Hôm sau.
“Tối hôm qua Hoàng Thượng không đến hành phòng?”
Sáng sớm, khi Nguyễn Chiêu Hỉ đi vào Kính sự phòng, phát hiện tối hôm qua Hoàng Thượng không theo lệ thường đến hành phòng, càng không đi đến Mẫu Đơn điện mà nàng an bài, sắc mặt liền có chút không tốt.
“Hôm qua nô tài chiếu theo chỉ thị của tổng quản đi đến bên ngoài Lộ
Anh điện chờ, nhưng là Quan Ngọc công công bên cạnh Hoàng Thượng nói
rằng Hoàng Thượng rất mệt mỏi, đã sớm đi ngủ.”
Càng nghe tiểu thái giám thưa lên, sắc mặt Nguyễn Chiêu Hỉ càng trắng bệch ra, rủ mắt suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Chẳng còn cách nào khác, đêm nay lại đi thỉnh Hoàng Thượng di giá tới đó thêm lần nữa.”
“Dạ.”
Nàng nguyên bản muốn đi một chuyến đến Mẫu Đơn điện, giải thích một
chút tình huống tối hôm qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy dù sao buổi tối Hoàng Thượng cũng sẽ tới đó, cũng không cần phải mất công đến nữa
làm gì.
Nhưng là —
“…… Hoàng Thượng nói không đến đó sao ?” Đã đến lúc thắp đèn, Nguyễn
Chiêu Hỉ dẫn tiểu thái giám của Kính sự phòng đến chờ bên ngoài Lộ Anh
điện, đến khi nghe được đáp án, mặt nàng lập tức đen lại.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng nói không đi, muốn người của Kính sự phòng lui xuống.” Quan Ngọc đạm thanh trả lời.
“Khả, nhưng là……”
“Nguyễn tổng quản, ngươi muốn kháng chỉ ?” Quan Ngọc híp đôi mắt nhỏ dài lại.
Không cần hỏi, Quan Ngọc cũng nhìn ra được sắc mặt nàng vì sao lại
tái đi như thế. Chủ quản của Kính sự phòng lại đi thu hồng bao[1] của các tần phi, từ đó sắp xếp chuyện sủng hạnh phi tử của Hoàng
Thượng, chuyện này sớm cũng đã không còn là bí mật gì trong cung. Quan
Ngọc hoàn toàn có thể hiểu được biểu tình cùng nét mặt hắn lúc này.
Lại nói, Hoàng Thượng thay đổi tâm ý, còn không phải bởi vì nàng ta sao ?
“Nô tài không dám.” Mặc kệ là thắc mắc nhưng vẫn ngại thân phận,
Quan Ngọc dẫu sao cũng lớn hơn nàng một cấp, đối mặt với hắn thôi, da
đầu nàng đều run lên, càng không nói đến làm trái ý chỉ Hoàng Thượng .
“Nhưng là, nội vụ phủ Thường đại tổng quản nói, hoàng tự đơn bạc, nếu Hoàng Thượng không sủng hạnh tần phi……”
“Ta nói lại lần nữa, người của Kính sự thỉnh lui xuống! ” Quan Ngọc không kiên nhẫn đánh gãy lời nàng.
Nguyễn Chiêu Hỉ ý cười trên khóe môi hoàn toàn biến mất, sắc mặt từ
đen chuyển trắng, nhưng vẫn cố trấn định, nói.“Nô tài hiểu rõ, nô tài
đêm mai lại đến.”
“Hoàng Thượng có chỉ, hiện người đang phiền muộn chuyện lũ lụt phương nam, không có tâm trạng đâu sủng hạnh phi tử hậu cung, truyền Kính Sự
phòng không cần phải đến.” Âm thanh trong trẻo đem ý chỉ nói ra rõ
ràng, cũng làm cho Nguyễn Chiêu Hỉ hoàn toàn ngốc điệu.
“Nhưng là……”
Quan Ngọc căn bản không cho nàng có cơ hội giải thích, xoay người bước đi.
Trơ mắt nhìn hắn biến mất ở hành lang bên ngoài Lộ Anh điện, Nguyễn
Chiêu Hỉ bị cơn gió đêm thổi qua lạnh đến phát run, lòng tràn đầy một ý
niệm trong đầu.
Chết chắc rồi…… Lần này nàng chết chắc rồi!
Nửa đêm canh ba, Nguyễn Chiêu Hỉ đi đi lại lại trước đình viện trong
Lê Bình điện, cỏ nơi này sắp bị nàng dẫm cho nát bét. Lại đảo mắt nhìn
lại thì thấy một thân ảnh quen thuộc đang tiến vào cổng điện, nàng lập
tức một phen chạy tới.
“Tiểu Song Tử! Làm sao bây giờ? Ta chết chắc rồi!”
Thanh Vũ có chút thụ sủng nhược kinh[2] trừng mắt nhìn Nguyễn Chiêu Hỉ bổ nhào vào trong lòng mình, bên tai căn bản nghe không rõ ràng lắm nàng rốt cuộc đang nói cái gì, cả người bị
hành động vô tâm của nàng làm cho nóng lên.
“…… Tiểu Song Tử, ta nói nhiều như vậy, ngươi rốt cuộc có nghe được
không? Giúp ta nghĩ cách gì đi !!” Nguyễn Chiêu Hỉ ôm chặt lấy hắn, lay qua lay lại.
“Ngươi bình tĩnh một chút, trước buông.” Nàng ôm thật chặt, kể cả
ngực đã bị quấn trong lần vải trắng, nhưng hắn như trước cảm nhận được
bộ ngực mềm mại của nàng, làm cho tâm của hắn dao động không ít.
“Ai nha, lần này thật sự chết chắc rồi……” Buông hắn ra, nàng giống
bà lão lui về ngồi trên ghế bên cạnh bàn đá, một lần lại một lần lẩm
nhẩm.
“Ngươi nói xem, như vậy không phải là đã giết ta rồi sao ? Người buôn bán trọng nhất chữ tín, Hoàng Thượng lại cố tình không đi, ngươi nói
xem phải làm sao … làm sao a ! Ta đi hỏi qua Thường đại tổng quản nên
làm thế nào cho phải, Thường đại tổng quản nói hết thảy cứ theo ý chỉ
Hoàng Thượng mà làm. Nhưng là … Nhưng là ta đã muốn thu nguyên bảo của
Đức phi, Hoàng Thượng nếu không đến đó……”
“Đem nguyên bảo trả lại cho Đức phi không phải là được rồi sao?” Thanh Vũ miễn cưỡng đánh gãy sự hỗn loạn trong lời nói của nàng.
Nghe xong một đoạn khóc thét không đầu không đuôi, sau khi đem hết
thảy xâu chuỗi lại, thần sắc hứng thú ban đầu cũng lặn mất tăm mất tích.
“Này không phải là vấn đề, vấn đề là chữ tín.” Chữ tín một khi đã mất đi, sau này muốn làm ăn sẽ khó khăn thế nào a !
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được lại uống nhiều thêm một ngụm rượu, chỉ có uống rượu mới có thể ổn định lại sự rối loạn trong lòng nàng lúc này.
“Tốt lắm, từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất đừng làm thế nữa.”
“Vì sao?”
“Hoàng Thượng tâm ý khó đoán, ngài khi nào hứng lên không có người
biết, ngươi cần gì phải thu tiền này nọ mà phá hỏng uy tín của bản thân
?” Thanh Vũ hảo tâm chỉ cho nàng.
“Đừng nói đến chữ tín, nói không chừng đến lúc đó, bản thân ngươi cũng gặp không ít phiền toái.”
“…… Có lầm hay không? Hoàng Thượng rốt cuộc có phải nam nhân hay
không, thế nhưng thà rằng cứ như vậy một người ngủ!” Tiền hối lộ bị
mất, Nguyễn Chiêu Hỉ đau lòng, oán giận tự nhiên thốt ra.
Thanh Vũ khóe mắt giật giật, miễn cưỡng nói:“Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Còn chưa nói, tần phi hậu cung người người đẹp như thiên tiên, Hoàng Thượng vì sao lại không chút hứng thú ?” Nàng vẻ mặt đau khổ, đột
nhiên đôi mắt đen nhánh mở to, nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh
chỉ có mình và hắn, mới dám bạo gan nói.
“Chẳng lẽ nói, Hoàng Thượng thực sự là đoạn tụ chi phích?”
Thanh Vũ bất lực nhắm mắt lại, không thèm để ý đến nàng.
“Ta nghe nói các đời hoàng tộc của chúng ta cũng có loại đam mê này, nói không chừng Hoàng Thượng cũng vậy đi.”
“Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không cái gì gọi là đoan tụ chi phích?” Hắn tức giận liếc nàng một cái giận dữ nói.
“Ta đương nhiên biết, không phải là nam nhân thích nam nhân sao?
Chính là bởi vì thích nam nhân, cho nên mới không cần mỹ nhân thôi.” Như vậy rất tệ, thái tử tìm không thấy, hoàng tự lại sinh không được,
vương triều đã muốn diệt vong …… Trọng yếu nhất là, nàng không có thêm
tiền, làm cái chức tổng quản này cũng vô dụng a!
Thanh Vũ lạnh lùng nhìn nàng, lộ ra ánh mắt cảnh cáo, thẳng đến sau nàng nhận ra ánh mắt ấy, miệng tự động ngậm lại.
“Ai, Tiểu Song Tử, rốt cuộc là phải thế nào thì Hoàng Thượng mới muốn sủng hạnh tần phi ?” Im lặng không bao lâu, Nguyễn Chiêu Hỉ lại nhịn
không được mở miệng nói.
Hắn ảo não trừng nàng.“Ngươi còn không biết, hỏi ta làm cái gì?”
“Ngươi là nam nhân a!” Nàng hợp tình hợp lí đem những lời này nói ra, thế nhưng lại quên mất đối phương là thái giám.
“Ngươi cũng là nam nhân, không phải sao?” Hắn cố ý cường điệu chữ “ cũng”.
“Nha…… Đúng đúng đúng, ta cũng là nam nhân, cho nên…… Ân, ta biết, đối……” Đối cái quỷ, nàng rốt cuộc đang đối cái gì?
“Đừng nghĩ ngợi miên man nữa, chẳng bằng trước hết nghĩ cách để an ủi Đức Phi đi đã.”
Nguyễn Chiêu Hỉ dùng sức chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng Thanh Vũ
nói.“Tiểu Song Tử, ngươi rốt cuộc là học xấu, vẫn là bản tính phá hư như vậy?” Nhìn một cái, ánh mắt ngả ngớn cùng với nụ cười tà mị kia, tuy
rằng vô cùng đẹp mắt, lại ý xấu lộ rõ nơi đáy mắt, thực … xấu muốn chết.
Nàng hẳn là cảm thấy không vui, gần đây không biết tại sao, mỗi lần
nhìn hắn cười dù biết là mang ý xấu, nàng vẫn nhịn không được cứ nhìn
tiếp, cứ nhìn, nhìn đến cả người đều thấy hoảng hốt.
“Là bản tính.”
“A a! Ta mặc kệ ! Ta không thèm quen biết ngươi!” Nàng đột nhiên nhảy đến bên người người, nhìn đến khuôn mặt dễ nhìn của hắn.
“Ngươi lại uống rượu!” Thanh Vũ trầm giọng, kép hai cánh tay của
nàng.“Không phải nói, rượu là cho ngươi uống để trừ lạnh, bảo dưỡng thân thể, không phải để ngươi uống thành con ma men ?”
Hắn sợ nàng làm việc vất vả, thời điểm canh ba khuya khoắt lại đến
gặp hắn, nhỡ mệt mà sinh bệnh, mới chuẩn bị chút rượu uống cho ấm người, không nghĩ đến … Lại phát hiện tửu lượng của nàng phi thường không tốt, có khi còn ngoan cố nói mình không say, một đường xiêu xiêu vẹo vẹo trở về phòng, phá hư đến đáng ghét, có đôi khi hắn tức giận muốn đem nàng
bỏ lại, cuối cùng lại vẫn là nhịn xuống đem nàng ôm trở về phòng.
“Đối, ta uống rượu, ta còn muốn cắn ngươi!” Dứt lời liền hướng cổ
tay hắn cắn một cái. Chính là nàng đang say, lực đạo yếu ớt, nhất thời ở trên cổ tay hắn lưu lại dấu răng, nàng sửng sốt, giống như tiểu tử làm
sai ngẩng đầu lên nhìn hắn như dò xét, vừa vặn chống lại đôi mắt giận dữ của hắn.
“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý……” Nàng chu miệng bày ra vẻ mặt đáng thương hề hề.
Nàng thừa nhận chính mình có điểm phiền muộn, nhưng nguyên bản không
cố ý muốn cắn hắn nhằm phát tiết, tất cả chỉ do một phút nông nổi, không nghĩ ngợi gì……
Thanh Vũ không hé răng, lạnh lùng nhìn nàng, lại thấy, nàng sợ sệt mà kéo kéo ống tay áo, đưa cổ tay đến bên miệng mình..
“Bằng không cho ngươi cắn lại một cái.” Có qua có lại mới toại lòng nhau, đạo lí này nàng biết.
Thanh Vũ nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt sợ đau nhưng vẫn cam nguyện chịu phạt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.
“Ta không cắn tay.”
“Vậy ngươi muốn cắn chỗ nào?”
“Cắn nơi này.” Dứt lời, hắn bỗng dưng chế trụ cổ tay nàng, cúi người về phía trước, hôn trụ cánh môi hồng hồng, phấn nộn mà hắn ngày đêm
khao khát.
Hơi mở miệng ngậm vào phiến môi mềm mại, hắn nhẹ nhàng nhay nuốt. Mới bắt đầu chỉ nghĩ muốn hôn nhẹ, không nghĩ đến trong nháy mắt chạm vào
lại dây dưa triền miên không dứt.
Nguyễn Chiêu Hỉ hai mắt mở lớn, men say nháy mắt lặn mất tăm mất tích.
Nàng không thể lý giải được chuyện gì đang phát sinh trước mắt, chỉ
thấy trên môi một trận tê dại truyền đến, đầu óc choáng váng, đáy lòng
khẽ chấn động.
Hắn rốt cuộc còn muốn cắn bao lâu?
Câu hỏi này cũng không quẩn quanh trong đầu nàng bao lâu bởi lẽ nàng
phát hiện, lưỡi hắn thế nhưng lại luồn vào trong miệng nàng, nàng muốn
chạy trốn nhưng cái ót đã nhanh chóng bị hắn đỡ lấy, ngăn lại.
Đợi chút, này không phải là hôn môi trong truyền thuyết sao? Nàng
không sao cự lại được đôi mắt trầm mặc, sâu thẳm mà ma mị kia. Chỉ biết
ánh mắt ấy dụ hoặc nàng, làm cho nàng quên luôn cả chuyện giãy dụa, cả
người mềm nhũn dựa trong ngực hắn, trao đổi hơi thở lẫn nhau, thẳng đến
khi nàng sắp không thể hô hấp…
Sau một lúc lâu, môi hắn và môi nàng rốt cục cũng tách ra, nàng cúi
đầu không đủ dũng khí nhìn thẳng vào hắn, trái tim nhỏ bé loạn nhịp
trong lồng ngực, hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải.
Lần đầu tiên, ở Lê Bình điện, thời gian này, không có thanh âm nói
chuyện của hai người họ, cũng không có tiếng cười vui vẻ sau những câu
chuyện phiếm như thường lệ, chỉ có một mảng yên tĩnh.
“Nhớ kỹ, lần sau còn dám cắn ta, ta liền hoàn trả gấp bội.” Thanh âm Thanh Vũ có điểm khàn khàn.
“…… Thế này mới không phải là cắn.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nghĩ nàng là ngốc tử muốn gạt nàng sao? Nàng chẳng lẽ ngay đến cả hôn môi cũng không biết ? Ở Tể tướng phủ cũng xem qua không ít trường hợp
nha hoàn tâm sự với nhau, chuyện nam nữ cũng không phải không biết chút
ít, chính là không hiểu hắn vì sao muốn hôn nàng?
Nàng hiện tại là thái giám nha!
Không phải nàng khoe khoang, từ năm mười lăm tuổi nàng đã bắt đầu cải trang thành nam nhân, ở Tể tướng phủ làm đương sai nhiều năm, chưa từng bị người khác nhìn thấu thân phận nữ nhân, theo lẽ tự nhiên Tiểu Song
Tử trước mắt cũng sẽ nhìn không ra, cho nên hắn nhất định là –
“Bằng không là cái gì?” Hắn hừ cười, hỏi.
“Chính là, chính là……”
“Ân ?” Mày kiếm khẽ nhếch lên, hắn ung dung chờ đợi câu trả lời của nàng.
Môi nàng cũng mềm mại giống như trong tưởng tượng của hắn vậy. Sau
khi nếm thử qua, không những không áp chế được dục vọng trong cơ thể
xuống chút nào, ngược lại còn là khơi lửa dục vọng càng thêm mãnh liệt.
Hắn muốn, cũng không phải chỉ một cái hôn mà thôi.
Nguyễn Chiêu Hỉ sau khi suy nghĩ, chậm rãi đứng dậy, đi ra lương đình –
“Tiểu Song Tử, ngươi … ngươi đoan tụ chi phích!” Dứt lời, nàng liền nhanh như chớp chạy đi.
Đình nội chỉ còn lại một mình Thanh Vũ ngốc lăng đứng đó, xa xa còn nghe thấy Quan Ngọc có gắng đè nén tiếng cười.
“Câm miệng!” Sau khi lấy lại tinh thần, Thanh Vũ hơi giận, khẽ quát một tiếng, tiếng cười phía xa xa kia lập tức ngưng lại.
Dựa vào trên cột đá, hắn vươn ngón tay thon dài để chạm vào đôi môi
vẫn còn vương lại hơi thở ngọt ngào của người kia. Lại nghĩ đến bộ dáng
vừa bực vừa tức của nàng, hắn nhịn không được bạc môi khẽ nhếch lên gợn
một nụ cười nhẹ. Không thể không thừa nhận hắn quả thật rất muốn nàng,
vì nàng, liền ngay cả việc đến hành phòng hằng ngày hắn cũng đều cảm
thấy chán nản.
Chỉ vì hắn muốn, không phải một nữ nhân giúp hắn sinh con nối dõi
tông đường, mà là một người có thể ngồi ở bên cạnh hắn , bồi hắn tán
gẫu, cùng hắn thoải mái mà cười lớn.
Nay hắn phải làm thế nào mới có thể biến nàng trở thành người của hắn?