Qua mấy ngày thuận buồm xuôi gió khi nhận chức tổng quản Kính Sự
phòng, mọi người đang từ hết lòng nịnh bợ Nguyễn Chiêu Hỉ biến hóa nhanh chóng trở thành tâm thần tan rã, cứ thấy nàng là như “chuột chạy qua
đường, đuổi đánh không tha”.
Càng tệ hơn khi hôm nay nàng mới không lưu ý một chút, đã bị kéo vào Mẫu Đơn điện.
“Nguyễn tổng quản, ngươi nhưng tốt nhất nên giải thích rõ cho bổn cung chuyện an bài sắp xếp hành phòng cho Hoàng Thượng a ?”
Đức Phi khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như dao, làm cho Nguyễn
Chiêu Hỉ quỳ gối trên đại điện thấy như bản thân bị chém thành trăm
mảnh.
“Hồi bẩm nương nương, gần đây vì chuyện lũ lụt ở phía nam cho nên tạm thời Hoàng Thượng vô tâm với chuyện hành phòng, thị tẩm.” Giờ phút này
Nguyễn Chiêu Hỉ chỉ còn biết đáp theo sự thật, sự khôn khéo, nhanh mồm
nhanh miệng ngày thường biến đi đâu mất.
Đều do Tiểu Song Tử! Làm hại nàng cứ vừa mở mắt là trong đầu đều nghĩ đến khuôn mặt hắn, môi hắn, còn có nụ cười của hắn mới đáng giận làm
sao, tà mị lại làm nàng tim đập nhanh hơn…… Đáng giận! Hiện tại họa đã
muốn ở trước mắt, nàng lại vẫn còn có thể phân tâm nghĩ đến hắn, thật sự là không cứu nổi !
“Phải không? Bản cung không phải là muốn thay Hoàng Thượng phân ưu,
giải lao ? Ngươi- Cái tên nô tài này ngay cả đến chuyện nàycũng không
thể an bài, lưu ngươi lại còn có thể làm cái gì?” Đức Phi mắt đẹp lạnh
băng, khẽ quát một tiếng, dáng vẻ vô cùng uy nghi.
Nguyễn Chiêu Hỉ vội vàng thu hồi dòng suy nghĩ, bày ra ý cười càng
thêm chân thành,“Nương nương của ta nha, không phải nô tài không chịu,
mà là Hoàng Thượng lúc này ưu sầu, nếu lúc này Hoàng Thượng đến chỗ
nương nương, nương nương lại ở bên Hoàng Thượng lúc không vui, kia không phải là lỗi của nô tài sao?”
“…… Phải không?” Đức Phi nghe vậy, hờn giận liền tiêu thất hơn phân nửa.
“Nương nương quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, vì sao phải vì lúc Hoàng Thượng đang không vui mà cưỡng cầu ? Vì sao không đợi đến lúc
Hoàng Thượng trong lòng thoải mái hơn một chút, nô tài an bài ngài đến
tẩm cung của người, lúc ấy bằng với sắc đẹp cùng tài trí của nương nương còn sợ Hoàng Thượng sẽ hết ưu sầu, sau này chỉ tìm đến chỗ nương nương
sao ?” Nguyễn Chiêu Hỉ cố uốn ba tấc lưỡi, lục tung đầu óc tìm cho ra
những câu từ mĩ lệ, dỗ cho Đức Phi nghe xong, tinh thần tốt hơn trong
thấy.
“Vậy cứ theo như ngươi nói, đến lúc đó nhớ hảo hảo an bài cho bổn cung !”
“Đó là phận sự của nô tài.”
“Vậy lui xuống đi.” Đức Phi cuối cùng cũng vừa lòng, thả cho nàng đi.
Chính là Nguyễn Chiêu Hỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng, khi
bước ra khỏi Mẫu Đơn điện, lập tức lại bị người mời đến Hồng Mai điện.
Kiền Nguyên cung.
Bên trái án thượng là tân Ngự sử mới nhậm chức cả kinh thành đều biết, phía bên phải có hai vị Thái y đang cúi đầu dự thính.
“Vẫn chưa tìm thấy tung tích thái tử?” Ngồi sau án, Thanh Vũ trầm giọng hỏi.
“Tội thần đáng chết, chúng vi thần đã lục tung cả hoàng thành mà vẫn
không tìm thấy chút tung tích hoàng tử.” Tả, Hữu Ngự sử song song quỳ
xuống, cả người run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Hôm qua đã là hạn cuối cùng mà Hoàng Thượng đưa ra, hôm nay hai người họ đứng trên điện này chỉ là chờ lĩnh tội.
Thanh Vũ đôi mắt sâu không thấy đáy đảo qua đảo lại, lười biếng hỏi
tiếp :“Hứa Thái y, khanh có gì muốn bẩm tấu với trẫm không ?”
“Hoàng Thượng, thần nghĩ đến đây là âm mưu vô cùng nguy hiểm, hung
thủ nhất định là hoàng thân quốc thích.” Hứa Thái y bị điểm danh đến,
đầu cúi càng sâu, đáp lời.
“Trẫm biết, cho nên cái mà trẫm muốn, chính là chứng cớ, thứ có thể
là căn cứ chính xác để luận tội.” Trong lòng hắn sớm đã có chủ ý, chẳng
qua muốn làm cho đối phương á khẩu không trả lời được thôi.
Trước mắt khó mà có thể điều tra ra được điều gì vì manh mối đã bị
chặt đứt, hơn nữa thái tử vẫn mất tích không rõ tung tích ra sao. Việc
điều tra không chút tiến triển khiến cho không thể nào thiết lập án để
giải quyết.
Mọi người nương theo sóng mắt lưu chuyển của Thanh Vũmà tim đập thình thịch, tâm căng lên như sợi dây đàn, thẳng đến khi hắn nói –
“Chân núi Thất Tinh ngoài thành, nhánh núi, sông ngòi, … tất cả đều
phải tìm kỹ, trẫm……Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Hoàng Thượng?” Hai người vẻ mặt run sợ, không dự đoán được tử tội nhưng lại xuống dưới dốc.
“Đều đi xuống.” Hắn ngăn cản.
Vài vị đại thần nghĩ đến hôm nay tiến điện, cũng sẽ không thấy được
thái dương ngày mai, không thể tưởng được lại vẫn có thể toàn thân trở
ra, ai cũng trầm giọng tạ ơn lui ra.
Nhìn bọn họ cách điện mới dám nhả ra khí, tiện đà vẻ mặt càng thêm quyết định sẽ tìm ra vụ án, Thanh Vũ không khỏi câu cười.
Có lẽ Chiêu Hỉ nói đúng, con người muốn chữ tín, nếu hắn nguyện ý tin tưởng bách quan, bách quan cũng sẽ đồng dạng tín nhiệm hắn, cho hắn
càng nhiều, mà không hề lấy quyền thế bứ người đe dọa, làm cho bách quan mặt không còn chút máu, đối với vu án không hề có ý định giúp đỡ.
Nếu Chiêu Hỉ mắt nhận thấy được ai có thể tín nhiệm, ai không thể tín nhiệm, như vậy hắn cũng làm được.
Nhớ tới nàng, đôi mắt lạnh lùng của hắn hkoong khỏi toát ra ý cười thẳng đến khi gặp dáng vẻ Quan Ngọc vội vàng tiến điện.
“Hoàng Thượng.”
“Hoàng cung tần phi đối Chiêu Hỉ vận dụng hình phạt riêng?” Hôm nay,
hắn muốn Quan Ngọc canh giữ ở bên người nàng, xác định an nguy của nàng.
Hắn thân là hoàng tử, sớm xem tranh đấu ở trong hoàng cung, rõ ràng
thân là tổng quản Kính sự phòng, nhất định là đứng mũi chịu sào.
“Nguyễn tổng quản bị gọi Hồng Mai điện.”
“Phải không……”
Sau khi đánh Lệ phi, hắn cũng chưa thấy qua hoàng hậu, có lẽ trước mắt đúng là thời điểm.
Hồng Mai điện
Hoàng hậu khí độ hiên ngang ngồi ở trên cẩm tháp, đôi mắt dò xét Nguyễn Chiêu Hỉ đang tiến lại gần.
“Nô tài ra mắt hoàng hậu nương nương.” Không nói hai lời, nàng lại quỳ xuống.
Đáng giận a, nàng có phải hay không phạm sát? Như thế nào vừa mới
tránh được một cửa, lập tức lại bước vào một cái cửa chết khác?
“Nguyễn Chiêu Hỉ, ngươi thật to gan.” Hoàng hậu trong tay nắm ấm làm ấm tay, ánh mắt ngoan trừng.
Nguyễn Chiêu Hỉ tâm run lên, ở mặt ngoài vẫn là dương hòa khí phát
tài cười.“Nương nương, nô tài làm sao vậy?” Chính cái gọi là thân thủ
không đánh ngươi tươi cười, cho nên nàng dùng sức cười, ý đồ lấy cười
tiêu đi lửa giận của hoàng hậu.
“Ngươi còn dám hỏi?” Hoàng hậu thấp xích.“Đức Phi nàng kia lớn giọng, tiếng vang lớn đến ngay cả bản cung cũng nghe thấy, nói, bản cung lại không biết ngươi ở Kính sự phòng động tay chân?”
Nguyễn Chiêu Hỉ khóe miệng khuôn mặt tươi cười lập tức giảm xuống.
Đức Phi giọng cũng không lớn có được không, hơn nữa chủ điện cùng
chủ điện trong lúc đó, trừ bỏ có điều cùng Thiên Phố cách xa nhau, còn
có cái cổng vòm, hoàng hậu thực muốn nghe thấy Đức Phi nói gì đó, nàng
thật sự có thể bỏ đầu xuống cho nàng làm ghế dựa.
“Nguyễn Chiêu Hỉ, chẳng lẽ ngươi không biết thu hồng bao của tần phi
để an bài hành phòng, ấn theo quy củ của tổ tông, bản cung là có thể
muốn mạng của ngươi?”
Nguyễn Chiêu Hỉ không nói gì biện giải, nghĩ rằng tám phần là đã quá
hăng hái, thu tiền hối lộ thu quá kiêu ngạo, rốt cục khiến cho hoàng
hậu chú ý.
Này cũng chỉ có thể trách nàng, nghĩ đến hoàng hậu là núi để nàng dựa vào, nàng liền có thể ở hoàng cung thông suốt không bị ngăn trở, lại đã quên hoàng hậu cũng là nữ nhân chờ sủng hạnh, tự nhiên cũng sẽ cùng tần phi khác tranh giành Hoàng Thượng……
“Không bằng để cho nô tài nghĩ cái biện pháp, làm cho Hoàng Thượng đến Hồng Mai điện……”
Ba một tiếng, trên trán của nàng giống như bị một cái gì cứng đập
vào, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, khóe mắt nhìn thấy bóng của đồ vật
rơi xuống.
Nguyễn Chiêu Hỉ sửng sốt, mới nhớ tới chính mình lúc trước đã ở Lê Hồ điện kiểm một cái…… Nguyên lai đây là lấy đến làm ấm tay, thuận tiện
còn có thể làm ám khí hại người a.
“Cẩu nô tài! Ngươi cho là ngươi là ai? Chẳng lẽ bản cung còn phải dựa vào ngươi mới có thể làm cho Hoàng Thượng sủng hạnh?” Hoàng hậu nổi
giận đùng đùng bỏ xuống cẩm tháp, đi đến nàng trước mặt.
“Ngươi nên sẽ không quên nhiệm vụ ngươi tiến cung? Muốn hay không bản cung nhắc lại cho ngươi?”
“…… Nô tài còn nhớ rõ.”
“Nhớ rõ? Ngươi nếu nhớ rõ, như thế nào lại chỉ lo chu toàn cho tần
phi hậu cung, đến nay đều còn không có tìm được này nọ?” Hoàng hậu trợn
mắt ngoan trừng, bỏ qua là bị thải trung đau chân mới thẹn quá thành
giận.
Nguyễn Chiêu Hỉ không dám kêu lên đau đớn, như trước cố giữ cười,
trước mắt đột nhiên thấy có dòng màu đỏ chảy xuống, đầu cũng bắt đầu
choáng váng.
“Hoàng hậu nương nương thứ tội, hậu cung này quá lớn, muốn tìm thời
gian, hơn nữa Tể tướng đại nhân cũng nói, không chỉ là hậu cung, liền
ngay cả tiền đình cũng không thể buông tha, cho nên nô tài mới có thể
đến nay còn không có tìm.”
Nàng tưởng, hoàng hậu khẳng định thường thường đánh người, luyện
đượcđến điêu luyện, cho nên mớiở chính giữa trán của nàng, hại cho nàng
đầu chảy đầy máu.
“Còn múa mép khua môi!” Hoàng hậu nheo lại lệ mâu, dung nhan xinh dẹp nháy mắt trở nên dữ tợn.“Ngươi cho là bản cung thật không dám đối với
ngươi như thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương, nô tài thật vất vả thăm dò hết thảy ở trong
cung, nếu này vào đầu lại đổi cá nhân ẩn vào cung, không muốn hết thảy
từ đầu, luôn không ổn thôi.” Nàng cười theo chỉ phán hoàng hậu đừng thực đối nàng vận dụng hình phạt riêng.
Nếu sớm biết rằng thu tiền hối lộ quá nhiều, sẽ khiến cho sinh mệnh
gắp rắc rối, nàng thề nàng tuyệt đối sẽ không thu nhiều hơn một chút.
Ba một tiếng, bàn tay không chút lưu tình nào đánh trên mặt nàng, đánh chobên tai nàng đều thấy ong ong.
“Cẩu nô tài! Ỷ vào cha ta tín nhiệm ngươi, ngươi liền lớn mật thu
nhiều, còn nói lời khiêu khích ta? Bản cung hôm nay sẽ đem gia pháp tổ
tong, hảo hảo trừng trị ngươi!” Hoàng hậu thấp bào, không có vẻ tao nhã
như bình thường, hướng phía sau kêu,“Mang roi đến cho bản cung!”
“Dạ, nương nương.”
Nguyễn Chiêu Hỉ đau đến mau rơi lệ, đau cũng không dám lên tiếng.
Nói trắng ra, căn bản chính là ở ghi hận nfng không an bài Hoàng
Thương tới sủng ái nàng ta thôi, làm gì mang vẻ tráng lệ là đến trừng
trị nàng?
Nữ nhân ghen tị thật là đáng sợ.
Ai, nàng hôm nay nếu còn sống được, xem như nàng hiểu được, nếu là sống không quá, cũng chỉ có thể xem nhưmệnh của nàng.
Đang lúc nàng tính toán, lại nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng
bước chân hỗn đợn, chỉ chốc lát liền có cung nữ cấp kêu,“Nương nương,
Hoàng Thượng giá lâm!”
“Hoàng Thượng giá lâm?” Hoàng hậu rõ ràng sửng sốt, đầu tiên là có
điểm hoảng, sau lại mang theo chờ mong.“Hoàng Thượng làm sao có thể
đến?”
Trăm biểu tình xem ở trong mắt Nguyễn Chiêu Hỉ, chỉ có thể không tiếng động cười nhẹ.
“Nguyễn Chiêu Hỉ, ngươi trước trốn vào trong vườn đi, mau!” Hoàng hậu quyết định mệnh lệnh thật nhanh, lại vội vàng sai sử cung nữ.“Kiều yến, bản cung trông có rối loạn?”
Cung nữ còn chưa kịp đáp lại, Nguyễn Chiêu Hỉ cũng còn không kịp lui
đến trong vườn, liền nghe thấy một đạo thanh âm trầm mà quen thuộc.
“Đây là thế nào?”
“Hoàng Thượng giá lâm, nô tì không có tiếp đón từ xa, còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Hoàng hậu thấy thế, bước nhanh ra trước đón nhận, khi
đi qua người Nguyễn Chiêu Hỉ còn hích nhẹ nàng một cái, ý bảo nàng đi
mau.
Nhưng là, nàng lại không động đậy.
Cái kia thanh âm……
“Đó là ai?” Thanh Vũ biết rõ còn cố hỏi rồi xem xét bóng dáng của Nguyễn Chiêu Hỉ đang quỳ.
“Hoàng Thượng, hắn là –”
“Nàng bị thương?” Cứ việc đưa lưng về phía hắn, hắn vẫn là nhìn thấy nàngvết thương của nàng thực nặng.
“Hắn……”
Thanh Vũ không quan tâm đến hoàng hậu, tự đi đến Nguyễn Chiêu Hỉ
trước mặt, thấy máu loãng chảy dọc theo lông mi và lông mày của nàng
chảy xuống, một cỗ phẫn nộ phút chốc theo trái tim bạo khai.
“Ngươi đối với một thái giám vận dụng hình phạt riêng?”
“Hoàng Thượng, cẩu nô tài này dựa vào Hoàng Thượng đề bạt mà hướng
tần phi thu hối, nô tì gia pháp gia pháp trị hắn, cũng không có gì không ổn.” Chuyện tới nước này, nàng cũng chỉ có thể đem tất cả lỗi lầm đổ
lên người Nguyễn Chiêu Hỉ, cùng lắm thì sau này sẽ tìm người đưa vào
cung để tìm kiếm túi hương.
Thanh Vũ nhếch môi, quyền nắm chặt.
“Người tới, đem cẩu nô tài này đưa tới nội phủ, giao cho Thường tổng quản xử trí.” Hoàng hậu quát khẽ.
Một đám cung nữ nhanh chóng tiến lên, đang muốn kéo Nguyễn Chiêu Hỉ, đã thấy Thanh Vũ không hờn giận chế trụ tay một vị cung nữ.
Bàn tay to trùng hợp che trước mắt Nguyễn Chiêu Hỉ, làm cho nàng nhìn thấy vân ở ông tay áo màu vàng, cũng nhìn thấy vết cắn đỏ ở cổ tay đối
phương, trái tim nàng nhất tohiwf một trận lạnh run .
“Tất cả lui ra cho trẫm.” Thanh Vũ đạm nói.
“Hoàng Thượng?” Hoàng hậu khó hiểu.
“Lui ra!”
Bỏ tay cung nữ ra, Thanh Vũ vươn dài ngón tay đếnNguyễn Chiêu Hỉ đang cúi thấp đầu, bắt buộc nàng nhìn thẳng hắn.
Oanh một tiếng, đầu giống có cái gì đó không ngừng nổ tung, Nguyễn Chiêu Hỉ khó có thể tin trừng lớn hai mắt.
“…… Hoàng Thượng?”
Làm sao có thể? Tiểu Song Tử làm sao có thể là Hoàng Thượng?
Ngày ấy thuận miệngnói ra những lời đó , như thế nào hôm nay lại trở thành sự thật?
Nguyễn Chiêu Hỉ đã tới Lộ Hoa điện được một lúc , nhưng chỉ có thể
đứng ở bên tẳng đá ở ngoài hành lang, chưa bao giờ bước qua hành lang,
càng không nói đến bước vào trong điện, thưởng thức tẩm cung của hoàng
đế.
Mà hiện tại khi nàng bước vào đến đây, cũng thấy trong Lộ Hoa điện
rường cột chạm trổ, mặt tường sơn màu vàng óng, trước giường thêu mạn
giật dây, dị thảo bày ra trước mắt, dù xa hoa hơn so với phủ Tế tướng,
nhưng điểm này cũng không hấp dẫn được ánh mắt của nàng.
Chỉ vì,nam nhân ngồi ở trên cẩm tháp đang ngồi nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng nghĩ, nếu thời gian có thể đảo ngược, nàng thà rằng chưa từng nhận thức hắn.
Thần thái kia, cùng với Tiểu Song Tử mà nàng nhận thức có điểm hkoong giống nhau! (@@, tất nhiên ).
Hắn hiện tại đầu đội kim quan, một thân hoàng bào, mặt mày sắc bén,
vẫn tuấn tú trong ấn tượng của mình, đôi mắt thâm sâu khó lường, làm cho lòng nàng một trận sợ hãi.
“Chiêu Hỉ.”Sau một lúc lâu đánh giá nàng, Thanh Vũ từ từ mở miệng.
“Có nô tài!” Nàng không chút nghĩ ngợi quỳ sát ở trước mặt hắn.
Thấy thế, đôi mắt hắn phút chốc nheo lại.“Như thế nào, ở trước mặt trẫm, cũng hiểu được phải câu nệ?”
“…… Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Nàng có thể nào không câu nệ cẩn thận?
Đối với người tín nhiệm , nàng hướng đến sự không được nói, cho nên
lúc trước liền ở phía sau cung thu hối lộ, thậm chí đối Hoàng Thượng có
phê bình cũng kín đáo nói với hắn, hơn nữa còn nói Hoàng Thượng……Này đã
dắc vô số tội, điều này đã đủ cho nhà nàng chết mất lần rồi.
Nàng chết không sao cả, nhưng tuyệt không thể để liên luỵ người nhà.
“Thứ tội?” Hắn cười đến yêu nghiệt ( chắc là thế ).“Như thế nào, trẫm là có ba đầu sáu tay, sợ tới mức ngươi ở trước mặt trẫm liền thay đổi
bản thân sao?”
Nàng kinh sợ dạy hắn sinh ghét, hết thảy quả thực như hắn tưởng
tượng, sau khi nàng biết được thân phận của hắn, bọn họ sẽ không thể
ngồi ở trong đình Lê Hồ điện mà nói chuyện tán phét nữa, tán gẫu những
chuyện hoang đường trong thiên hạ, điều này làm cho hắn phi thường không hờn giận.
Nguyễn Chiêu Hỉ nghe không ra ý tứ của hắn trong lời nói vừa rồi, không thể theo những gì hắn nói mà đoán được tâm tư của hắn.
Giờ phút này ở trước mắt hắn, đến tột cùng là Bách Định hoàng đế hơn một chút,hay vẫn là Tiểu Song Tử vẫn ngồi cùng nàng tán gẫu một ít?
Nàng có băn khoăn, cho nên không dám làm càn.
“Ngẩng đầu.”Đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán nàng. Nàng nhất thời cúi đầu, máu lại chảy ra
“…… Nô tài không dám.”
“Ngẩng đầu!”
Nguyễn Chiêu Hỉ không ngừng cúi xuống, cơ hồ nằm úp sấp ở mặt đấtv
cầu xin tha thứ.“Nô tài đáng chết! Nô tài ở phía sau cung thu hối lộ làm việc, tội đáng chết vạn lần! Nhưng nô tài gây nên, cùng với người nhà
của nô tài không liên quan, còn thỉnh Hoàng Thượng khai ân.”
Tiếng nói của hắn mang theo tức giận, nàng không quên nhớ đến khi
thỉnh hắn đến hành phòng, đã bị hắn phạt quỳ gối ngoài điện Lộ Hoa, nay
nàng phạm tội trọng đại, khẳng định là khó thoát khỏi cái chết.
Thanh Vũ đôi mắt nheo lại, đột nhiên phiết môi cười lạnh.“Người đâu.”
Nguyễn Chiêu Hỉ nghe một chút, liền nghe thấy Quan Ngọc lên tiếng trả lời.
“Có nô tài .”
“Lập tức phái người đi đến trước bạch hoa ngõ nhỏ bắt Nguyễn thị cùng Nguyễn Tòng Thiện, dưa tới Tây long môn, lập tức trảm!”
Nàng bỗng dưng giương mắt, khó có thể tin trừng hắn, không thể tin
được hắn thế nhưng lựa chọn thương tổn người nhà của nàng.“Rõ ràng là ta sai, vì sao muốn giết người nhà của ta?”
“Ngươi cuối cùng cũng ngẩng đầu?” Hắn hừ nói, bất động thanh sắc xem kỹ vết thương trên trán của nàng.
“Ngẩng đầu?” Nguyễn Chiêu Hỉ căn bản không rõ rụng ý của hắn, đầu một phen nóng lên, cái gì thông minh khéo đưa đẩy tất cả đều không thấy,
chỉ thấy nàng phút chốc đứng, nổi giận chỉ vào hắn.
“Hoàng Thượng là đã biết người nhà của ta, nương ta cùng ngu đệ thì
có tội gì? Ngươi có thể giết ta trăm ngàn lần, nhưng không thểlấy lý do
chết để ban tuhowrng cho nhà ta!”
Nàng bận rộn vất vả cả đời, liền vì là quan trọng nhất thân nhân, nếu thật muốn động đến bọn họ, nàng sẽ không tiếc tất cả mà liều mạng với
hắn!
“Nha? Nếu trẫm thật muốn lấy mạng của bọn họ, ngươi có năng lực như
thế nào?” Hắn hừ, không hờn giận với việc nàng coi người nhà nàng như
mạng, mà chính mình ở trong lòng nàng lại giống như có khoảng cách thiên sơn vạn thủy.
“Ngươi dám!” Nàng trừng lớn hai mắt.
“Lớn mật!” Quan Ngọc quát khẽ.
Thanh Vũ xua tay, muốn hắn lui ra, Quan Ngọc đành phải thối lui đến ngoài điện.