Trong lòng hắn căng thẳng, cho dù biết đáp án của nàng, nhưng một khắc này, nghe nàng chính miệng nói đồng ý, lại khiến cho tim của hắn rối loạn tiết tấu theo, vui sướng khó có thể dùng lời diễn tả được như điện chảy vào khắp tứ chi bách hài, khiến cho hắn chỉ muốn ôm nàng chặt hơn vào trong ngực mà cố gắng yêu thương.
“Ưmh.” Ngón tay thon dài nâng cằm Ôn Noãn lên, nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa in lên môi nàng, một lần nữa cướp đi tinh thần của nàng, dụ dỗ nàng trầm luân.
Chẳng biết từ lúc nào, bông tuyết li ti từ từ bay nhiều xuống từ trên bầu trời, rơi trên da thịt thấm vào một chút lạnh lẽo. Môi lưỡi nóng như lửa của Quân Dập Hàn cuối cùng lui ra, một tay kéo eo nàng, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, cầm tay nàng lên, đeo một chiếc nhẫn lên ngón giữa cho nàng, trên mặt nhẫn chính là huyết châu đỏ tươi như đá quý trong ngọc đàm ngưng tụ thành. Tay của nàng trắng sáng như mỡ đông, kết hợp với nhẫn huyết châu đỏ tươi này, xinh đẹp khiến lòng người run sợ.
Nụ hôn của hắn rơi vào ngón giữa của nàng, còn mềm mại hơn bông tuyết bay thấp. Đôi mắt đen thui khóa thật sâu cặp mắt mê ly như nước mùa thu của nàng, nhẹ nhàng chảy trôi yêu thương vô tận.
“Nhìn phía dưới.” Hắn ôm cả hông nàng phi thân lên, Ôn Noãn còn chưa ra khỏi vòng lốc xoáy trong dịu dàng của hắn, nghe hắn nói như thế, theo bản năng nhìn xuống phía dưới, trong nháy mắt kinh ngạc trợn to mắt. Lúc ở trên đất bằng chỉ có nhìn thấy vô số hoa quỳnh nở rộ riêng mình, đột nhiên quan sát từ trên cao mới thấy hoa quỳnh trắng nõn như tuyết nở hoa mắt chói mắt kiểu khác, chúng giống như kính vạn hoa, chia ra là hoa quỳnh hợp lại cũng là hoa quỳnh, mà một đóa hoa quỳnh lớn nhất kéo dài toàn bộ mười dặm sườn núi, chỗ bọn họ vừa mới đứng hẳn là nhụy hoa của nó.
“Thật đẹp.” Nàng không kiềm chế được kinh hãi than thở ra tiếng.
“Có thể khiến nàng vui lòng, cũng không uổng công ta bỏ ra tâm tư xoay chuyển này.” Quân Dập Hàn mang theo nàng trong tuyết mịn lướt qua hoa quỳnh nở rộ.
“A, cảnh tượng xinh đẹp như vậy, ta muốn nhìn lại một chút.” Ôn Noãn giùng giằng nghiêng đầu về sau nhìn lại.
“Đừng nhìn, muốn xem sang năm trở lại.” Quân Dập Hàn quay đầu nàng lại.
“Làm…” Lời nàng vừa ra tới miệng lại dừng lại, hoa quỳnh sớm nở tối tàn, đây sợ là đến lúc hoa tàn đi, hắn không muốn nàng nhìn thấy hoa rơi sinh lòng đau thương.
“Được, sang năm chúng ta trở lại.” Nàng nhìn đóa ngọc đàm không bao giờ tàn lụi trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực, lại mềm giọng bổ sung, “Về sau hàng năm đều trở lại.”
“Được.” Hắn mỉm cười đáp lại.
“Đây chẳng lẽ chính là thần tiên quyến lữ trong truyền thuyết sao?” Giọng nữ tử thanh thúy lúc trước lại một lần nữa vang lên, nàng nhìn hai người lướt nhẹ đi trong tuyết mịn lắp bắp cảm thán.
“Này, trong mắt nàng rốt cuộc có ta không? Coi ta như người chết sao? Tức chết ta rồi.” Giọng nam tử bên cạnh nàng cũng bao hàm tức giận vang lên.
Nữ tử hừ nhẹ một tiếng nhìn vào mắt hắn, ném miếng đồ ăn vặt quay đầu định tiếp tục ngắm hoa, nhưng khi đưa mắt nhìn lại, hoa quỳnh đầy khắp đồi núi lại chốc lát điêu linh, cảm xúc hưng phấn bừng bừng của nàng trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, dâng lên phiền muộn vô hạn vì hoa tàn. Đứng dậy chỉnh lại áo, nàng rất buồn bực nói: “Đi thôi, trở về.”
“Sao tâm tình lại đột nhiên không tốt?” Giọng nam tử mang theo không rõ ràng hỏi nàng, thử dò xét nói, “Tức giận?”
“Có thể không tức giận sao? Nữ tử chống nạnh trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, “Chàng xem Hàn Vương người ta xem, chỉ đưa cô nương mình yêu mến tới xem khoảnh khắc hoa nở đẹp nhất, chàng nhìn lại chàng xem, hừ, mới vừa rồi tại sao không mang ta đi, để cho ta nhìn thấy hoa quỳnh điêu linh trong chốc lát, trong lòng phiền muộn lại thương cảm.”
“Không phải chỉ là một hoa tàn, có gì hay mà thương cảm. Năm nay tàn sang năm không phải vẫn nở như thường, thật sự không hiểu nổi các nàng những nữ nhân này, trong đầu cả ngày đều suy nghĩ những gì?” Mặc dù giọng nói của hắn nặng nề, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng nắm lấy tay nàng, “Đi thôi, mặc dù đời này ta không phải là Hàn Vương, cũng không có bản lĩnh như Hàn Vương, ngài ấy có thể đối xử với cô nương ngài ấy yêu mến thật tốt, ta cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng.” Ngẫm nghĩ, lại bổ sung, “Đối xử với nàng tốt hơn ngài ấy đối xử với cô nương ngài ấy yêu mến.”
“Vậy còn không sai biệt lắm.” Nữ tử nở nụ cười, chủ động kéo cánh tay hắn, “Đi thôi, về nhà, sáng mai nhớ mang theo lễ hỏi tới nhà ta cầu hôn.”
“Biết rồi, nha đầu ngốc.” Nam tử sờ sờ đầu nàng, hai người cười cười nói nói đi về.
Dọc theo đường mòn, người có tình thành đôi trở về, ánh trăng kéo dài bóng dáng của bọn, từng đôi, từng đôi, giống như hoa tịnh đế * nở rộ.
(*) Hoa tịnh đế: Hai bông hoa chung một chồi, cùng nở cùng tàn, giống như một cặp tình nhân quấn quýt vấn vương. Được coi là hoa tình nhân.
“Được rồi, được rồi, đừng động, trực tiếp cởi quần áo cho ta.” Sở Hoan vắt chéo hai chân, trên mép dính hai mảnh râu, ngồi trong phòng ở thanh lâu lớn nhất trong kinh, vô cùng có khí lực ra lệnh cho hoa khôi Uyển Uyển cô nương đang đánh đàn.
“Gia, ta bán nghệ không bán thân.” Đầu ngón tay đang gẩy đàn của Uyển Uyển cô nương hơi cứng, chân mày cau lại lạnh lùng nói.
“Ai muốn mua thân thể của ngươi?” Sở Hoan lườm nàng ta một cái, “Gia chỉ muốn nhìn dáng vẻ khi không mặc quần áo của ngươi, đừng nói nhảm, mau cởi.”
Mặc dù nơi này là thanh lâu nơi bướm hoa, gặp mấy vị khách lên tiếng đùa giỡn không ít, nhưng gặp phải người thô tục như vậy vẫn là lần đầu tiên. Uyển Uyển cô nương rất tâm cao khí ngạo thanh quan sao có thể chịu được tức giận như vậy, lập tức giận dữ đứng lên hạ lệnh đuổi khách, “Nếu gia vì thế mà đến, có thể đi tìm người khác, Uyển Uyển cũng không theo cùng, mời.”
“Hừ, hôm nay ngươi không để cho tiểu gia nhìn, tiểu gia không nhìn ngươi không thể.” Mấy ngày gần đây tâm tình Sở Hoan vốn không thuận, khó khăn lắm mới nghĩ ra cách nghiệm chứng chạy ra khỏi cung, tốn ngàn lượng bạc, tìm một người hơi thuận mắt một chút xem một cái, ai có thể nghĩ tới đối phương không để cho hắn nhìn còn xua đuổi hắn đi?
Thật lòng không nhịn được nữa!
Hắn vuốt tay áo, hung ác nói: “Ngươi không cởi, gia cởi giúp ngươi.” Nói xong liền nhào về phía Uyển Uyển cô nương, lần này rất có xu thế ác bá bắt nạt nữ nhân.
Nhưng Uyển Uyển cô nương này, theo tên thì dịu dàng, dáng dấp rất dịu dàng, nhưng tính tình bản lĩnh lại vô cùng không dịu dàng, vả lại bình thường căm hận nhất chính là những nam nhân thúi cậy vào mình có vài đồng tiền dơ bẩn liền thích làm gì thì làm, lập tức vuốt ve tay, khẽ nghiêng người tránh móng vuốt của Sở Hoan, thuận tay ôm hắn ném về phía cửa sổ, lại nâng chân lên hung hăng đạp một phát lên mông hắn.
“Rầm.” Sở Hoan thẳng tắp đập vào trong cửa sổ đối diện, một đôi uyên ương không mảnh vải che thân bên trong phòng đang vô cùng quấn quýt trên mặt bàn trơn bóng, hắn đột nhiên bay vào, hai người cả kinh trong nháy mắt tách nhau ra kinh hoảng tìm quần áo chung quanh che chắn.
“Rầm.” Màn giường tục tằn tươi đẹp đổ xuống, chôn hai người trần trụi chặt chẽ trong đó. Mắt Sở Hoan đang ngây ngốc nhìn hai người bị một bàn tay hơi lạnh che kín, truyền tới bên tai là giọng nói lười biếng quen thuộc: “Các chủ, ngươi tới thật khéo?”
Sở Hoan gỡ tay che mắt mình xuống, vui mừng nhìn người mình ngày nhớ đêm mong trước mắt, hưng phấn nói: “Mạnh đại ca.”
“Mấy ngày không thấy, hình như thịt của ngươi bớt đi một chút.” Mạnh Cô Nhiễm nhéo thịt trên mặt hắn, khẽ cau mày.
“Có sao?” Sở Hoan bị nhéo, không để ý lắm nói, “Nhất định là gần đây quá nhớ nhung Mạnh đại ca, cho nên hơi gầy.” Hắn ôm cánh tay Mạnh Cô Nhiễm, vui vẻ nói, “Mạnh đại ca tới kinh thành khi nào, có thể nhanh chóng rời đi không, ở kinh thành này ta quen thuộc, ta dẫn đại ca đi khắp nơi có được không, ah, ngươi tới khi nào?” Hắn đang ríu rít nói chuyện không ngừng, đợi đến khi kéo Mạnh Cô Nhiễm xoay người đi ra cửa thì mới phát hiện Ôn Noãn đang nghiêng người dựa vào khung cửa rảnh rỗi đứng đó.
“Đến chậm hơn hắn một bước.” Ôn Noãn cười như không cười nhìn hắn, lúc nàng tới trùng hợp màn giường ngã xuống, chôn hai người kia ở trong đó, cũng coi như để cho cặp mắt của hắn tránh được một kiếp.
“Ngươi lại tới làm gì?” Sở Hoan bĩu môi, thân thể chuyển ra sau lưng Mạnh Cô Nhiễm, “Ngươi đừng lại tới dây dưa với tiểu gia, tiểu gia nói sẽ không thu ngươi liền tuyệt đối sẽ không thu ngươi.”
“… Bốn Các chủ tới để tìm Mạnh đại ca của ngươi.” Mặc dù nàng thật sự tới tìm hắn, nhưng nhìn hắn lại bắt đầu nói hươu nói vượn, nàng dứt khoát chuyển mục tiêu sang Mạnh Cô Nhiễm.
“Cái gì?” Sở Hoan kinh hãi, “Không được.” Trong nháy mắt hắn chặn trước người Mạnh Cô Nhiễm, “Ngươi có thể coi trọng tiểu gia, nhưng tuyệt đối không thể coi trọng Mạnh đại ca.” Hắn nín nghẹn, cuối cùng cắn răng một cái, mang theo khí thế y hệt đập nồi dìm thuyền nói, “Mạnh đại ca là của tiểu gia, ai cũng không thể giành.”
Ôn Noãn nhìn hắn trong lúc lơ đã lộ ra vài phần thẹn thùng khẽ ửng hồng gò má của nữ nhi gia, trong veo như nước chín muồi như mật đào, lại hồi tưởng tới dáng vẻ khi mặc nữ trang của hắn… Nàng như có điều suy nghĩ nhìn về phía Mạnh Cô Nhiễm đang khóe môi hơi nhếch cười đến không chút để ý… Hình như đáp án càng thấy rõ ràng.
“Các chủ si ngốc nhìn bổn tọa như vậy, chẳng lẽ đúng như tiểu tử này nói, ngươi xem trọng bổn tọa rồi hả?” Mạnh Cô Nhiễm nghiêng mặt nụ cười lưu chuyển câu hồn đoạt phách nhìn về phía nàng.
Lời hắn vừa nói ra, Sở Hoan lập tức phồng hai má lên, như đầu sư tử chăm chú nhìn nàng, chờ câu trả lời của nàng, giống như nếu nàng thật sự dám trả lời đúng, hắn sẽ trực tiếp nhào lên cắn người.
“… Bổn Các chủ tới tìm hắn, và coi trọng hắn không hề có liên quan chút nào.” Ôn Noãn không để ý tới sắc mặt khó dò của Mạnh Cô Nhiễm, rất nhức đầu nói với Sở Hoan, “Bổn Các chủ đã có người trong lòng, cho nên cũng sẽ không coi trọng ngươi, cũng không coi trọng Mạnh đại ca của ngươi. Bây giờ ngươi yên tâm chưa?”
“Ai biết ngươi có gạt ta hay không?” Sở Hoan vẫn đề phòng nhìn nàng, “Trừ phi ngươi nói cho ta biết người trong lòng ngươi là ai? Nếu có thể mạnh hơn ta và Mạnh đại ca, ta đương nhiên tin tưởng, nếu không mạnh hơn, vậy ngươi tuyệt đối đang nói dối.”
Hài tử này rốt cuộc có tư duy logic kiểu gì? Ôn Noãn im lặng ngưng nghẹn.