Mưa xối xả như trút nước tới chân trời quay đầu dội xuống, trong đống tử thi, một thân thể chỉ còn da bọc xương khẽ giật giật. Một lát sau, thân thể này lảo đảo giãy giụa đứng dậy, tóc dài tới mắt cá chân gần như che đi nửa khuôn mặt. Một tia chớp phá vỡ bầu trời đêm, chiếu sáng trời đất xung quanh, cặp mắt nàng ta sâu kín nhìn cảnh vật bốn phía qua khe hở trong tóc, vẻ mặt tràn đầy cáu bẩn vặn vẹo thay đổi vài lần, ngay sau đó bống dưng cất tiếng cười to, tiếng cười thê lương dài dằng dặc, làm hoảng hốt đống quạ đang núp trên đầu cành trú mưa rối rít bổ nhào tung cánh xông lên bầu trời đêm.
Có vật sống!
Người áo xám bị các tuyến nhân sĩ giang hồ đuổi giết tới trọng thương đang lảo đảo chạy trối chết trong cơn mưa to, sắp cạn kiệt thể lực thì nghe thấy tiếng cười kia, khó khăn lắm dừng bước lại, nghiêng tai cẩn thận phân biệt phương hướng, khí tức không đủ trong tiếng cười của kẻ này xác nhận là thể chất của người luyện võ, mà người này cách hắn ngoài ba trượng.
Thật đúng là trời không tuyệt hắn, hiện giờ hắn đang cần máu tươi bổ sung thể lực, không ngờ ở trong đêm mưa to này lại có người chủ động đưa tới trên tay hắn!
Thân hình hắn nhanh chóng di chuyển, chỉ trong chớp mắt, đã đi tới trước người nàng ta.
Tiếng cười của nàng không nghỉ, cũng đã bị hàm răng bén nhọn của hắn hung hăng đâm thủng động mạch cổ.
“Cút ngay!” Giọng nói lâu không nói chuyện của nàng đã biến thành khàn khàn không lưu loát tràn đầy hoảng sợ, đôi tay mềm ra sức đẩy thứ gì đó đang hút máu trên người. Nhưng thân thể suy nhược đã lâu ngay cả đứng cũng đã là cố hết sức, càng khỏi bàn tới đẩy được thứ gì đó đang gắt gao hút mình.
Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, thân thể lại có thể cảm nhận rõ ràng huyết dịch đang cấp tốc chạy mất. Nàng không cam lòng, không cam lòng dằn vặt đau khổ trong bóng tối không biết bao nhiêu ngày đêm khó khăn lắm mới có được cơ hội ông trời có mắt, mới nhìn thấy hy vọng liền bị xóa bỏ. Không cam lòng thù lớn của cuộc đời này còn chưa trả đã bị chết oan ở bãi tha ma này, nàng ta sung sướng trên thế gian này còn nàng thì chịu khổ trong địa ngục.
Nhưng cho dù trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, nàng lại không cách nào phản kháng, vô lực giãy giụa. Nàng cố gắng mở to mắt, lại nhìn một tia chớp chiếu sáng trời đất, giống như nhìn ánh sáng cuối cùng của sinh mạng, cắn răng nguyền rủa nói: “Ôn Noãn, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi cuộc đời này không chết tử tế được, ta ở địa ngục chờ ngươi.” Có lẽ lời nguyền rủa này đã dùng hết hơi sức cuối cùng toàn thân, dứt lời, trong đầu đột nhiên có cảm giác mê muội đánh tới, thân thể nàng lảo đảo ngã xuống đất. Răng nhọn vốn cắn thật chặt trên cổ không biết đã buông ra từ khi nào.
Sau khi vào đông, mưa to quỷ dị còn mãnh liệt hơn mùa hè rơi xuống cả đêm, đêm khác thường này, sẽ có rất nhiều chuyện lặng lẽ thay đổi.
Qua một ngày mưa, bầu trời xanh thẳm như gột rửa, gió nhẹ lướt qua từng trận bùn đất thơm ngát. Sau khi Ôn Noãn dùng xong bữa cơm thì không thấy bóng dáng của Quân Dập Hàn, nàng lường trước được hắn có việc gì cần xử lý, ngủ trưa mới dậy, đang định xuất phát về Minh Nguyệt các, Bạch Ưng lại đột nhiên xuất hiện thần thần bí bí nói cho nàng biết Vương gia kêu nàng hôm nay ở lại trong phủ nơi nào cũng không được đi.
Ban đầu Ôn Noãn không hiểu, nhưng khi nhìn vẻ mặt bỉ ổi kia thì liên tưởng tới lời tối hôm qua Quân Dập Hàn nói, trong lòng liền có đáp án. Từ khi quen biết cho tới nay, Quân Dập Hàn vẫn chưa từng cho nàng một niềm vui bất ngờ nào, lần này như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chuyện thành hôn? Nàng cười cười, cũng quay bước chân trở về viện.
Vui mừng bất ngờ của hắn, nàng rất chờ mong.
Sau bữa tối, khi nhà nhà lên đèn, xe ngựa dừng lại ở sườn núi mười dặm ngoại ô.
Ôn Noãn theo Bạch Ưng đi dọc theo đường mòn trải bằng đá xanh về phía trước, dọc theo đường đi không hề thiếu tốp năm tốp ba các nam nữ thanh niên xách theo đủ loại đèn hoa đăng kết bạn mà đi, hoặc cười cợt đùa giỡn, hoặc lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, ngược lại giống như không màng thế tục hẹn hò tập thể ở đây.
“Hôm nay là ngày lễ gì?” Ôn Noãn hỏi.
“Lát sau Vương phi sẽ biết.”
Ơ, còn chơi thần bí, nụ cười nơi đáy mắt Ôn Noãn sâu kín. Nàng dõi mắt cẩn thận nhìn lại, lại thấy chung quanh tuy có vài đốm lửa nhỏ, nhưng đầy khắp núi đồi vẫn hoàn toàn tối tăm, không nhìn ra nguyên do vì sao, dứt khoát buông tha lòng tìm tòi nghiên cứu chờ Quân Dập Hàn vạch trần đáp án.
Đi trên đường mòn quanh co khúc khuỷu ước chừng một khắc đồng hồ, Bạch Ưng dừng bước lại, nói: “Vương phi ở đây đợi.” Trong giây lát bóng dáng biến mất trong màn đêm.
Ôn Noãn theo lời dừng chân tại chỗ, chiếc quạt trong tay không nhanh không chậm gõ vào trong lòng bàn tay, nhìn như vô cùng kiên nhẫn, thật ra thì trong lòng giống như có mấy con mèo đang giơ móng nhẹ nhàng gãi.
Đúng vào lúc này, một tiếng đàn trần thấp uyển chuyển từ từ hiện ra trong đêm trăng, rất triền miên dịu dàng kích thích tiếng lòng nàng, kèm theo tiếng đàn này, chung quanh lại có tiến rì rào rất nhỏ nối tiếp, dõi mắt nhìn, đầy khắp núi đầu là hoa quỳnh màu trắng tinh khiết tranh nhau nở rộ, giống như một mảnh mây trắng noãn phủ kín sườn núi mười dặm, đẹp đến khiến cho người ta nghẹt thở đến khiến cho người ta rung động.
Hoa dừng nở, tiếng đàn dần dần thu, mượn hoa quỳnh và ánh trăng hòa hợp tản ra ánh sáng trắng nhẹ nhàng, Ôn Noãn nhìn thấy Quân Dập Hàn mặc bộ áo trắng nhàn tản đạp hoa mà đến, hoa kia ở dưới chân hắn chẳng qua chỉ khẽ rung lên, nhưng chỉ trong chốc lát cánh hoa cũng không rụng xuống.
“Có thích không?” Hắn mỉm cười đi tới trước mặt nàng, cúi người hỏi nàng.
“Thích.” Tươi đẹp trước mắt Ôn Noãn gật đầu, “Đây chính là vui mừng bất ngờ mà chàng cho ta? Không tệ, không tệ.”
“Dễ dàng thỏa mãn như vậy?” Quân Dập Hàn bật cười.
“Chẳng lẽ còn có thứ khác nữa?” Tròng mắt Ôn Noãn khó nén nôn nóng mong đợi nhìn hắn.
Quân Dập Hàn cười mà không nói, ngồi lên chiếu đặt đàn lên gối, đầu ngón tay khẽ đưa, lại không quấn quýt si mê như lúc trước, ngược lại như khóc như kể, thê lương buồn bã, thôi thúc người ta rơi lệ, nơi đầu chóp mũi nàng không hiểu sao hiện lên chua xót, bên tai như có tiếng nức nở tinh tế truyền đến. Nhưng Quân Dập Hàn vẫn yên tĩnh nhã nhặn gẩy đàn, hai mắt nhàn nhạt quét qua một mảng lớn hoa quỳnh, đầu ngón tay hắn đột nhiên động, dây đàn giống như phát ra một ánh sáng lạnh thanh tịnh và đẹp đẽ, chỉ trong chốc lát, một đóa hoa quỳnh trắng muốt tinh khiết đã rơi vào trong lòng bàn tay hắn. Hắn dùng răng cắn rách đầu ngón trỏ, máu đỏ tươi rơi vào chính giữa nhụy hoa quỳnh trắng như tuyết, trong nháy mắt giọt máu ngưng kết thành ngọc đỏ óng ánh trong suốt, cả đóa hoa quỳnh cũng trở nên trong suốt từng tấc, giống như bông tuyết điêu khắc mà thành. Hắn cầm bong tuyết bóng loáng trong suốt trong tay hiến tặng cho nàng, đáy mắt lưu luyến tình nồng, khóe môi mỉm cười dịu dàng nói: “Tiểu Noãn, nàng có bằng lòng gả cho ta làm thê tử không?”
Hắn đây là cầu hôn?
Khi đó nàng chỉ nói đùa một câu nhưng hắn lại tưởng là thật?
Nhưng hoa quỳnh này… Đóa hoa quỳnh này tuy đẹp, nhưng suy cho cùng nó vẫn là đóa hoa quỳnh. Một bài từ từng xem vào kiếp trước đúng lúc hiện lên trong đầu:
Hiểu nguyệt bồi hồi thệ,
(Trăng lên quanh quẩn rồi tàn)
Phồn tịnh thanh lãnh văn.
(Sao đầy lặng lẽ nghe)
Thiểu tòng xuân mộ thuyết ly phân.
(Khẽ khàng theo cuối xuân nói chia xa)
Đằng khước cách niên tâm sự,
(Chờ năm sau tâm sự)
Nhất hiện vi phùng quân.
(Vừa hiện để gặp quân)
Tạ tự tương tư vũ,
(Tàn như mưa tương tư)
Khai như tịch mịch vân.
(Nở như mây tịch mịch)
Nhân gian hữu mộng tự phân vân.
(Nhân gian như mộng rối rắm)
Sát na ôn nhu
(Dịu dàng trong khoảnh khắc)
Sát na liễu vô ngấn,
(Không có vết tích trong khoảnh khắc)
Sát na phương hoa di thế,
(Hoa thơm tặng nhân thế trong khoảnh khắc)
Ký ái luyến thành quần.
(Nhớ yêu say đắm thành đàn)
Hoa quỳnh sớm nở tối tàn, tuy đẹp, nhưng cuối cùng lại chỉ là hoa thơm trong khoảnh khắc, mà tình yêu liên quan đến nó lại càng thêm đẹp nhưng buồn động lòng người, khiến cho người ta hối tiếc thở dài. Nàng và hắn, nàng không muốn kết cục như vậy. Cho dù sinh mạng có hết thì nàng cũng muốn hắn bạc đầu tận chân trời, nắm tay đến già.
“Ngọc đàm, là ngọc đàm.” Ôn Noãn đang ngắm nhìn đóa hoa quỳnh trong suốt này đến hơi mất hồn, xa xa, không biết là giọng nói hơi kinh ngạc của ai truyền đến. Trong mắt nàng thoáng nghi ngờ, hơi không rõ, chẳng lẽ hoa này ngoài trong suốt bóng loáng ra còn có chỗ đặc biệt quá mức nào đó? Nàng tập trung tinh thần nghiêng tai chờ đoạn sau.
“Trước kia từng nghe tin đồn, sườn núi mười dặm này, hàng năm khi hoa quỳnh nhất tề nở rộ thì bên trong sẽ có đóa ngọc đàm, chính là hoa quỳnh hoa thần cảm hoài cho tình thế đau khổ của mình, lấy nước mắt biến thành chúc phúc cho người có tình ở hậu thế. Nếu nam tử có được đóa ngọc đàm này, rỉ máu mà thề dâng cho nữ tử yêu thích, thì có thể duyên định tam thế vĩnh viễn không chia cách. Vốn cho rằng tin đồn về nó chỉ là tin đồn, lại không ngờ rằng thật sự có ngọc đàm. Thế gian này, sợ rằng chỉ có cầm kỹ (kỹ năng chơi đàn) của Vương gia mới có tài nghệ như thế, có thể khiến ngọc đàm lã chã rơi lệ trong tiếng đàn biến thành nước mắt, lúc này mới khiến cho Vương gia tìm được.” Giọng nói kia nói tới đây, vừa hâm mộ lại ước mơ nói, “Nếu ta có thể tìm được một nam tử như Vương gia, vì ta dâng lên một đóa ngọc đàm thì tốt biết bao.”
“Chết tâm đi, đời này nàng đã có ta, vẫn còn muốn tìm ai.” Giọng cảm thán của nữ tử kia vừa dứt, bên cạnh lâp tức có giọng nói hung dữ truyền đến, nữ tử giống như không thuận theo, âm thanh phản bác vừa ra tới miệng lại hóa thành tiếng ưmh ưmh thật thấp. Nam tử này, ngược lại là người quả cảm dũng mãnh, Ôn Noãn âm thầm than thở trong lòng.
“Như vậy, có thể yên tâm?” Trong giọng nói ấm áp mang chút vui tươi của Quân Dập Hàn vang lên trên chóp mũi nàng.
“Chàng…” Ôn Noãn giận lườm hắn, chưa kịp nói xong đã bị hắn khóa về trong môi, trong đầu choáng váng nghĩ, người này nhất định cố ý, cố ý không nói cho nàng biết hàm ý của đóa hoa này, khiến cho nàng lo nghĩ vớ vẩn, sau đó nhìn sự do dự của nàng, trong lòng âm thầm sảng khoái.
“Không tập trung.” Hắn giống như trừng phạt nàng phân tâm, cắn không nặng không nhẹ trên môi nàng, đợi đến khi nàng bị đau, tinh thần tỉnh táo vài phần, đang định cắn lại hắn thì hắn lại đột nhiên tiến công sâu hơn giữa môi và lưỡi, khiến cho đầu óc của nàng trong nháy mắt hầm thành nồi cháo nồng đặc.
Vừa hôn xong, nàng giống như vừa chạy xong ngàn mét mềm nhũn thở hổn hển trong lòng hắn. Hơi thở hơi nặng nề thô ráp của hắn phất qua bên tai nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Có đồng ý không?”
“Ta bằng lòng.” Đầu Ôn Noãn chôn trước ngực hắn nhẹ nhàng gật gật, mềm mại mà ngọt ngào.