Ba người băng qua một cái sân rất rộng, trước sân có rất nhiều người đang xếp hàng. Họ đi theo lối bên hông đến một gian nhà lớn, trước cửa có các xảo xứng(1) đứng hầu.
Phiêu Tri ghé tai Minh Châu thầm thì:
“Cô quen biết Hạ Suất từ khi nào vậy? Sao không hề nói cho tôi biết?”
“Cũng mới thôi. Chỉ là gặp ở lầu Thơ, tôi cũng chưa có dịp nói với cô.”
Phiêu Tri có vẻ tức giận lắm, nàng toan nói cái gì đó thì Hạ Suất quay lại, làm nàng phải nín bặt.
“Hai em cứ chờ ở đây. Chút nữa anh làm cho khách xong, sẽ đưa các em đi tham quan một vòng.”
Han Suất đi rồi, hai cô gái mới có chút thoải mái. Minh Châu nhìn quanh gian nhà bằng gỗ sơn son, thấy kì trân dị bảo được bày biện đẹp mắt, trang trí tinh xảo, không khỏi chậc lưỡi. Giữa gian có một cái sập, trên có cái bàn con, nàng bèn kéo Phiêu Tri lại đấy ngồi.
“Giỏi cho cô, “Tuệ Am tứ giai” có quen cả ba, “Tuệ Am tứ hùng”, cô quen cả bốn. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!” Phiêu Tri nói, có vẻ giận lẫy vì cô bạn thân không chịu kể cho mình nghe. Minh Châu đành phải dỗ dành.
“Cái gì mà “tuệ am tứ giai”, “tứ hùng” gì chứ. Mình chẳng biết ai cả. Mình chỉ biết “tuyệt thế song quyên” Phiêu Tri, Phiêu Tích của tộc Khổng Tước thôi.”
Nghe cái giọng nịnh nọt của Minh Châu, Phiêu Tri phì cười, nàng “hứ” một tiếng:
“Gớm, cô đừng có nịnh nữa. So với anh tôi, tôi chắc chỉ được một phần mười.”
“Mà nơi này bán gì nhỉ? Tôi thấy đông khách quá trời?”
Lúc đấy có một ả xảo xứng bước vào dâng nước, liền cung kính trả lời:
“Thưa cô, chắc cô ít tới nên không biết. Lầu Yên Giại là tiệm bán trang phục, trang sức, đồ trang điểm lớn nhất cái thương hội này đấy ạ.”
Phiêu Tri “ồ” lên một tiếng.
“Thảo nào tôi với cô không biết. Hai đứa mình ít có dịp trang điểm, lại hay dùng đồ tự chế tác. Có lẽ sau phải năng qua chỗ này mới được.”
Xảo xứng kia cúi đầu xin phép rồi bước ra.
Phiêu Tri lúc này mới nói nhỏ:
“Nếu đây là chỗ làm đẹp, thì có cách nào giúp chúng ta được nhỉ. Anh của tôi đã đẹp lắm rồi.”
Minh Châu cũng ghé sát lại thì thầm:
“Tôi nghĩ nếu đã làm đẹp được, cũng có thể làm xấu được. Biết đâu ở đây có cách giúp anh cô xấu đi.”
Phiêu Tri nghe cũng thấy có lý, bèn ngồi yên cắn hạt dưa.
Một lúc sau Hạ Suất trở lại. Chàng ta vẫn đầy vẻ nhiệt tình và tươi tắn như thế, đưa hai nàng tham quan khắp nơi trong lầu Yên Giại.
“Những vị đang giúp cho khách hàng trang điểm kia gọi là hoạ dung, những vị giúp họ chọn trang phục trang sức là thẩm giai. Còn bên này là chỗ làm tóc cho các nam tử, gọi là thế phất. Ây, chỗ này không dành cho con gái, không anh phải tội chết mất.” Hạ Suất vừa đi vừa giới thiệu.
Hai nàng nhìn ngó vào những căn phòng nhỏ, các cô nương đang ngồi ngay ngắn trên chiếu, xung quang là các vị tiên đang tất bật làm đẹp cho các nàng.
“Hầu như các cô nương này làm đẹp là để đi gặp tình lang. Hoặc là muốn làm thử để ngắm xem có ưng không đặng sau này đi lấy chồng.”
“Hạ Suất, chỗ các anh có hoá trang để biểu diễn sân khấu được không?”
“Chỉ là chuyện nhỏ. Các vị hoạ dung, thẩm giai đều đã được đào tạo, do đích thân anh chọn lựa.”
“Vậy lễ Trung Thu này em được giao vai trò quản trò, số lượng người cần được hoá trang rất nhiều, bọn em làm cũng không xuể. Thôi thì đành nhờ anh vậy.”
Hạ Suất vui vẻ gật đầu. Phiêu Tri hỏi giá tiền cọc, mà chàng cứ không chịu nhận.
Minh Châu lựa lời hỏi:
“Hạ Suất, anh bảo có cách giúp chúng em, là như thế nào vậy ạ?”
“À, chẳng là ta có vài bảo bối. Đây là một cái mặt nạ chỉ cần đeo lên mặt sẽ có một gương mặt khác tùy ý người đeo. Còn đây là mâý cái mạng che, đeo vào sẽ không ai thấy mặt. Anh nghĩ hai thứ này sẽ giúp được cho hai em đó.”
Hai nàng mừng húm, vội cảm ơn Hạ Suất, sau đó xin phép cáo từ, hẹn hôm sau gặp nhau trên lớp học.
Hạ Suất cũng trở về Đằng Vân Sơn Khê. Vừa mới tới cửa động, một cô nương mặc áo tím đã bước ra đón:
“Hạ Suất, em về rồi đấy à?”
“Sao chị không nằm nghỉ đi, ra đây làm gì?”
Hạ Oanh là chị gái của Hạ Suất. Người chị này vốn có bệnh trong người, vậy nên rất ít khi ra ngoài. Ngay cả đi học, cũng phải nhờ Hạ Suất đưa đi.
“Chị nằm mãi cũng oải người. Chị thương em vất vả vì chị, sáng chiều cứ phải chạy đôn chạy đáo như thế.” Nói rồi nàng lại ho.
“Chị đừng nói thế. Nếu không phải năm đó... năm đó chị vì em đỡ lấy một chiêu Ba động toái sơn... thì sao chị phải chịu cảnh này kia chứ?” Gương mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ của chàng thoắt cái đã biến đổi. Mắt chàng loang loáng nước, ngập tràn nỗi xót xa và căm giận.
Hạ Oanh thấy vậy thì sợ lắm. Nàng nắm tay em, van vỉ:
“Đừng mà, em ơi. Quên đi! Quên hết đi! Chúng ta cứ sống những ngày tháng yên bình, rồi chăm chỉ tu luyện em nhé. Nếu không sẽ phụ công Cửu Vỹ Tiên Nương lắm.”
Quên đi? Sống yên bình? Người Hạ Oanh ngày một yếu đi, chàng sống yên bình thế nào đây?
“Bây giờ chi chính chỉ còn mình em là con trai. Ngọc Hoa, Ngọc Quyên đều rất xinh đẹp, nếu em muốn thì có thể bỏ quy tắc của tộc, lấy cả hai nàng về làm tế quán cũng được.” Hạ Oanh vẫn tiếp tục khuyên nhủ.
“Chị à, đừng nhắc đến nữa. Em không muốn nghe đến chuyện này.”
Kể cũng lạ, Hồ ly tộc trời sinh đã có năng lực quyến rũ nên trời phú cho chàng cái nết đáng yêu, cái duyên ăn nói làm người yêu kẻ mến. Ấy thế mà chàng lại đổ hết vào chuyện làm ăn, không màng gì đến chuyện trai gái cả.
Âu cũng là bởi bây giờ điều Hạ Suất muốn nhất là tìm ra thuốc chữa trị cho Hạ Oanh. Chàng bôn ba khắp nơi, kết bạn khắp chốn ngoài để mở rộng cơ nghiệp còn để hỏi dò thêm chút thông tin, thế mà suốt mấy chục năm nay đều không được gì.
Giá mà Hồ tộc còn như ngày xưa, cũng đâu có chuyện gì làm khó chàng được. Hạ Suất nghĩ thầm.
Thuở xưa, phải nói là xưa lắm, trên mảnh đất được gọi là xứ Đoài ấy có dãy Tam Đảo, dãy Ba Vì được coi là nơi tụ hội nhiều linh khí. Từ hồi mảnh đất ấy chưa có người ở, tộc Cáo đã ở trong những hang đá, trên dãy núi ấy biết bao đời.
Tộc Cáo phân hoá thành nhiều chi. Chi chính là loài cáo trắng chín đuôi sống trên dãy Tam Đảo và trên đỉnh Ngọc Hoa của dãy Ba Vì. Các chi nhỏ phân bố rải rác ở những ngọn núi, ngọn đồi nhỏ hơn như núi Voi, núi Nùng.
Dần dần, con người cũng vào đó định cư. Tuy nhiên tộc Cáo cũng không làm gì ảnh hưởng đến họ. Cho đến một lần, ở mé sông Nhị Hà, có một tộc nhân của Hồ tộc luyện hoá được hình người, vào thôn xóm phá dân làng, còn ăn thịt người dẫn đến việc Long tộc phải tới diệt.
Hậu quả của việc đó là Thủy tộc dâng nước lên, truy quét toàn bộ Hồ tộc sống xung quanh đấy. Cuộc truy quét diễn ra ba ngày ba đêm, người người nháo nhác chạy trốn, tiếng khóc than ngập trời. Trong số đấy có cả những con cáo mới đẻ.
Hạ Suất chỉ nhớ khi đó mình mới vừa mở được mắt, còn chưa biết đi. Vừa được cho bú thì nước dâng ngập hang, mẫu thân chàng phải bế chàng mà chạy, kéo các anh chị em theo cùng.
Nhưng chạy được ra ngoài thì bị đuổi giết. Mẫu thân không còn sức nữa. Hạ Oanh lúc đó là chị cả, liền bế chàng rồi dắt các em chạy tiếp.
Sau bao ngày trốn chui trốn nhủi, họ cũng tìm được đồng tộc ở núi Ngọc Hoa. Người đứng đầu chi lúc đấy là Ngọc Ánh, một con hồ ly chín đuôi tu luyện ngàn năm. Thấy tình thế nơi đây không còn ở được nữa, nàng dắt toàn bộ tộc nhân di cư về phía Nam, đến tận mảnh đất Cửa Hàn có dãy Ngũ Hành Sơn thì ở lại.
Tộc Cáo ở đấy giúp con người khai khẩn đất hoang. Ngọc Ánh về sau còn làm bạn với Phấn Nhĩ Quỷ Nương, cùng nhau tới vùng Xuân Thiều giúp dân trừ ma diệt quỷ nên được tôn thành Cửu Vỹ Tiên Nương.
Nhờ thế mà tộc Cáo không còn bị mang tiếng xấu, còn được công nhận là một trong các thần tộc, con cháu về sau đều được tu tiên.
Nhưng Hạ Suất thì vẫn nhớ mãi vụ thảm sát năm nào. Giá mà khi đó chị của chàng không phải chịu một chưởng Ba đạo toái sơn ảnh hưởng đến cả căn cốt, chàng cũng có thể nhắm mắt cắn răng mà sống cuộc đời bình yên.
“Bây giờ em chỉ còn một mình chị là người thân thôi. Chị ráng đừng để có chuyện gì.”
Hạ Suất nắm tay Hạ Oanh. “Em nhất định sẽ tìm được thuốc giúp chị mau chóng khoẻ lại.”
Đúng lúc đó thì có một xảo xứng chạy vào tâu:
“Đại hoàng tử, thái tử Mạnh Khoát và Uy Uyễn công tử của Xà tộc đang ở ngoài cửa, bảo là muốn tìm ngài.”
Hạ Suất liền tỏ vẻ ghét bỏ:
“Cứ nói ta không có đây.”
“Thái tử Mạnh Khoát nói, ngài ấy biết ngài hôm nay không có tiết học, cũng không ở lầu Yên Giại, cũng không ở Tuệ Am Đường. Nên chỉ có thể ở đây thôi ạ.” Xảo xứng lại tâu, mặt có vẻ sợ sệt.
“Vậy em cứ nói ta mệt, đi nghỉ rồi đi.”
Hạ Oanh thấy vậy thì can.
“Kìa em, không phải tộc ta với tộc Rắn đang hợp tác hay sao? Huống chi người ta tới tận nơi rồi, sao em lại như vậy.”
Hạ Suất lặng im không đáp. Việc khó nói như vậy, để chị biết sẽ chỉ lo thêm.
Lại nói về Mạnh Khoát và Uy Uyễn lúc này đang đứng trước cửa hang, thấy xảo xứng ra bẩm rằng đại hoàng tử Hồ ly tộc đã đi nghỉ rồi thì lấy làm ngờ lắm. Nhưng chàng lại không tỏ ra tức giận, chỉ nhún vai rồi nói:
“Tôi thấy chỗ này phong cảnh rất đẹp, nên thơ hữu tình. Rất thích hợp cho tâm tình muốn gảy đàn ngâm thơ của tôi. Thôi chúng ta uống rượu ở đây luôn, đợi chú Suất tỉnh dậy là vừa.”
Xảo xứng nghe thấy thế, hốt hoảng không biết làm thế nào, vội chạy vào sơn động.
Minh Khoát lấy ra một cái bàn, rồi trải chiếu ngồi, bày hoa quả, đồ ăn, trà bánh ngay trước cửa nhà người ta, điềm nhiên vô cùng.
Uy Uyễn ngồi xuống, rót một ly trà đưa lên mũi rồi nhắm mắt ra chiều hưởng thụ, lại hỏi:
“Vì giai nhân mà đến mức này, có đáng không?”
Phải nói rõ, thái tử của Xà tộc - Mạnh Khoát không thích con gái. Điều này cả Xà tộc đều biết.
Vâng, đó là sự thật. Mạnh Khoát có thể ngủ với hàng trăm cô gái, ở trong xà tộc không thiếu những cuộc truy hoan của hắn với những con rắn cái. Nhưng hắn tuyệt không hề yêu ai, cũng không có ý định lập thái tử phi.
Vậy không lẽ hắn yêu con trai? Cũng khó nói. Có thể đấy chỉ là thú vui nhất thời. Nhưng việc hắn liên minh với Hồ tộc một phần cũng vì muốn theo đuổi vị đại hoàng tử phong lưu lãng tử kia.
Thứ không có được thì lại càng muốn. Cái này cũng không thể trách hắn được. Ai bảo da con rắn này quá dày kia chứ.
“Với thứ mình yêu thích, bỏ bao nhiêu cũng đáng. Sau này chú sẽ hiểu, cái cảm giác tất cả mọi thứ đều vô vị, không còn thấy vui thú nữa nó mới đáng sợ hơn nhiều.”
Mạnh Khoát bỏ một quả nho vào miệng, lại hỏi tiếp:
“Còn chú thì sao rồi? Đã có chút tiến triển nào chưa?”
Uy Uyễn lắc đầu:
“Nàng ấy không giống những cô gái khác. Những cô gái khác chỉ cần em trêu đùa một chút, áp sát một chút, đã hoảng loạn, xấu hổ có khi còn ngã vào lòng em rồi. Nhưng Minh Châu, nàng ấy... haiz cứ như đá gỗ ấy, chẳng có cảm xúc gì cả.”
“Không thể nào, làm gì có ai trên đời này lại không có cảm xúc chứ? Chắc là chú chưa tìm được cơ hội thôi.”
Uy Uyễn lặng im không nói. Cảm xúc của chàng bây giờ rất phức tạp. Vốn chàng chỉ tính trêu đùa mà thôi. Ai ngờ bây giờ mới nhận ra là mình đã để tâm quá nhiều.
Lúc này có tiếng ồn ã từ xa vọng tới. Viên Suất của Hổ tộc và Siêu Loại của tộc Đại bàng đã tới.
Mạnh Khoát liền đứng dậy chào hỏi:
“Anh cứ sợ mấy chú không đến, không ngờ lại đến đúng giờ như vậy. Quý hoá, quý hoá quá.”
Viên Suất cười ha hả:
“Được lão đại của Xà tộc mời, sao em dám không đến kia chứ?”
Siêu Loại cũng vỗ vai hai anh em tộc Rắn
“Đằng Vân Sơn Khê gió to lại phủ mây mù chướng khí, cũng may em vẫn tới kịp giờ.”
“Ấy, dăm ba cái mây mù này sao làm khó được đôi mắt ưng của bác. Bữa nào mấy bác qua chỗ em chơi. Viên Suất này sẽ đón tiếp nhiệt tình.”
Cả bốn người nhìn nhau cười, ngồi xuống nhập tiệc. Siêu Loại lấy từ trong người ra một bình sứ, điệu bộ lén lút, hạ thấp giọng:
“Em phải bỏ rượu vào bình thuốc để ngụy trang đấy. Loại rượu này em ủ từ trái cây chín mọng trên núi. Ngon tuyệt vời!”
Mọi người đều hào hứng. Uy Uyễn nói:
“Hay lắm, chỗ tôi cũng giấu vài vò rượu, nhưng là ngâm từ rễ cây với thuốc. Uống mãi cũng chán rồi.”
Viên Suất rót rượu ra chén, xong lại nhớ ra điều gì, mới hỏi:
“Ơ, thế chú Hạ Suất của Hồ Ly tộc đâu ấy nhở?”
“Chú ấy... Lúc nãy tôi qua thì chú ấy đã đi nghỉ rồi. Cũng là lỗi tại tôi, đến mà không báo trước.”
“Ban ngày ban mặt, nghỉ cái gì mà nghỉ? Chú ấy như thế là không được. Rõ là không nể mặt anh em mình.” Viên Suất hừ giọng.
“Thôi nào, chú ấy cả ngày lo việc buôn bán, quán xuyến bao nhiêu thứ. Có khi là trong người mệt thật đấy chứ.” Mạnh Khoát vẫn bênh vực.
Đúng lúc đó một bóng người mặc áo trắng bước tới.
“Thật lòng xin lỗi các bác. Không biết các bác đến chơi. Thật thất lễ quá.”
Hạ Suất sau khi nghe tin Mạnh Khoát ngồi nhậu ngay cửa động nhà mình, lại gọi thêm anh em của các tộc khác đến thì chẳng còn cách nào, buộc phải đi ra đây. Trong lòng chàng phải nể phục độ mặt dày của hắn, việc mất mặt như thế này mà cũng nghĩ ra được.
“Các bác vào nhà em chơi. Ngồi ngoài như thế này không tiện cho lắm.”
“Sao lại không tiện. Tôi thấy chỗ này quang cảnh rất đẹp. Dù gì ở nơi đây hai tộc ta cũng quen sống với thiên nhiên rồi. Ở trong hay ở ngoài cũng đâu có gì khác biệt. Chú đừng câu nệ thế, cứ lại đây ngồi.” Mạnh Khoát cười, vỗ vỗ vào tấm chiếu trải cạnh chỗ mình.
“Bác Khoát nói đúng đấy, có chỗ nào không tiện đâu nào?”
Hạ Suất vẫn đứng yên, ngần ngừ không dám ngồi cạnh Mạnh Khoát, vẻ ngoài tươi cười nhưng lòng cố tìm cách tránh né:
“Các bác thông cảm. Chỗ này nhiều gió nên em hơi khó chịu. Bàn tiệc em đã bày sẵn trong nhà rồi, chỉ đợi các bác vào xơi thôi.”
“Cái gì? Em thấy người không khoẻ chỗ nào sao? Hay để anh xem mạch bốc thuốc cho?”
Không khí buổi gặp mặt tự nhiên trở nên lạ lùng khó hiêủ. Viên Suất vẫn nghĩ sự sốt sắng của Mạnh Khoát là sự quan tâm của anh em thông thường, nên vừa bốc một nắm lạc cho vào mồm nhai nhồm nhoàm, vừa nói:
“Chao ôi, có mấy cái chuyện nhỏ như con muỗi, các bác cứ rầy rà ra làm gì. Ngồi đâu mà chẳng được. Tôi búng tay làm tý phép là chỗ bác Hạ Suất chẳng có cơn gió chướng nào lọt vào được cả.”
Siêu Loại huých tay Viên Suất, làm anh chàng ngơ ngẩn chẳng hiểu gì. Uy Uyễn thì vẫn ngồi lặng im xem kịch hay.
Hạ Suất đành phải ngồi cạnh Mạnh Khoát. Anh Khoát nhà ta chỉ chờ có thế, choàng vai bá cổ chàng hồ ly rồi rót rượu mời.
“Chú ra trễ thì phải phạt rượu đấy nhé. Nhưng thương tình chú còn đang mệt nên anh chỉ rót một chén thôi.”
Hạ Suất bị chạm vào vai, khó chịu vô cùng nhưng tình thế khó xử, đành ráng chịu đựng
“Nào các anh em, cùng nhau cạn nào.” Mạnh Khoát nâng chén lên mời. Tất cả cũng nâng chén lên cạn. Chén thù chén tạc được vài tuần thì Siêu Loại hỏi.
“Chẳng hay hôm nay bác Khoát rủ chúng em sang chơi là có chuyện gì nhỉ?”
“Tôi chỉ muốn anh em gặp nhau hàn huyên, ngâm thơ uống rượu thôi mà.”
“Thôi bác đừng giấu em nữa. Nếu thật là thế thì sao ở đây chỉ có mấy người? Các Thủy tộc, điểu tộc, thú tộc khác đâu hết rồi?”
Mạnh Khoát bỏ chén rượu xuống bàn, cười:
“Đúng là không có việc gì giấu được chú cả. Mấy hôm trước tôi nghe nói người của chú Viên Suất bị người của thủy tộc đánh. Bản thân tộc Rắn cũng không có giao hảo với tộc Rồng. Mời họ đến đây, chẳng khác nào gây thêm chuyện.”
Viên Suất vừa nghe xong, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn vỗ bàn chửi rủa.
“Mấy con tôm con tép theo hầu bọn Long Tộc cứ tưởng mình ghê gớm lắm. Chúng nghĩ chúng là ai? Đường đường một hoàng tử của Hổ tộc như tôi không thể nào nuốt trôi được cục tức này!”
Siêu Loại chép miệng:
“Biết làm sao bây giờ, Long tộc là vua của Thoải Phủ, cũng là loài cao quý nhất trong các loài. Lơ mơ đụng vào, lại rước thêm hoạ.”
“Vậy thì sao? Những gì tôi nói có gì sai đâu? Con bé Minh Châu đó đến thuật cưỡi mây còn không biết, cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt. Thế mà trở thành quán trường? Đúng là nực cười.” Viên Suất phản bác.
“Nghe đâu cô ấy có khả năng cảm ứng với đá quý mà?”
“Hừ, giảo ngôn biện ngữ, chỉ giỏi loè người khác. Tôi lại cho rằng nó ăn gian, chép bài của ai cũng nên.”
“Việc có thể cảm ứng đá quý mà không cần chạm vào như vậy, đúng là nghe hơi ảo. Nhưng các thầy cô thần thông như thế. Không thể nào bị qua mặt được.”
“Ai mà biết được, Long tộc chi vương. Mọi người đều sợ Long tộc, nên có ai dám để họ có thứ hạng thấp chứ? Mà cái vụ chọn Quán trường mới đúng là dối trá. Bao nhiêu người bỏ giấy vào cái tráp Vấn Tài. Nhưng cuối cùng lại không công bố có bao nhiêu phiếu rồi cho Kình Sang rút được kim bài.
Rốt cuộc thì nguyên lý hoạt động của cái tráp ra sao? Là thiên mệnh điều khiển hay con người điều khiển?”
“Có là thiên mệnh hay con người điều khiển đi nữa, thì cũng không đến lượt chúng ta đâu. Long tộc vẫn mãi mãi đứng đầu, chúng ta chỉ là kẻ phụng sự mà thôi.” Hạ Suất nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Chàng hoàn toàn hiểu Mạnh Khoát tổ chức cuộc gặp mặt này là có ý gì.
Viên Suất cũng không phải hạng ngu độn. Hắn đảo mắt, đột ngột hỏi:
“Mà kể cũng lạ, em đây bất tài, không rút được kim bài cũng thôi đi. Sao bác Mạnh Khoát đạo hạnh cao thâm lại không rút được nhỉ.”
Cả bàn tiệc bỗng chốc lặng im. Mạnh Khoát đang cắn miếng bánh cũng cứng đờ. Lát sau, chàng mới cười ha hả mà rằng:
“Để các anh em chê cười rồi. Đó giờ Xà tộc có bao giờ được tin tưởng đâu. Tôi đây có đạo hạnh ngàn năm cũng không rút được kim bài Trưởng tràng nữa là.”
Quả thật Mạnh Khoát đã tu luyện cả ngàn năm. Nhưng cốt yêu mà tu tiên thì vạn phần gian nan vất vả. Bởi thế nên Kình Sang là một thiếu niên của Long tộc mới ba trăm tuổi đã đánh ngang sức với chàng.
Sự bất công đó đã từng là cái dằm trong tim chàng. Khiến chàng đã căm ghét Long tộc lại càng căm ghét thêm. Chàng âm thầm đánh giá lại Viên Suất. Bấy lâu nay chàng nghĩ hắn chỉ là một gã võ biền, thô lậu. Không ngờ lại nhận ra ý đồ gây hiềm khích của chàng mà phản công lại. Chỉ có điều đối với chàng thì vẫn còn non. Mạnh Khoát mỉm cười:
“Nếu không phải có Thanh Xà và Bạch Xà đạo tướng quân lập được nhiều công lao, có khi giờ tộc tôi vẫn đang phải trốn chui trốn nhủi. Nào có được ngồi đàm đạo với các bác như thế này.”
Viên Suất hậm hực:
“Hừ, chỉ vì chúng ta hung dữ mà liền bị gán cho cái danh là yêu quái, là ma quỷ hại người. Khi xưa chúng ta sống thoải mái vui vẻ biết bao, làm bá chủ cả sơn lâm. Từ khi con người đến, tất cả mọi thứ đều đảo lộn. Mọi người đều nói về việc hổ ăn thịt người, nhưng có ai nhắc tới bao nhiêu con hổ bị con người săn bắt đâu?”
“Bởi vậy mới nói, loài người ngu muội, chỉ vì một cá nhân mà đánh giá cả tập thể. Hại các tộc chúng ta bao đời bị đuổi đánh đuổi giết. Vậy mà bây giờ lại phải bảo vệ con người. Đúng là khó chấp nhận.” Siêu Loại hùa theo.
“Không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi. Không thì các anh tính làm gì? Làm phản chắc?” Hạ Suất hỏi.
Tức thì cả bàn lại im lặng. Đưa đẩy biết bao lời, cuối cùng hỏi ai dám đứng ra thì chẳng ai ho he gì. Hạ Suất chán nản nghĩ, dù sao trong Hổ tộc và tộc Đại bàng cũng nhiều người làm quan lại, tướng tá trên Thiên Phủ, bổng lộc danh vọng không hề nhỏ. Không ai muốn đạp đổ những thứ cất công gây dựng, lại có nguy cơ bị hoạ diệt môn như thế cả.
Siêu Loại thấy không khí có vẻ căng thẳng, bèn cười cười vớt vát lại tình hình:
“Sao bác dùng từ ngữ nặng nề thế? Nào ai dám có ý nghĩ nghịch thiên như vậy! Chỉ là chúng tôi muốn đòi lại những thứ thuộc về mình thôi. Tôi thì chỉ không ưa cái bọn Khổng tước kiêu ngạo. Còn lại thì ai làm vua ai làm quan kệ họ.”
Rồi mọi người lại nói lảng sang chuyện khác, ngâm thơ hát nối rồi lại tự khen nhau. Chén chú chén anh một hồi thì Uy Uyễn lấy một cây đàn nhị ra kéo. Tiếng nhạc khi trầm khi bổng, nỉ non tha thiết. Khi réo rắt như chim sơn ca, khi lại ai oán não nề. Từng ngón kĩ thuật đều được phô diễn vừa đủ, dậy lên biết bao cảm xúc, gợi từng rung động tinh tế nhất, khiến người nghe phải đứng ngồi không yên. Chao ôi! Thánh thót làm sao! Ngân nga làm sao! Nao lòng làm sao! Trông cái cách chàng điều khiển cần đàn lúc nhặt lúc khoan, như thể đàn với người nối liền một tâm hồn. Như thể nó có hơi thở, có sinh mệnh. Tựa như chàng đang tỉ tê tâm sự với một người tri kỉ.
Tuy không dám nhận là người tri âm nhưng Mạnh Khoát cũng hiểu được tâm trạng của Uy Uyễn lúc này. Chàng nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn, đợi cho Uy Uyễn đánh xong mới hỏi:
“Là bài Nhớ cố hương sao?”
Uy Uyễn gật đầu, lại so dây chuẩn bị đàn tiếp.
Mạnh Khoát lúc này đã ngà ngà say. Tiếng nhạc lại làm lòng chàng thêm thổn thức. Chàng mải mê ngắm người thiếu niên ngồi cạnh. Ánh mắt tràn trề huê tình nồng đượm.
Nhân lúc Hạ Suất không chú ý, Mạnh Khoát lén đưa tay nắm lấy tay chàng.
Chú thích:
1. Xảo xứng là từ cổ, chỉ người hầu thời Văn Lang – Âu Lạc. Ở đây tác giả sử dụng để chỉ người hầu của những tộc như Hồ Ly tộc, Xà tộc, Điểu tôc,... là những thần tộc đến từ Nhạc Phủ.