Nắng Soi Qua Chiếc Lá Khung Châu

Chương 16: Chương 16: Kì Thuế Biến




Hạ Suất giật mình. Việc Mạnh Khoát có những cử chỉ không đứng đắn như thế này không phải lần đầu, nhưng cũng là khi chỉ có hai người với nhau. Dù đã bị chàng cự tuyệt rất nhiều lần nhưng hắn vẫn cứ trơ trơ ra chẳng biết ngượng là gì.

Điều chàng không ngờ tới là ở nơi đông người như vậy mà hắn cũng dám có hành động như thế.

Chàng giằng tay ra. Thái độ quyết liệt đó của chàng không những không làm Mạnh Khoát chùn bước, trái lại còn hứng thú hơn gấp bội.

Mạnh Khoát cao hứng nói:

“Hạ Suất, tôi nghe nói chú hát rất hay. Sao không làm một bài cho anh em thưởng thức?”

Ví như ở chỗ khác, trong hoàn cảnh khác, Hạ Suất chắc cũng sẵn lòng hát một điệu Quân Tử Vi Dịch. Nhưng ở đây, khi có Mạnh Khoát ngồi cạnh, chàng cảm thấy như bị hạ nhục. Chàng đường đường là một trang nam nhi! Vậy mà lại bị người ta coi như món đồ mua vui.

“Bác nghe ai nói? Toàn lời bịa đặt cả đấy. Nào em có biết hát hò gì đâu.”

Mạnh Khoát biết khó, lại hỏi những người khác.

“Tiếc quá, ở đây có đàn có nhạc mà lại thiếu mất tiếng hát.”

Viên Suất, Siêu Loại lúc này đã say bí tỉ, vội xua tay:

“Không được, không được. Dù gì đi nữa đây cũng là trường học. Có lời ca tiếng hát vào sẽ loạn tâm trí. Bác tha cho chúng em.”

“Phải đấy. Thôi xin phép bác chúng em về. Hẹn bữa sau em mời bác sang chơi.”

Mạnh Khoát thấy họ say như thế, cũng đành tiễn họ về.

Chỉ còn ba người Uy Uyễn, Mạnh Khoát và Hạ Suất. Mạnh Khoát buông người xuống chiếu, thở dài:

“Hừ, đúng là lũ nhát chết.”

“Giờ vẫn chưa phải lúc.” Hạ Suất điềm đạm nói.

Mạnh Khoát đồng tình:

“Nói cũng phải. Mấy tên kia, xem chừng không phải ngu thật mà là giả vờ ngu.”

“Làm chuyện lớn thì phải cẩn trọng. Những chuyện như thế này, về sau đừng có bàn ở đây.”

Mạnh Khoát cười ngọt:

“Không phải là vì đằng ấy không cho tôi vào trong nhà sao? Nếu sau này đằng ấy không ghét bỏ nữa, tôi hứa cái gì cũng làm theo người.”

Han Suất lập tức đứng dậy, hai mắt như toé lửa, quát:

“Bớt nói nhảm! Nếu anh còn dám suồng sã như thế nữa, đừng có trách tôi ác!”

Rồi chàng hầm hầm quay trở lại động, Mạnh Khoát chạy theo sau, gọi với theo:

“Tôi không suồng sã nữa là được chứ gì? Này, người đợi tôi với!”

Hai người kia đi khuất rồi. Chỉ còn mình Uy Uyễn ngồi lại. Chàng lắc đầu tặc lưỡi nghĩ thầm. Đúng là thứ không có được thì lại càng muốn. Con đường tình duyên của thái tử xem ra cũng gian nan chẳng kém gì chàng.

Uy Uyễn loạng choạng đứng dậy, tự dưng thấy xây xẩm mặt mày, đầu đau nhức chẳng hiểu tại sao.

“Quái lạ! Mọi khi mấy chén rượu thế này có là gì với tu vi của mình đâu nhỉ?”

Chàng lần mò trở về sơn động của mình. Nhưng cảnh vật trước mặt lại nhoè đi.

“Uy Uyễn!”

Đó là âm thanh cuối cùng chàng nghe thấy trước khi mọi thứ chỉ còn là một màu đen kịt

....

Lúc tỉnh dậy, Uy Uyễn đã thấy mình nằm trên giường, trong sơn động quen thuộc của chàng.

“Anh sao rồi?” Một giọng nói êm ái cất lên, nghe rõ là âm vực của nữ nhi.

Chàng chỉ thấy người rất nóng nực, ngứa ngáy khó chịu. Khó khăn lắm chàng mới mở được miệng:

“Tại sao cô ở đây?”

Uy Uyễn không ngờ Minh Châu lại là người cứu mình. Cũng là do chàng chủ quan, quên mất không tính chu kì lột xác.

“Tôi tính qua báo với anh là mai tôi có việc nên không thể qua được. Cũng may là tôi đến kịp, không anh đã ngã mất xác dưới vực rồi.”

Uy Uyễn yếu đến mức không muốn nói gì nữa. Chàng chỉ thấy miệng đắng, khô, nuốt nước bọt cũng thấy đau.

“Mắt anh cũng chuyển màu rồi này. Không lẽ, anh... anh sắp lột xác sao?”

Minh Châu cuống cả lên. Tập tính của rắn thì nàng có biết qua. Nhưng lần đầu nàng gặp một con rắn đến kì lột. Vì thế bối rối vô cùng.

“Tôi đưa anh ra chỗ tốt hơn nhé? Anh có đi nổi không?”

Uy Uyễn yếu ớt gật đầu. Minh Châu đỡ chàng đứng dậy, hướng về phía hồ nước. Nhưng người chàng cứ oải đi, thành ra nặng trình trịch, đè lên người nàng. Nàng phải vất vả lắm mới đỡ được chàng ra đến hồ.

“Nào, tôi sẽ cho anh xuống nước từ từ. Có khó chịu thì nhớ nói cho tôi biết nhé.”

Minh Châu cho hai chân của Uy Uyễn xuống nước, màu da của chàng cũng bắt đầu thay đổi. Chật vật một hồi nàng cũng giúp chàng ngâm được cả người xuống nước, còn đầu chàng tựa trên vách đá.

Minh Châu đưa tay lên trán vuốt mồ hôi. Nàng đi quanh sơn động, kiếm khúc cây gỗ thật lớn mang về thả vào hồ.

Uy Uyễn vẫn nằm im không nhúc nhích. Minh Châu sợ quá, vội kiểm tra thì thấy tim vẫn còn đập. Nàng kiểm tra nhiệt độ nước, thấy quá lạnh, vội chạy đi hơ nóng mấy viên đá cuội thả vào.

Một lúc sau, Uy Uyễn chuyển về chân thân, bắt đầu quá trình lột xác. Minh Châu ngồi trên bờ canh, không dám bỏ đi đâu.

Nàng canh đến mức mệt quá ngủ thiếp đi. Lúc nàng tỉnh dậy thì thấy đầu của Uy Uyễn đang tựa trên đùi nàng.

Nàng nhớ cái hồ này là nơi nàng đã rơi xuống khi trước. Thật chẳng tin được kẻ làm nàng sợ hết hồn khi đó giờ đây lại nằm im trong lòng nàng như thế này.

Nửa thân trên của chàng ở trạng thái con người, lớp da vừa lột xong bóng láng, trắng trẻo. Nửa thân dưới vẫn ở trạng thái rắn, ngập dưới nước.

Minh Châu đoán trời giờ cũng đã tối rồi. Nàng ở lại đây không tiện chút nào, nhưng giờ Uy Uyễn còn rất yếu. Quá trình lột xác rất nguy hiểm, nàng chỉ sợ có biến mà hỗ trợ không kịp, chàng có thể sẽ có chuyện.

Còn đang dùng dằng thì chàng lại nói mê:

“Đừng đi, đừng đi, ở lại đây với ta.”

Vẻ yếu ớt cộng với sự mê sảng của chàng tạo thành một hiệu ứng khơi gợi thiên tính mẫu tử trong nàng. Trông chàng giờ như một đứa trẻ, vừa ngoan ngoãn vừa dễ tổn thương. Khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Trong phút chốc, nàng quên béng hắn chính là tên Xà tộc vừa nguy hiểm vừa cợt nhả hôm nào.

Nàng đưa tay vuốt mái tóc ướt, khẽ khàng nói:

“Lúc nào anh cũng như thế này thì tốt quá. Thật giống một con mèo con.” Nói đến đấy thì nàng giật mình nhớ ra một điều.

Nàng đã hoàn toàn quên mất không đến thăm Thiên Thanh rồi!

Minh Châu vỗ vỗ đầu. Thời gian này có quá nhiều việc. Nhưng lúc đi qua Thương Hội mà cũng không vào xem nó thế nào, người chủ như nàng thật đáng trách mà.

Uy Uyễn cựa mình, có vẻ khó chịu. Nàng lại phải vuốt tóc chàng tiếp.

Y như một linh sủng khó tính khó chiều vậy.

Bỗng dưng có tiếng người phát ra sau lưng nàng.

“Ô!”

Là tiếng của Mạnh Khoát. Hắn sốt sắng đi tới, kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.

“Chú ấy đến kì thuế biến sao? Ôi ta thật là đáng trách! Nếu không có cô nương chắc đã có chuyện lớn rồi.”

Minh Châu thấy anh em của Uy Uyễn đã tới, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

“Anh ấy còn yếu lắm. Em lại không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người của Xà tộc trong giai đoạn này. Bác xem giúp em thế nào đi.”

Mạnh Khoát tới bắt mạch rồi kiểm tra tình trạng của Uy Uyễn. Thấy không vấn đề gì, chàng mới thở phào một hơi.

“May mà có em. Em mau về đi không các cán tràng thấy lại không hay. Việc ở đây cứ giao lại cho anh.”

Minh Châu nâng đầu Uy Uyễn lên. Nhưng vừa động một cái thì chàng nắm chặt lấy tay nàng, sống chết cũng không chịu buông.

Mạnh Khoát cười trộm. Còn Minh Châu thì phải dùng phép mới gỡ ra được mà không làm tổn thương lớp da non nớt của “đứa trẻ” nào đó.

Cuối cùng Minh Châu cũng được về. Mạnh Khoát cũng dặn nàng tình hình của Uy Uyễn phải kéo dài đến tận năm, sáu ngày. Nói cách khác phải nghỉ học cho đến khi hoàn toàn khoẻ lại.

Khi Minh Châu về được đến tịnh xá thì đã tối mịt. Cả ngày không ăn không uống, lại còn tốn nhiều linh lực nên vừa ngả lưng xuống giường là nàng ngủ không biết trời trăng gì nữa.

.....

Phải đến năm ngày sau, Uy Uyễn mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

“Dậy rồi đấy à?” Mạnh Khoát đang ngồi ở cạnh giường, cầm quạt phe phẩy cho chàng khỏi nóng.

“Là bác cứu em ạ?” Uy Uyễn hỏi.

“Ai cứu? Mạng của chú là nợ vị công chúa bên Long tộc đó. Không có nàng ấy mang chú về rồi truyền linh lực chắc giờ chú ở chốn Tây Thiên rồi.”

Uy Uyễn nghe mà giật mình. Chàng bàng hoàng hỏi:

“Minh Châu? Nàng ấy đến đây khi nào?”

“Thế, chú không nhớ một chút gì à?”

Uy Uyễn lúc này mới bình tĩnh mà nhớ lại. Nhớ lại được hết thì không bình tĩnh nổi nữa.

“Chao ôi, mất mặt quá đi mất.”

Mạnh Khoát bĩu môi:

“Gớm, nhìn thì cũng bị nhìn thấy hết rồi. Còn mất mặt cái gì nữa?”

Uy Uyễn tái xanh cả mặt, như không tin vào tai mình, lắp bắp:

“Thấy... thấy... thấy hết cả rồi ạ?”

Mạnh Khoát cũng rất kiên nhẫn, nói với giọng tỉnh queo:

“Chứ chú nghĩ chú lột da từ đầu tới chân như thế, người ta có thể thấy cái gì? Không thấy cái gì?”

Mặt Uy Uyễn thoắt trắng, thoắt xanh, rồi cuối cùng đỏ bừng. Chàng trùm chăn kín mít, miệng vẫn còn rên rỉ:

“Giời ơi là giời!”

Mạnh Khoát ngưng tay quạt, bụm miệng cười. Đúng lúc đấy thì có tiếng véo von ở ngoài cửa:

“Anh Khoát, em lại tới đây. Hôm nay anh ấy sao rồi?”

Uy Uyễn nhận ra là tiếng của ai, bối rối đến líu cả lưỡi:

“Anh bảo em ngủ rồi nhé. Xin anh đấy!”

Mạnh Khoát đâu có tốt đến thế. Chàng ý tứ nhìn Uy Uyễn, cười gian, rồi nói thật to:

“Chú ấy không chịu ăn cháo anh nấu, nhất quyết phải là em nấu mới chịu ăn cơ. Em vào giúp anh đi này.”

Trong đầu Uy Uyễn thầm nghĩ, phải đen đủi lắm thì kiếp này mới làm anh em với tên khốn này.

Minh Châu lúc này đã đến bên giường, tay xách theo huê nã(1) đựng đồ ăn. Uy Uyễn đến nhìn nàng cũng thấy ngại. Chàng bảo:

“Nàng để đấy được rồi. Tôi có chân có tay mà.”

“Không được. Anh mới trải qua thuế biến(2), cơ thể còn rất yếu. Nếu không cẩn thận chỗ da mới lột bị thương thì sẽ rất nguy hiểm.”

Mạnh Khoát liền đứng dậy, kiếm cớ đi chỗ khác. Uy Uyễn chỉ biết nhìn theo bất lực.

“Mấy hôm bay anh đã không được ăn gì rồi. Hôm nay tôi mang sang ít cơm đắng(3), vừa hay giúp anh bồi bổ. Nào, để tôi giúp anh ngồi dậy.”

Uy Uyễn đẩy tay nàng ra, nhưng nàng cứ sấn tới, miệng càu nhàu:

“Anh mà cử động mạnh lớp da non lại rách ra bây giờ!”

Đột nhiên được Minh Châu quan tâm chăm sóc thế này làm chàng cứ thấy không quen. Cả người chàng cứ nóng bừng lên, tim đập thình thịch như trống dồn. Chàng mở miệng toan nói nhưng thìa cơm đã đưa tới miệng.

“Nào, anh ăn đi. Tôi thổi rồi, không nóng đâu.”

Chàng há miệng nuốt thìa cơm vào bụng. Chao ôi! Hương vị mới thanh mát và dịu dàng làm sao. Gọi là cơm đắng mà chẳng hiểu sao chàng lại thấy ngọt. Vị của thảo mộc, rau củ làm kích thích dịch vị. Uy Uyễn lúc này mới thấy bụng sôi lên, cơn thèm ăn tới. Không như mấy ngày liền chỉ thấy miệng đắng ngắt.

“Sao thế? Khó ăn lắm à?” Minh Châu chăm chú nhìn biểu cảm của chàng. Cơm này do chính tay nàng nấu, nên chỉ sợ bản thân nấu không ngon.

“Không đâu, ngon lắm.” Uy Uyễn lại đòi ăn thêm nữa. Nàng vui vẻ bón cho chàng. Chẳng mấy chốc mà thố cơm đã hết.

“Sao nàng tốt với tôi thế?” Chàng cứ ngỡ như mình đang mơ vậy.

Minh Châu có vẻ rất khó hiêủ:

“Tại sao tôi không thể tốt với anh chứ?”

“Không phải nàng ghét tôi sao?”

“Không có, tôi không có ghét anh. Vả lại chỉ còn mấy ngày nữa là anh thi rồi. Nếu không mau khoẻ lại, sẽ không hay đâu.”

“Nàng săn sóc tôi thế này, chỉ là vì kì thi thôi sao?” Trong lòng chàng nghi hoặc, nhưng lại cứ thấp thỏm chờ mong.

“Đương nhiên là không rồi. Anh là bạn tôi. Tôi cảm thấy muốn chăm sóc cho đến khi anh khoẻ hẳn. Cái này là tôi hoàn toàn tự nguyện, chẳng vì cái gì cả.”

Uy Uyễn nghe nàng nói, trong lòng cũng thấy vui vui, rồi thoắt cái lại thấy buồn buồn. Cứ tẩn mẩn tần mần phân tích từng câu từng chữ trong lời nàng, rồi lại hỏi:

“Thì ra, nàng chỉ coi tôi là bạn thôi sao? Nàng... nàng không có bất cứ cảm xúc nào khác sao?”

Minh Châu ngớ cả người, chẳng hiêủ rốt cuộc Uy Uyễn đang nói về cái gì. Nàng cảm thấy từ nãy tới giờ cứ như ông nói gà bà nói vịt vậy, chẳng ra đâu vào với đâu.

“Thì... đương nhiên... là tôi quý mến anh. Thời gian qua tiếp xúc lâu như thế. Tôi biết anh cũng không phải là người xấu...”

“Vậy nàng có thương tôi không?” Chàng hỏi mà giọng run run.

“Thương? Thương là cái gì vậy?” Minh Châu càng nghe lại càng mù mờ.

Ra là vậy, Uy Uyễn nghĩ thầm. Nàng ấy không hiểu tình yêu nam nữ là gì. Có thể vì nàng nhỏ tuổi, lại sống dưới Long cung quá lâu chăng?

Uy Uyễn chồm người tới trước, nhìn sâu vào đôi mắt nàng.

“Thương là khi một người tình nguyện làm mọi thứ để cứu sống một người. Minh Châu, mạng này của tôi là do nàng cứu. Tộc Rắn trước giờ có ân trả tám, có oán trả mười. Nếu nàng không chê, sau này sẽ vì nàng không nề hà chuyện gì cả.”

Ánh mắt, lời nói của chàng đều rất thành thật, Minh Châu cũng thấy cảm động. Nhưng nàng vẫn thấy bối rối.

“Đúng là tôi sẵn lòng làm mọi thứ để cứu anh. Nhưng mà, cứu người là việc nên làm. Nếu nói như vậy thì tôi thương nhiều người lắm!”

Uy Uyễn biết khó lòng lừa được nàng, liền nói tiếp:

“Đương nhiên, thương một người không chỉ có như vậy. Còn là lo lắng, quan tâm, muốn săn sóc, bảo vệ. Còn nữa... có phải nàng... nàng... lúc tôi lột xác, nàng đã thấy hết chân thân của tôi rồi có phải không?”

Minh Châu không chối được, chỉ đành gật đầu. Nàng còn nghĩ nếu không thật thà thì sẽ áy náy, nên đành nói hết:

“Đúng là tôi đã thấy. Hơn nữa mấy ngày nay tôi đều đến giúp anh dọn dẹp xà thuế(4), còn phải vệ sinh những mảnh da còn sót lại trên người anh nữa.”

“Nàng nói cái gì?” Uy Uyễn thảng thốt.

“Tôi nói mấy ngày nay tôi đều đến giúp anh tắm rửa thay đồ. Anh không chịu cho ai động vào người cả. Mạnh Khoát phải gọi tôi đó.” Minh Châu không hiểu sao mặt chàng lại đỏ bừng lên như thế. Nàng đưa tay lên trán chàng xem có sốt không, thì bị Uy Uyễn nắm chặt lấy.

“Nàng... nàng có biết mình đã làm gì không vậy? Sao nàng cứ tỉnh bơ như thế? Nàng không thấy xấu hổ chút nào sao?” Uy Uyễn như phát rồ.

“Tại sao? Hồi nhỏ tôi cũng thấy các anh tôi trải qua kì thuế biến trước khi tiến giai rồi. Tuy tôi không trực tiếp chăm sóc, nhưng cũng có chút kinh nghiệm.”

“Nhưng tôi không phải là anh nàng, cũng không phải là trẻ con!”Lồng ngực chàng phập phồng, cảm xúc cũng rối bời, không hiểu là vì tức giận hay vì xấu hổ. “Nàng như thế, vậy mà cứ không muốn chịu trách nhiệm với tôi. Rốt cuộc nàng muốn tôi phải làm sao đây?”

Minh Châu phát hoảng. Nàng không ngờ chàng lại phản ứng gay gắt quá như vậy. Có vẻ như nàng đã làm chuyện gì đó rất sai, nên rối rít xin lỗi.

“Tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm là được mà. Thật ra lúc đấy chỉ là tôi hơi tò mò thôi. Chân thân của anh... lúc anh làm rắn... lớn thật đấy. Lớn đến mức tôi không nghĩ đó là của một con rắn. Anh lớn phải bằng anh trai tôi lúc nhỏ luôn.”

“Nàng tuyệt đối đừng nói với ai về việc này.” Uy Uyễn nghiêm trọng đến mức làm Minh Châu thấy sợ.

“Được, tôi hứa.” Nàng nói, nhưng nhìn chàng có vẻ không vui, nàng lại phải dò hỏi:

“Sao thế, anh vẫn còn giận sao?”

Tay chàng vẫn nắm chặt tay nàng, càng cầm lại càng không nỡ rời.

“Tôi chỉ là đang nghĩ, sau khi tôi thi xong, rồi sau cái lễ Trung Thu này, nàng không đến nữa. Không biết nàng có còn nhớ đến tôi không? Sợ rằng nàng lại coi tôi như kẻ xa lạ, vậy lòng tôi sẽ héo mòn đến chết mất thôi.”

Nàng nghe mà kinh hãi. Từ khi nào mà việc sống việc chết của một người lại phụ thuộc bởi nàng vậy. Nàng lắp bắp:

“Vậy thì phải làm thế nào anh mới không chết?”

Uy Uyễn làm bộ mặt vừa đáng thương, vừa ngọt ngào như chú mèo nhỏ.

“Sau lễ Trung thu, nàng nhớ viết thư cho tôi là được. Tôi sẽ nhờ Nha Nha nhà tôi chuyển thư cho nàng.”

“Anh có cả linh sủng chuyển thư cơ à? Tôi cũng muốn nuôi một con.”

“Đương nhiên là tôi có, nhưng nàng không cần nuôi con linh sủng nào nữa đâu. Nàng nuôi tôi là được rồi.”

Minh Châu bĩu môi:

“Gớm, ai dám nuôi anh. Mới có mấy hôm đã mệt chết tôi rồi này.”

Uy Uyễn cười, nụ cười đẹp đến siêu hồn lạc phách. Chàng khẽ khàng gọi:

“Minh Châu.”

“Hử?”

“Không có gì, tôi thích gọi thế thôi.”

Minh Châu nhíu mày:

“Anh bị dở người à? Thôi, tôi về còn đi học, anh mau bỏ cái tay ra.”

Chàng lại ra cái vẻ đáng thương:

“Tôi không muốn xa nàng chút nào.”

Minh Châu thở dài:

“Ngày mai tôi lại đến, có được không?”

Mi mắt chàng lại bắt đầu trĩu xuống, chẳng mấy chốc thiếp vào giấc ngủ. Quả nhiên giai đoạn này xà tộc yếu ớt cực điểm, chỉ nói chuyện dăm ba câu đã thấy mệt.

Minh Châu đợi cho chàng ngủ say rồi mới đi.

....

Cho đến khi chàng tỉnh lại, chỉ thấy Mạnh Khoát đang đứng tựa ở cửa. Hắn đang nhìn ra màn đêm, ngắm trăng thanh hóng gió mát.

Mạnh Khoát quay lại, thấy chàng đã tỉnh, lại không đầu không cuối hỏi một câu:

“Chú động lòng thật rồi à?”

Uy Uyễn lặng im mất một lúc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên trần nhà, như tự nói với chính mình:

“Lòng nhớ ai mà bồn chồn trong dạ

Năm canh dài lại trằn trọc năm canh.”

Mạnh Khoát chậc lưỡi. Hắn biết Uy Uyễn không giống hắn. Cho dù nhiều con gái vây quanh, chàng vẫn chỉ đối đáp xã giao bình thường chứ không để ý ai cả. Lần này xem ra là đã lún sâu mất rồi.

“Vậy chú tính sao với Ly Toan đây?”

“Em đã nói rồi. Cái phúc phận làm phò mã của Xà tộc, em không dám nhận.”

“Nhưng cô ta là người của Long tộc đấy!”

“Không phải!” Uy Uyễn quả quyết. “Nàng khác lắm. Em không biết phải diễn tả ra làm sao cho bác rõ. Nhưng nàng tốt như thế, sao có thể cùng dòng máu với những tên đó được.”

Mạnh Khoát thở dài.

“Nhưng có chắc người ta cũng động lòng với chú hay không? Chú như vậy không phải là tự đày đoạ mình hay sao?”

“Vậy còn bác thì sao?”

“Anh không giống chú! Anh có thể vui thú nhất thời nhưng không quên đại cuộc. Uy Uyễn, Xà tộc trước nay đều không dễ tin người ngoài.” Mạnh Khoát cao giọng. “Tại sao chỉ có vài ngày, chú đã quên hết lời anh dặn rồi?”

Uy Uyễn lặng im. Mạnh Khoát lại nói tiếp:

“Chuyện này tạm thời đừng để em gái anh biết. Nó mà biết, kiểu gì cũng làm loạn lên.”

________

Chú thích:

1. Huê nã, hay hoa nã là một đồ dùng để đựng đồ ăn. Thường làm bằng gỗ, có chia ngăn, có tay cầm. Huê nã của người Việt Nam thường làm bằng tre đan hoặc gỗ khảm trai.

2. Thuế biến: từ Hán Việt, thuế là xác, biến là lột. Thuế biến có nghĩa là lột xác.

3. Cơm đắng: một món ăn cung đình thời Nguyễn, được làm bằng cách nấu cơm với các cây, cỏ, củ, lá, hoa… thuần Việt. Chẳng hạn như: cọng cỏ thơm, lá hồng dương, hạt sen… có tác dụng bồi bổ cho người mới ốm dậy.

4. Xà thuế: từ Hán Việt, có nghĩa là xác rắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.