Minh Châu đang ở trước gian hàng của mình. Thiên Thanh ngồi chiễm chệ trên bàn, đôi mắt nhắm chặt, mặt hếch lên.
Nó đã to gấp đôi kể từ lần nàng mua nó từ người tộc Mèo kia, trên trán còn mọc thêm một con mắt và sau lưng nhú nhú một đôi cánh nhỏ.
Lúc gặp lại nó nàng còn suýt không nhận ra. Nó cũng không thèm nhìn mặt nàng, bất chấp nàng gọi tên nó bao nhiêu lần.
Minh Châu cười khổ. Con linh thú này dỗi rất lâu. Nàng đã xin lỗi bốn ngày nay rồi mà nó vẫn không chịu tha thứ.
“Thiên Thanh, hôm nay chị mang nhiều đồ ăn ngon đến cho em này. Chị hứa sau này không bỏ mặc em như thế nữa. Em đừng giận chị nữa mà.”
Thiên Thanh “ngao” lên một tiếng đầy bất mãn. Nàng hiểu câu nói đó như thế này.
“Tôi giúp chị trông hàng, giúp chị buôn bán. Vậy mà chị bỏ tôi đi cả tháng trời. Bây giờ đem đồ ăn đến xin lỗi là xong đó hả? Cả tháng nay không mấy thứ đó của chị tôi cũng không chết đói. Sao chị không đợi thêm một năm nữa rồi hốt xác tôi luôn thể?”
Nàng khóc dở mếu dở:
“Nhưng em cũng không thể ở lì đây được. Người ta sắp dọn hết hàng quán để lấy chỗ tổ chức lễ Trung Thu rồi.”
“Ngao...” Âm vực của tiếng kêu rất cao, có thể hiểu như thế này:
“Hứ, kệ tôi. Tôi không được chủ thương yêu. Biết đâu là nhà? Hứ!”
Minh Châu thiếu điều quỳ xuống lạy con mèo để nó hết giận thôi. Nàng còn đang không biết làm thế nào thì có tiếng gọi ở đằng sau:
“Nàng làm gì ở đây thế?”
Là tiếng của Uy Uyễn. Minh Châu quay lại nhìn chàng, cười gượng.
“Tôi đang thu dọn gian hàng của mình để người ta lấy chỗ biểu diễn. Nhưng linh sủng của tôi... nó không chịu.”
Uy Uyễn nhìn Thiên Thanh, chỉ thấy một con mèo đang ngoe nguẩy đuôi, mắt nhắm tịt. Chàng bảo:
“Để tôi thử xem sao.”
Chàng vừa tiến đến gần, Thiên Thanh đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Mắt nó mở to, rồi mấy giây sau nó dựng đứng cả người lên, gào rú ầm trời.
“Méo! Méo!” Thiên Thanh chui tọt vào trong lòng Minh Châu, nghếch cái mặt ra gầm gừ với Uy Uyễn. Minh Châu ngạc nhiên lắm, nàng tò mò hỏi:
“”Anh làm thế nào mà hay vậy?”
Uy Uyễn cười:
“Loài mèo vốn sợ loài rắn. Nãy tôi chỉ phát ra khí tức thôi chứ chưa làm gì cả.”
Minh Châu cười:
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Uy Uyễn phất tay:
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
Minh Châu và Uy Uyễn cùng đi ra khỏi chợ. Nàng thấy sắc mặt của chàng đã khá hơn, nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, bèn hỏi:
“Anh thấy người thế nào rồi? Đã hoàn toàn khoẻ lại chưa?”
“Nhờ có nàng chăm sóc, tôi đã khoẻ lại rồi.”
“Thế thì tôi yên tâm rồi.”
“Sao thế? Tôi khoẻ lại rồi thì nàng không quan tâm đến tôi nữa à?”
Minh Châu không biết phải trả lời sao. Trả lời “không” thì sợ anh ta giận, trả lời “có” thì cứ thấy lấn cấn, nàng bèn lấp lửng:
“Ai thèm lo cho anh?”
Uy Uyễn nghe lại hiểu theo hướng khác, trong lòng như nở hoa. Chàng đánh bạo hỏi:
“Sáng mai tôi thi, ngày hôm đấy cả trường cũng được nghỉ để tổ chức Lễ Trung Thu. Nàng có đi đâu không?”
“Tôi có hẹn với các anh và bạn bè rồi. Mấy ngày nay bao nhiêu việc, tôi chẳng có thời gian cho họ nữa.”
Uy Uyễn nghe vậy, thấy hơi thất vọng. Nhưng nghĩ mấy ngày nay nàng vất vả vì chàng quá nên cũng không nỡ, đành bảo:
“Vậy nàng cứ đi với họ đi. Nhưng nàng phải nhớ lời hứa với tôi đấy!”
Minh Châu cười:
“Anh cứ thi xong đi đã. Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng rồi.”
“Ha ha, yên tâm đi! Tôi sẽ không để nàng thất vọng đâu!”
....
Minh Châu ngồi trong phòng, mở Tuệ Tâm Phiến ra xem. Chiếc quạt này kể từ lễ Thần Châu đến giờ nàng mới chỉ sử dụng đúng một lần. Nhưng lần đó đã thấy uy lực kinh người.
Toàn bộ chiếc quạt làm bằng xà cừ dát mỏng, trên có đục lỗ thành những hoa văn trang trí, còn có một bức tranh hồ sen được vẽ bằng nét sơn đen.
Thần khí này bây giờ mới luyện đến thượng cấp, còn thiếu việc đưa linh hồn vào thần khí. Mới thượng cấp mà đã mạnh đến thế, thì vượt cấp còn thế nào? Điều này thôi thúc nàng tìm hiểu nhưng nàng nghiên cứu trong rất nhiều loại sách rồi mà vẫn không làm được.
Dù sao mình cũng mới chỉ là một môn sinh sơ cấp. Nàng thầm nghĩ. Trình độ khó như vậy mà nàng làm được thì chắc cả tràng ốc sẽ chấn động mất.
Nghĩ thế nên nàng lại gắn Tuệ Tâm Phiến lên xà tích rồi bỏ vào bảo khố.
Thiên Thanh “ngao, ngao” lên mấy tiếng rồi cọ cọ vào chân nàng. Minh Châu thò tay xuống gãi cằm nó. Lúc này nàng mới để ý lại phòng ốc của nàng.
Trên bàn sách vở bừa bộn, ngập ngụa đến nỗi không còn chỗ để. Sau khi Thiên Thanh về ở thì tình trạng còn khủng khiếp hơn. Nó nhảy lên cả bàn và đi khắp nơi, nhúng cả chân vào nghiên mực rồi để dấu chân đầy lên giấy. Dưới đất thì nào là tráp, ống quyển, ống bương, thùng, xô, gáo, với quần áo bị Thiên Thanh quậy phá nên hỗn loạn lung tung hết cả.
Minh Châu thở dài, lại phải dọn phòng nữa rồi. Ngay cái lúc nàng định dùng pháp thuật phất tay một cái cho nó đỡ nhọc người thì Phiêu Tri chạy tới.
“Minh Châu ơi, mọi người đã bày tiệc xong cả rồi kìa. Sao cô còn chưa tới?”
Phiêu Tri chạy vào mà không gõ cửa, không nhìn thấy cái xô để ngay giữa nhà. Minh Châu hốt hoảng lên tiếng cảnh báo cô bạn mà đã muộn.
Phiêu Tri vấp vào cái xô làm cái xô lăn long lóc trên sàn, va vào cái bàn, làm sách trên bàn rơi hết xuống sàn, ngổn ngang thành một đống. Thiên Thanh bị doạ sợ, “méo” lên một tiếng rồi bỏ chạy, không quên để vài dấu chân đen thui trên mặt Phiêu Tri.
Phiêu Tri hét lên, gào khóc đuổi bắt Thiên Thanh. Minh Châu nhìn một người một mèo làm cái phòng loạn như cái chợ mà nhịn không nổi, cười bò lăn bò càng.
“Minh Châu, cô không giúp tôi bắt nó, còn cười nữa!” Phiêu Tri vừa chạy quanh nhà, vừa chỉ vào Minh Châu mà mắng, sự lôi thôi lếch thếch lúc này của nàng ta và những dấu mực hình bàn chân mèo tạo thành một tổ hợp hết sức quái dị.
“Không phải là tôi không muốn, nhưng ai bảo cô vào mà không nhìn.”
“Con mèo khốn kiếp, mau đứng lại! Ơ kìa, có đứng lại không thì bảo.”
“Cô đừng làm thế. Thiên Thanh khôn lắm. Không bắt nó lại theo cách đó được đâu.”
Minh Châu cười xong, cũng đành phải vừa dùng phép, vừa dùng tay mà dọn lại phòng. Xong lại phải dỗ dành Thiên Thanh.
“Sao cô không dùng khế ước máu mà dạy dỗ lại nó. Mấy con này á, không tỏ rõ chút oai của mình là nó không biết sợ đâu.” Phiêu Tri nói trong lúc đang khổ sở lau cho hết mấy vết mực.
“Tôi không nỡ làm thế. Mấy ngày trước tôi còn bỏ quên nó nên thấy có lỗi lắm.” Minh Châu xài chút phép lên miếng ngọc bích trước cổ Thiên Thanh. Con mèo kêu gừ gừ rồi dần đi vào giấc ngủ.
“Gớm, thương linh sủng ghê ấy. Không phải có một con rắn rõ to đòi quấn lấy cô đòi làm linh sủng kia à? Sao chỉ thương có mình con mèo đấy” Phiêu Tri bĩu môi.
“Này! Cô nói linh tinh cái gì đấy? Ai quấn lấy ai?” Minh Châu vặn lại.
“Ôi giời ơi lại còn chối! Tôi là tôi thấy hết rồi nhớ. Biết thế lần sau phải bắt tận tay cô, xem chối đi đằng nào?”
“Cô mau thay đồ đi, đừng có mà kiếm chuyện nữa.” Minh Châu đẩy Phiêu Tri vào sau tấm bình phong.
Bữa tiệc của mọi người tổ chức ở cái bàn đá quen thuộc gần thác nước. Không chỉ có mỗi thủy tộc, còn có cả anh em Kì Mang tộc, các cô gái của Điểu tộc cũng tới tham dự. Chính vì vậy họ phải kê thêm bàn, trải thêm chiếu. Khi Minh Châu và Phiêu Tri vừa tới, không khí ở đó đã rất huyên náo rồi.
Minh Châu hớn hở chạy tới, reo to:
“Em tới rồi đây mọi người ơi!”
Mọi người quay lại, đồng loạt gọi tên nàng.
“Ôi Minh Châu, mấy hôm nay em đi đâu thế?” Qưới Thạnh hỏi. Bữa nay chàng mặc cái áo thâm, trông chỉn chu hơn mọi khi.
“Khổ thân Minh Châu lắm. Ai bảo học giỏi quá làm gì, phải đi làm cô giáo cho người ta.” Tài Hoằng đáp.
“Em nghe mấy đứa bên Đằng Vân Sơn Khê nói, kể từ lúc Minh Châu tới kèm cặp cho tên đó, hắn không thèm gặp mặt cô gái nào cả. Xem ra cũng chăm học phết nhỉ?” Yến Sai trêu.
Qưới Thạnh nghe vậy liền đập bàn:
“Này, mấy đứa mà chú nói là mấy cô nương bên Hồ Ly tộc đúng không? Mấy đứa con gái đây chuyên gia tám chuyện linh tinh, tam sao thất bản. Đừng có mà tin bọn nó.”
Kình Sang nãy giờ lặng im không nói gì. Chàng cau mày nhìn Minh Châu:
“Mấy ngày nay em và tên đó ngoài học hành ra không có xảy ra cái gì khác đấy chứ?”
Minh Châu không hiểu tại sao mọi người lại làm quá lên như vậy.
“Mọi người bị làm sao vậy? Sao tự dưng thành buổi hỏi tội em thế này? Hôm nay là ngày vui, mọi người đều được xả hơi sau một thời gian vất vả. Mọi người đừng làm mất không khí chứ. Nào! Cạn chén, cạn chén!”
“Cạn!”
Uống rượu xong, Long Hà mới đưa tay lau miệng rồi bảo:
“Gớm, mới đi học có hơn một tháng mà đã kêu vất vả. Đúng là mấy cậu ấm cô chiêu.”
“Em không thể nói thế được. Môn nào em cũng qua nên làm sao em hiểu được nỗi khổ của bọn anh?” Qưới Thạnh đáp.
“Đúng rồi, ở đây có Tài Hoằng liệt môn Thần Ngữ Cổ Văn, Qưới Thạnh liệt môn Phật pháp, Yến Sai, Phiêu Tri cũng liệt môn Lịch Sử,...”
“Hay lắm đấy mà còn khoe! Mà sao cứ quay đi quẩn lại ba môn đấy thôi ấy nhỉ?” Liễu Sương thắc mắc.
“Vì vừa dài, vừa khó, vừa buồn ngủ chứ sao!” Tài Hoằng than. “Đống chữ cổ đấy có khác nào con giun con dế đâu cơ chứ? Lại còn phải phân tích thơ. Mệt chết anh.”
“Ôi chao, anh liệt môn đó cũng dễ hiểu. Nhưng sao Phiêu Tri có thể liệt môn lịch sử được nhỉ?” Minh Châu thắc mắc.
Phiêu Tri giả điếc, cắm cúi ăn, làm Minh Châu phải gọi:
“Này! Rõ ràng tôi thấy cô học môn đó rất chăm, không lý nào cô lại liệt được.”
Phiêu Tri cười trừ:
“Ha ha, thật ra... dạo này tôi phải lo cho mấy tiết mục biểu diễn nên mới thế.”
Loan Anh của tộc Lạc điểu biết hết mọi chuyện, liền ghẹo:
“Nào phải, Phiêu Tri nhà ta có bạn dạy kèm oách lắm cơ.”
Phiêu Tri huých tay Loan Anh. Thấy thế Minh Châu liền sinh nghi, hỏi dồn.
“Ai cơ? Hoá ra cô cũng phải học kèm à?”
“Không có, từ hôm tôi gặp Hạ Suất, thi thoảng cũng có nói chuyện. Anh ấy biết tôi bị liệt môn Lịch sử thì giúp thôi.”
Minh Châu nhìn Phiêu Tri, trên mặt đầy vẻ khó tin:
“Có phải cô đến Lầu Thơ không?”
Vĩnh Nương, Liễu Sương và Loan Anh lúc này mới được thể hùa nhau chọc ghẹo.
“Ôi giời ơi, còn đến tận Văn khố để tìm người thương nữa. Phiêu Tri nhà chúng ta chăm học quá đi mất.”
Phiêu Tri cả thẹn, vừa đánh mấy cô gái vừa bảo:
“Mấy chị có thôi đi không? Em muốn học thật mà.”
Ngồi đối diện là Qưới Thạnh, chàng ta nghe thấy hết, liền cười khẩy:
“Cũng biết xấu hổ cơ đấy. Người nào đó mà biết tính cách thật sự của nàng ta, chắc đã sớm độn thổ mà chạy rồi.”
Đang yên đang lành lại có người kiếm chuyện, Phiêu Tri ngay lập tức đáp trả:
“Anh! Anh im đi! Người nào đó vừa đẹp vừa thanh cao, lại còn nhã nhặn, dịu dàng, tử tế. Đâu có như anh! Hứ! Xấu xí! Quê mùa! Lại còn tục tằn, thô lỗ!
“Cô...!” Qưới Thạnh đứng dậy toan cãi nhau tay đôi với nàng ta thì có người ngăn lại.
“Hai người có thôi đi không? Ô hay! Sao lúc nào cũng cãi nhau suốt thế?”
“Không phải hai người sắp đóng chèo chung với nhau sao? Còn là tình nhân gì nữa kia mà. Mấy hôm rồi mà không cải thiện được chút nào à?”
“Cô đừng nói nữa. Cứ mỗi lần phải tập chung với hắn tôi lại thấy buồn nôn. Ôi trời ơi giờ nghĩ lại còn rùng cả mình.”
“Cô làm như tôi thì dễ chịu lắm ấy nhỉ? Tôi ước gì được đóng với Quỳnh Tương đây này. Người ta vừa dịu dàng vừa xinh đẹp chứ đâu có đanh đá như ai đó?”
“Gớm, tưởng thế nào, ra là mê mấy con cáo già đấy hở?”
“Ơ? Cô cũng mê người của Hồ Ly tộc, sao lại bảo người tôi thích là cáo già?”
Phiêu Tri không nói được gì. Mọi người xung quanh cũng nín thinh. Họ nhìn chằm chằm hai kẻ đang cãi nhau mà thấy như đánh hơi được điều gì.
Ai cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu như có người không nhận ra, người đó chỉ có thể là Minh Châu.
“Mọi người làm sao thế? Sao im thin thít hết thế này?” Minh Châu nhìn quanh.
“Anh đã bảo rồi, Minh Châu nó là đứa không hiểu chuyện phong tình. Giờ mấy chú đã tin chưa? Còn dám tán tỉnh em nó nữa không đây?” Qưới Thạnh cất tiếng trêu chọc, anh em Kì Mang tộc suýt nữa thì sặc. Được phen cho mọi người cười ồ.
Minh Châu tức lắm, nàng cầm luôn quả táo ném vào ông anh, làm bàn ăn nháo nhác hỗn loạn mất một lúc.
Phiêu Tri hắng giọng:
“Thôi, mai là ngày lễ rồi. Tự nhiên toàn lôi chuyện ở đâu đâu ra nói rồi thở vắn than dài, có nẫu ruột không? Nói chuyện khác đi.”
Mọi người lại tiếp tục ăn uống, chuyện trò rôm rả trở lại. Được một lúc thì Minh Châu thấy lục lạc reo bên hông, vội buông đũa rồi xin phép mọi người ra ngoài.
Nàng phải đi thật xa mới dám hồi âm. Tiếng của Uy Uyễn vang lên qua chiếc lục lạc.
“Nàng đang làm gì đấy? Tiệc ở Thiên Thủy Tịnh Xá có vui không?”
Minh Châu vừa đi vừa đáp:
“Mọi người vẫn đang dự tiệc. Tôi phải chạy ra ngoài mới nghe được đấy. Bên anh thì sao?”
“Cũng như mọi khi thôi. Chỉ có mấy anh em tụ họp bên Thảo Nguyên Huyền Thiên. Riêng tôi thì cảm thấy chán lắm.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì không có nàng.” Giọng Uy Uyễn tràn đầy nhu tình, còn có cả tiếng cười rất nhỏ.
“Đừng có mà lẻo mép. Hôm nay anh thi sao rồi?”
“Nàng vẫn chưa mở thông báo của nhà trường ra nghe sao? Tôi đảm bảo nàng sẽ bất ngờ lắm đấy.”
Minh Châu không tin, nàng lắc lắc lục lạc để chuyển kênh, thanh âm dịu dàng của Bạch Hạc Tiên Cô vang lên:
“Chúc mừng các em sau đây đã vượt qua kì thi lại, đạt đủ điều kiện học tiếp tháng sau: Phiêu Tri, Qưới Thạnh, Tài Hoằng, Yến Sai,...
Người có thành tích cao nhất là Uy Uyễn, ba môn đều đạt Ưu hạng.”
Minh Châu há hốc mồm. Lòng nàng vừa mừng mà lại vừa lo. Mừng vì sau bao công sức kèm cặp của nàng, chàng đạt được thành tích cao. Cái này không biết là nhờ tư chất hay nhờ bạn kèm tốt đây nhỉ? Chỉ biết bây giờ nàng không phải lo về mấy tấm giấy nhũ tương nữa rồi.
Nhưng còn về cái lo thì...
Chiếc lục lạc lại rung, nàng lắc một cái để kết nối với Uy Uyễn, giọng chàng lại vang lên:
“Sao rồi Minh Châu, nàng giữ lời hứa chứ?”
“Coi như anh giỏi. Mai tôi sẽ đi với anh.”
“Mai chỉ là ngày xem kịch xem hội thôi, để ngày rằm nàng đi với tôi cũng được.”
“Vậy thế nhá, tôi vào lại với các anh em đây.”
“Khoan đã, cho tôi hỏi, nàng có nhớ tôi chút nào không?”
Minh Châu không biết phải trả lời sao. Quả thực là nàng không nhớ lắm. Nếu nói việc thi thoảng nghĩ đến là nhớ thì...
“Cũng có một vài lúc. Nhưng mà hôm nay nhiều việc lắm kìa, tôi cứ phải luôn chân luôn tay ý.”
Rồi nàng kể lể chuyện con mèo Thiên Thanh quậy phá phòng nàng ra sao, chuyện mọi người tụ họp thế nào, càng kể càng hăng say. Uy Uyễn cứ lắng nghe nàng nói mà cười. Phải đến khi có tiếng gọi, nàng mới tạm biệt Uy Uyễn mà cất lục lạc đi.
Trên Thảo Nguyên Huyền Thiên gió lộng, trời quang, những hậu duệ của Hổ tộc, Hồ tộc, Xà tộc,... đang say sưa tiệc tùng nhảy múa. Có từng tốp túm tụm nhau lại bàn luận về những vì sao trên trời.
Uy Uyễn nằm trên bãi cỏ, hoàn toàn tách biệt khỏi đám đông. Chàng cầm lục lạc mãi vẫn chưa chịu cất đi.
Hơi men con vương trên má chàng. Miệng chàng cứ tủm tỉm cười, trong lòng cứ lâng lâng. Nghĩ về những ngày tháng sắp tới với người thương, Uy Uyễn không ngừng tưởng tượng rồi đắm chìm trong hạnh phúc.
Ôi! Đến khổ cho cái dạ của kẻ tương tư!
Còn người khiến chàng ra nông nỗi ấy lại điềm nhiên như không có chuyện gì, trở về bàn tiệc với mọi người.
Chén thù chén tạc, cười cười nói nói, người nào cũng có vẻ đang rất hạnh phúc. Chẳng mấy mà tới giờ Tuất, trăng cũng đã lên cao. Lúc này ai nấy đều ngà ngà say rồi, lần lượt cáo từ xin về.
Chỉ còn vài người anh em thân thiết ngồi lại. Qưới Thạnh đưa chén rượu lên cao, cao hứng nói:
“Kính thưa các bác, các chú, các chị em. Nay vui thật là vui, mỗ đây cũng muốn làm một bài ca để chúc mừng.”
Phiêu Tri ngay lập tức hét lên, giọng đầy hoảng loạn:
“Mau bịt miệng hắn lại. Nhanh lên không hối hận bây giờ.”
Nhưng Qưới Thạnh đã ông ổng hát, lời thì cũng không đến nỗi khó nghe, nhưng chẳng hiểu sao ai nấy đều thấy bụng dạ nhộn nhạo. Có người chịu không được phải chạy cho xa mà nôn thốc nôn tháo.
Kình Sang phải liều mạng bịt miệng ông anh lại, mọi người mới hoàn hồn. Minh Châu thở hổn hển, khó khăn lắm mới hỏi được một câu.
“Phiêu Tri, sao cô biết?”
Phiêu Tri ngao ngán:
“Ấn tượng khó phai. Hắn ta cứ say lên mà hát là sẽ không khống chế được âm luật và pháp lực của bản thân. May mà mọi người ngăn kịp không là thất khướu chảy máu rồi vong mạng luôn rồi.”
Kẻ chuyên gây chuyện giờ đã gục đầu xuống bàn, thiếp đi từ lúc nào. Mọi người cũng được yên tĩnh đôi chút.
Phiêu Tri lúc này mới than thở:
“Ôi tôi nhớ người ta quá, biết phải làm sao đây!”
Xem ra nàng ta say lắm rồi. Chứ bình thường đố dám nói mấy câu này.
“Cô nhớ ai cơ?” Minh Châu tò mò.
“Thì... thì là cái người cao cao, đẹp trai, lại lúc nào cũng tươi cười như hoa nở ấy.” Hai má Phiêu Tri hây hây đỏ, ánh mắt cũng trở nên long lanh.
Rượu làm đầu óc Minh Châu chậm đi, nghĩ mãi cũng không nhớ ra người đó là ai. Nàng đoán mò:
“Là Hạ Suất sao?”
Phiêu Tri cười:
“Chứ còn ai vào đây nữa. Tôi nói cô nghe, người ta dịu dàng chu đáo lắm. Tôi không cẩn thận va quẹt một chút mà người ta băng bó cho tôi cẩn thận lắm kìa. Ôi người ấm áp như thế, sao lại chưa có tình lữ kia chứ?”
Minh Châu nghe mà đầu ong ong. Nàng không biết làm sao để trả lời Phiêu Tri thì Kình Sang đã tiếp lời:
“Chắc là người ta chưa tìm được người thích hợp. Chuyện tình cảm phải tùy duyên, đâu có cưỡng ép được.”
Phiêu Tri nghe thấy thế, không biết trong đầu nghĩ gì lại hỏi Kình Sang:
“Vậy anh nói xem, liệu em có cơ hội nào không?”
“Công chúa của tộc Khổng tước lại thiếu tự tin như thế ư?”
Phiêu Tri dẩu mỏ, phụng phịu:
“Không phải anh nói tình cảm phải tùy duyên sao? Đã là tùy duyên thì thân phận địa vị có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Kìng Sang vẫn từ tốn đáp:
“Duyên do trời, phận do người. Ngoài kia biết bao người có tình mà số mệnh ngang trái, không thể ở bên nhau. Em so với họ còn may mắn hơn, sao không cho mình một cơ hội chứ?”
Phiêu Tri như tỉnh ngộ, vội đứng dậy. Trước khi chạy đi mất chỉ kịp nói một câu:
“Cảm ơn anh đã thức tỉnh em!”
Mặt Minh Châu nghệt ra, quay ra hỏi Kình Sang:
“Cô ấy đi làm cái gì vậy?”
Kình Sang nhìn Minh Châu, trong lòng ngổn ngang, bộn bề trăm mối. Chàng cứ đau đáu nhìn nàng, cuối cùng mới nói được một câu:
“Chỉ có Minh Châu là sướng nhất, ước gì anh cũng giống em, cái gì cũng không biết thì hay biết mấy.”
Minh Châu tức tới mức đầu sắp xì khói. Sao hôm nay ai cũng thi nhau làm triết gia vậy? Ngày thường vào giờ Phật pháp đều ngủ gật hết, vậy mà say rồi lại toàn tuôn ra lời lẽ ẩn ý cao thâm?
Lúc này Qưới Thạnh lại đột ngột tỉnh dậy, vỗ vai Kình Sang bảo:
“Em nói đúng lắm. Không biết gì là thanh thản nhất, thanh thản nhất. Em nói xem, anh có cơ hội nào hay không?”
“Hoá ra nãy giờ anh tỉnh à?” Kình Sang giật cả mình.
“Anh cũng mới tỉnh đây thôi. Nhưng từng lời của em anh đều nghe rõ. Quả nhiên chí lí. Anh cũng sẽ đi nắm bắt cơ hội đây.”
Nói rồi Qưới Thạnh đứng dậy đi mất, vừa đi vừa nghêu ngao:
“Có thể chờ trăng tròn rồi khuyết
Nhưng không kịp đợi bóng người thương
Nhịp thùng thình vẫn còn mải miết
Lời hò hẹn vấn vương đôi đường.”
Qưới Thạnh đi khuất rồi, Minh Châu mới quay sang Kình Sang hỏi:
“Thương một người là thế nào hả anh?”
“Em không nên biết. Những thứ này chỉ đem lại đau khổ cho em thôi.”
“Có thật không vậy? Anh tư, nếu chỉ có khổ đau thì tại sao mọi người lại không tránh nó mà có vẻ rất hào hứng khi nói đến chuyện tình ái vậy?”
Kình Sang thở dài:
“Đó là bởi vì họ không thể tránh được. Minh Châu, em khác họ. Đừng đi theo con đường của họ.”
Lòng Minh Châu còn mù mờ và nhiều điều nghi hoặc lắm. Nhưng nàng cũng chẳng nghĩ nổi điều gì nữa, chỉ muốn về phòng ngủ một giấc.
Kình Sang trông theo bóng lưng nàng, cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.
Vầng trăng sáng tỏ trên cao, vẫn toả ánh sáng dịu dàng như vỗ về âu yếm. Chỉ có nó mới biết chàng đã bao đêm thức trắng, cũng như bao lần dằn vặt vì thứ tình cảm ngày một lớn lên trong tim chàng.
Chàng nhớ lại ngày đầu thấy Minh Châu khi chỉ là đứa trẻ bọc tã. Lúc đấy chàng đã mọc vảy và bò loanh quanh được rồi. Chi tiết đấy sáng tỏ việc nàng không sinh cùng lúc với bốn anh em chàng. Nhưng rốt cuộc nàng từ đâu tới thì Kình Sang không tài nào nhớ nổi.
Rồi những kỉ niệm ấu thơ vùn vụt trôi qua trong tâm trí, ánh mắt biết nói lúc nào cũng mở to mỗi khi hỏi chàng chuyện gì đó. Ánh mắt đấy vừa tò mò, vừa ngây thơ, vừa khao khát, vừa đợi chờ...
Kể cả nàng là ai, chàng cũng muốn hết lòng bảo vệ.
Chàng có đố kỵ không khi bạn bè chàng có ý với nàng? Có chứ. Chàng ghen tức vì họ có thể bày tỏ, còn chàng thì không. Cái vai diễn người anh tốt càng lúc càng làm lòng chàng nặng trĩu và bức bối.