ đáp án, cười nhạt một tiếng mà nói: “Noãn Bảo nhớ ngươi, ta tất nhiên cũng nhớ ngươi.”
Trong lòng Ánh Văn dâng lên vẻ bỡn cợt, đúng vậy, nàng ta nhớ ta, cho nên ngươi cũng nhớ ta, mà lý do ngươi nhớ ta, cũng chỉ bởi vì nghĩ tới ta xuất hiện ở trước mặt nàng ta, không để cho nàng ta vì nhớ tới ta mà có một chút phiền muộn mất mát không vui thôi.
Thật đúng là tình thâm, cho dù biết nàng ta đã ngã vào trong ngực người khác vẫn điên cuồng không thay đổi!
“Vài ngày trước ta gặp nàng ta, hiện giờ đang ở chung một chỗ với nàng ta, nàng ta và Vương gia ở chung một chỗ, sống rất vui vẻ.” Ánh Văn nhìn trong mắt hắn mặc dù ẩn rất sâu nhưng vẫn khó che giấu đau đớn, trong lòng lại vô hình dâng lên khoái cảm, ta không chiếm được ngươi, sao ngươi có thể có được nàng ta.
“Nàng ấy sống vui vẻ là được rồi.” Cố Thần Vũ rót một ly rượu uống cạn sạch, mặc dù trong lòng đắng không thể tả, trong lời nói lại thật lòng chúc phúc.
“Thần Vũ, chàng để ý nàng ta nhiều năm như vậy, nàng ta lại đi tới dị thế này, yêu một người khác, có thể thấy được tất cả đều là trong số mệnh đã định.” Nàng nắm tay của hắn, chờ mong nói: “Mà ta và chàng cũng đồng thời đi tới dị thế này, có lẽ đây cũng chính là duyên phận của ta và chàng bắt đầu, không bằng chàng thử tiếp nhận ta đi có được không?”
“Ánh Văn?” Cố Thần Vũ rút tay về, cau mày nhìn nàng, “Ngươi biết rõ ta yêu là Noãn Bảo, ta chỉ coi ngươi là bằng hữu bình thường.”
“Nhưng nàng ta đã tìm được hạnh phúc của mình, cho dù chàng cả đời đợi nàng ta, nàng ta vẫn sẽ không trở lại bên cạnh chàng.” Ánh Văn bình tĩnh nhìn hắn, giọng nói lộ ra bi thương nồng đậm, “Trong mắt trong lòng chàng chỉ có nàng ta, mà ta cũng vẫn ở bên cạnh chàng gần hai mươi năm, trong mắt chàng đã có khi nào từng có ta? Không, chàng không có.” Nàng ngửa đầu hít sâu một cái, ép nước mắt về trong khóe mắt, ánh mắt gần như là người gây sự nhìn hắn lần nữa, “Nếu như trong lòng trong mắt chàng từng có ta nửa phần, cũng sẽ không thể không biết ta vẫn yêu chàng. Chàng yêu nàng ta bao nhiêu, thì ta yêu chàng bấy nhiêu, thậm chí, ta còn yêu chàng hơn chàng yêu nàng ta. Nhưng những điều này, chàng đều không nhìn thấy không phát hiện ra, bởi vì toàn bộ tâm tư của chàng đều đặt lên người nàng ta, trừ nàng ta ra, tất cả mọi người đều là không khí ở trong mắt chàng. Nếu không phải ta là tỷ muội của nàng ta, gần như như hình với bóng với nàng ta, chàng muốn dựa vào ta để biết được mấy chuyện nhỏ vụn vặt vui hay không vui của nàng ta, ta nghĩ, ta cũng bị chàng coi thành một trong số những người không khí kia.”
“Ngươi mệt mỏi rồi, tối nay ngươi ở trong doanh trướng này nghỉ ngơi đi.” Tròng mắt Cố Thần Vũ âm trầm lạnh lẽo, đứng dậy định rời đi.
“Thần Vũ, ta thật sự rất yêu rất yêu chàng, chàng thử tiếp nhận ta đi có được không.” Ánh Văn vội vàng đứng dậy, không để ý tới đụng ngã lăn cái ghế nện lên chân đau đến tan lòng nát dạ, theo sát phía sau ôm lấy hắn, giọng mang theo cầu khẩn nói.
“Đời này ta chỉ yêu có một Noãn Bảo, cho dù nàng ấy yêu người khác, tâm ý của ta cũng quyết không thay đổi.” Cố Thần Vũ đẩy tay của nàng ta, dứt khoát rời đi.
Cố Thần Vũ, hôm nay chàng đối xử với ta như vậy, ta sẽ nhanh chóng khiến cho chàng hối hận, chàng không yêu ta, ta sẽ khiến cho chàng nói yêu ta trước mặt người trong thiên hạ, chàng muốn bảo vệ, ta sẽ khiến chàng trơ mắt nhìn nàng ta bị phá hủy mà không làm gì được! Ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được. Ánh Văn siết chặt hai nắm tay, yêu hận lẫn lộn trong mắt. Kiếp trước, nếu không phải nàng quá mức cẩn thận coi trọng phần ân tình trong lòng này, đều muốn dùng hành động của mình đả động hắn, khiến cho hắn yêu nàng tiếp nhận nàng từ trong đáy lòng, nào đến nỗi tiêu tốn thời gian gần hai mươi năm, cuối cùng oán trách nhảy lầu tự sát.
Kiếp trước lấy máu làm gương, kiếp này, nàng sẽ không ngu xuẩn như thế, nếu hắn đã phán quyết tử hình nàng, sao nàng lại còn cần cầu khẩn hắn nữa. Nàng, sẽ không yêu đến hèn mọn yếu đuối như kiếp trước. Kiếp này, tình yêu của nàng sẽ do nàng làm chúa tể, cho dù xuống địa ngục, nàng cũng muốn hắn cùng nàng.
Trên bầu trời đêm vang lên một tiếng nổ, giống như ông trời hung hăng gõ chuông báo động vang vọng ở cuối chân trời. Ôn Noãn hoảng hốt ngồi dậy, trên trán đổ mồ hôi dầm dề, ngực kịch liệt nhấp nhô không ổn định.
“Bị sợ?” Quân Dập Hàn ngồi dậy ôm nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, “Đừng sợ, có ta ở bên cạnh nàng cùng với nàng.”
“Không phải.” Ôn Noãn ôm hắn thật chặt, giống như sợ hắn đột nhiên biến mất không thấy, trong giọng nói lộ vẻ đè nén, “Ta đột nhiên có dự cảm, sẽ xảy ra chuyện rất không tốt.”
“Cho dù là chuyện lớn bằng trời, cũng sẽ có ta chống cho nàng.”
“Nhưng mà…”
“Đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi, ngày mai ta có chuyện vui mừng bất ngờ cho nàng.” Quân Dập Hàn ôm lấy nàng nằm lại trên giường, giơ tay áo khẽ lau đi mồ hôi mỏng trên trán cho nàng.
Nhưng mà, nếu chàng không có ở đây thì ta phải làm như thế nào? Ôn Noãn định hỏi lại không dám hỏi, nàng sợ khi nàng hỏi những lời này ra thì sẽ thật sự thấy hắn biến mất không thấy gì nữa. Chẳng biết tại sao, đoạn thời gian gần đây trong lòng nàng càng ngày càng lo lắng, bất an này, còn sâu hơn lúc trước khi bị Mộ Dung Tịnh ép vào đường cùng.
Nàng nhắm mắt lại, cọ cọ vào trong ngực hắn, trong mũi ngửi hơi thở quen thuộc, lòng dần yên ổn lại, nhẹ giọng rù rì nói: “Hàn, có chàng thật tốt.”
Trả lời nàng, chính là một nụ hôn êm ái ấn xuống trán nàng của Quân Dập Hàn.
Sấm sét điên cuồng cuốn qua bầu trời Trừ Châu, tới Kinh thành chém thẳng xuống Hoàng cung, thiên lao nơi vắng vẻ ngay giữa trong cung, thiên lao xây dựng rất bền chắc ầm ầm sụp đổ, các phạm nhân trong thiên lao vốn đều là trọng phạm, chết bên trong không cần chú ý tới, nhưng bởi vì mấy ngày gần đây trong cung chuẩn bị đại điển sắc phong Hoàng thái đệ, kiến trúc trong cung bị sét đánh đã là đại kỵ, nếu để mặc cho người chết ở trong cung nữa càng thêm xúi quẩy, vì vậy, cả đêm tất cả phạm nhân trong cung đều bị đào móc ra ném vào bãi tha ma cách Hoàng cung vài chục dặm.