Những ngày vui vẻ chẳng được bao lâu thì cái ngày ấy đến, cái ngày khởi đầu cho chuỗi dài đau khổ của chị. Hôm đó chị đi học thêm ca tối, trời thì mưa rả rích, bỗng dưng tôi thấy trong người bồn chồn khó chịu
"Sao tối rồi mà chị chưa về" tôi thầm hỏi. Chả nghĩ ngợi thêm, tôi khoác đại cái áo mưa, cầm đèn pin chạy ào ra Khu nhà cũ. Nơi này vắng người, tôi thường bảo chị đừng đi về đường này nhưng chị cứ cười xòa cho qua. Tới nơi tôi như thét lên khi thấy chị bị vây trong một đám thanh niên to cao vạm vỡ, dáng vẻ cực kì du côn. Một trong số đó đang dữ khư khư tay lái xe đạp của chị.
- "Chị!?!" Tôi gọi lớn, đèn chiếu thẳng vào bọn chúng. Chị ngước lên khóc nức nở nhưng chẳng thể nói được gì, miệng chỉ ú ớ trong tiếng nấc. Tôi nhào lại giằng tay thằng đó ra khỏi xe chị rồi một tay nắm tay chị, một tay dắt xe đi về. Nhưng đâu có dễ dàng như thế. Một thằng khác chắn ngang đường nói giọng bực tức.
- "Mày làm cái quái gì thế chú em"
Tôi chả nói gì thả chiếc xe rồi gạt nó ngã dúi dụi, tính kéo chị chạy nhanh nhưng chưa kịp thì đã ăn trọn quả đấm của một thằng khác, nằm lăn ra đất. Tụi còn lại lao tới đám đá tôi không thương tiếc rồi kéo cả tôi và chị vào một căn nhà cũ đổ nát. Trói tôi vào sợi dây xích trên bức tường, thảy chị lên tấm nệm bụi bặm dưới sàn nhà. Như chẳng nghe lời van xin của chị. Chúng nó...năm thằng thanh niên dày vò làm nhục chị. Chị hét lên đau đớn, dãy dụa đến cùng cực. Nhưng mỗi lần chị cố gắng quẫy đạp cũng là mỗi lần chị hứng chịu những cái tát trời giáng... của những kẻ đô con, cầm thú. Mặt chị sưng lên, chằng chịt những vết bẫm, máu từ khóe miệng chị nhỏ ra, đặc quánh. Tôi thét lên bất lực, cố dãy dụa ra khỏi sợi xích. Mưa rơi, sấm chớp xẹt ngang bầu trời như khóc thương cho người con gái yếu đuối. Chị đã buông xuôi, chút sức lực cuối cùng của chị chỉ đủ để rơi nước mắt. Tôi gào đến khản cả giọng, cố gắng át đi tiếng mưa, hi vọng có ai ngang qua nghe thấy.
"BỐP!!!" Một âm thanh ghê sợ vang lên, chiếc gậy gỗ gãy đôi rơi xuống nền nhà, đầu tôi choáng váng, máu tràn xuống đầy mặt. Tôi lịm dần đi trong tiếng thở dài thê lương vô tận của những ngày mưa.
...
Khi tôi tỉnh lại, trước mắt tôi là một màu trắng tinh khôi. Tôi bật người dậy theo bản năng. Cố vùng người khỏi giường nhưng mớ dây dợ ống chuyền dăng khắp người đã giữ tôi lại. Đôi tay bố đặt lên vai tôi nhấn tôi ngồi lại giường. Nhìn đôi mắt thâm quầng của bố, mắt tôi bỗng nhiên đầy ắp nước, nó rơi xuống một cách vô ý thức. Nước mắt cứ thế lăn dài. Tôi muốn mở miệng hỏi bố "Chị sao rồi" nhưng vô lực. Cổ họng tôi đau rát như ai đang dùng dao rạch vào nó mỗi khi tôi tính mở lời. Tôi đã thất bại, thực sự thất bại, chẳng thể bảo vệ được người mình yêu thương.
Một tuần sau tôi cùng chị ra viện. Tôi được chẩn đoán không thể nói chuyện trong vòng một tháng tới. Do gào thét quá lớn trong thời gian dài làm rách cái quái gì đấy trong cổ. Chị thì... chị bị ảnh hưởng tin thần trầm trọng và hơn thế....chị đã mất đi khả năng làm mẹ, một điều qúa đớn đau đủ để khiến bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này sụp đổ.
Lúc lên xe để trở về nhà, nhìn ánh mắt vô hồn của chị, tim tôi như ngừng đập. Kể từ đó chị sống trong im lặng, tự ti và hoảng loạn. Chị bỏ học, sợ hãi mọi thứ, không cho ai lại gần. Chị thường thức trắng đêm vì sợ bóng tối. Những lúc đó tôi phải ngồi bên giường dỗ dành, để chị yên giấc.
Nhưng chưa dừng lại ở thế, số phận lại hắt hủi chị thêm một lần nữa. Cuộc đời như muốn đẩy chị xuống tận đáy sâu của sự tuyệt vọng.... Chị đã nhiễm HIV...
Tai họa cứ đổ dồn không ngừng lên đôi vai mỏng manh của chị. Ngày hôm sau, tôi là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của chị. Hình ảnh đó đã ám ảnh suốt cả cuộc đời tôi. Máu từ cổ tay chảy xuống nhuộm đỏ cả tấm ra giường, bàn tay chị nắm chặt sợi dây chuyền làm bằng đá rubi lạ mắt. Đôi mắt nhắm chặt, đôi môi khép hờ như mỉm cười thanh thản. Chị đã chọn cho mình cách giải thoát mà chị cho là nhẹ nhàng nhất.
Mỗi người đều có một cuộc sống, dù tốt hay xấu thì đó đều là cuộc sống của họ. Con người trong cuộc sống luôn không ngừng lựa chọn. Chẳng có lựa chọn sai hay đúng chỉ có lựa chọn làm người ta lùi lại hay tiến lên. Không phải là theo đường thẳng mà là theo một ngã rẽ, một ngã rẽ mà người ta chẳng thể biết được phía trước là gì, nó ra làm sao. Người may thì được như í, người không may thì gặp hoàn cảnh éo le. Rồi người ta đổ cho số phận. Một số phận không may....
Chị ra đi trong cô đơn, lạnh lẽo và sự xì xầm vô tâm. Tôi nuốt nước mắt vào trong với những suy nghĩ đầy tiêu cực. Tôi thù hận mọi thứ. Hận chị bỏ tôi mà đi. Hận những con người tàn nhẫn đã làm ngơ không nghe lời van xin thảm thiết của chị. Hận mình không thể bảo vệ được chị và hận cả cuộc đời này..sao quá phũ phàng với chị như vậy.
Những ngày đầu xa chị, tôi hụt hẫng khi không có chị ở bên. Tôi cô đơn trong căn phòng chật hẹp, trong nỗi nhớ day dứt. Chị đến và đi thật vội vàng, không hề báo trước. Và rồi nỗi đau đã dạy cho tôi những bài học quý giá.
Cuộc sống là muôn vàn khó khăn, thử thách, nhưng được sống vẫn là điều tuyệt vời nhất. Một người từ bỏ mạng sống của mình dù sao đi nữa cũng là ích kỉ. Nỗi đau mất đi người thân thật khó để diễn tả, thật khó để nói thành lời. Người ra đi, kẻ ở lại. Người khóc thét, kẻ lặng thin... Khung cảnh tang thương ấy không nên xuất hiện. Những con người ấy không đáng phải nhận nỗi mất mát này. Hãy sống, sống vì bản thân và cho cả... những người yêu thương ta nữa...