Thanh Tâm bên ngoài mở của đi vào nhìn thấy hai người đang ôm nhau liền hoảng hốt bước vào bên trong đóng cửa lại rồi vội vàng đi lại bên cạnh kéo Âu Dương Nguyệt Anh ra.
Sở Tinh Diệu thấy hơi thất lễ liền hơi không vui vì dù sao đây cũng là cổ đại nhiều quy củ.
“Tiểu Thư, cô có làm sao không? Có phải hắn khi dễ cô không?” Thanh Tâm lo lắng khi thấy Âu Dương Nguyệt Anh khóc.
“Không có, ta chỉ hơi cảm động khi gặp lại bằng hữu thôi!” Âu Dương Nguyệt Anh vừa lau nước mắt vừa nói.
“Tiểu Thư dù là có chuyện gì đi nữa thì cô cũng phải kìm chế! Bình An cùng Như Ý còn ở bên ngoài!” Thanh Tâm ghé sát tai nói nhỏ với Âu Dương Nguyệt Anh.
“Ta biết rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Tiểu Thư, Thập Ngũ Vương Gia đến tìm người nói là có việc gấp!” Thanh Tâm lại ghé sát tai nói nhỏ chỉ mình Âu Dương Nguyệt Anh nghe thấy.
“Ta biết rồi, ta về ngay đây!” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi nhìn sang Sở Tinh Diệu nói:“Diệu, mình có việc phải đi ngay bây giờ.”
“Cậu cứ đi đi, sau này mình sẽ tìm cậu!” Sở Tinh Diệu ôn nhu nói.
“Tạm biệt!” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi cùng Thanh Tâm ra ngoài trở về Thập Tứ Vương Phủ.
Thập Tứ Vương Phủ-Tiền Viện!
Âu Dương Nguyệt Anh đi vào thì thấy Nam Cung Minh Triệt đang uống trà, còn Nam Cung Minh Triệt khi nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh thì chạy lại bên cạnh nàng hơi chắp tay hành lễ:“Thập Tứ Tẩu!” Rồi lập tức đứng dậy.
“Thỉnh an Thập Ngũ Vương Gia!” Thanh Tâm phúc thân hành lễ.
“Miễn đi!” Nam Cung Minh Triệt vẫy tay với Thanh Tâm nói.
“Nghe nói đệ tìm ta có việc gấp?” Âu Dương Nguyệt Anh vừa hỏi vừa đi lại ghế ngồi xuống.
“Đúng là có việc này chỉ có thể nhờ tẩu thôi!” Nam Cung Minh Triệt đi theo lại ghế ngồi xuống nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Thập Ngũ Vương Gia đừng nhờ ta, ta là người làm ăn chỉ nói đến lợi ích!” Âu Dương Nguyệt Anh nói nửa thật nửa đùa.
“Thập Tứ tẩu đừng đùa ta nữa! Mặc dù chuyện này là ý kiến của ta nhưng Thập Tứ ca cũng tán thành việc này, nó giúp ích cho tẩu sau này rất nhiều đó!” Nam Cung Minh Triệt tỏ ra thần bí.
“Vậy Thập Ngũ Vương Gia nói thử xem chuyện gì mà trọng đại vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh cũng tỏ ra thần bí nói.
“Hoàng Tổ Mẫu hồi Cung một thời gian chắc tẩu cũng biết đúng không?” Nam Cung Minh Triệt hỏi.
“Cũng có nghe Dạ Thần nói.” Âu Dương Nguyệt Anh gật đầu.
“Chuyện là Hoàng Tổ Mẫu mấy ngày nay khó ăn, Ngự Thiện Phòng và Thái Y Viện nghĩ đủ biện pháp nhưng vẫn không giúp ích được gì, Hoàng Tổ Mẫu vẫn chưa thể ăn đươc gì. Chuyện này đang làm Phụ Hoàng lo lắng rất nhiều, đệ nghĩ Thập Tứ tẩu chắc chắn có thể giải quyết tốt chuyện này có đúng không?” Nam Cung Minh Triệt nói.
“Vậy ta phải đa tạ đệ tạo cơ hội cho ta không?” Âu Dương Nguyệt Anh hơi nhăn mặt nói. Mặc dù chuyện này không làm khó được nàng nhưng nàng còn chưa diện kiến Hoàng Thái Hậu này nên chưa biết bà có thành kiến gì với nàng không nữa. Nếu nà có thành kiến với nàng thì cho dù nàng có nấu ra món quý hơn trân châu bà cũng không ăn. Haizzz....
“Không cần khách sáo!” Nam Cung Minh Triệt còn ngây thơ cho rằng Âu Dương Nguyệt Anh thật sự nên đa tạ y.
“Hoàng Thái Hậu ăn chay niệm phật vậy nên cần phải làm món chay, đệ theo ta đến thiện phòng làm tay sai cho ta!” Âu Dương Nguyệt Anh nói như ra lệnh.
Hoàng Cung-Thao Trường(nơi luyện võ)!
“Hôm nay nói chuyện tại sao Thập Tứ đệ lại nghe Thập Ngũ đệ vậy?” Nam Cung Hàn Vũ vừa xem kiếm vừa hỏi Nam Cung Dạ Thần.
“Đệ thấy chuyện này đệ ấy nói cũng có điểm đúng!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Đúng chỗ nào?” Nam Cung Hàn Vũ thắc mắc.
“Mấy ngày nay Hoàng Tổ Mẫu hồi Cung chắc là Hoàng Hậu nói ra vào bên tai người không ít điều về nàng, để nàng làm vài món ăn cho Hoàng Tổ Mẫu nếu mà người ăn được cũng là chuyện tốt.” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Thập Tứ đệ là muốn lót sẵn đường cho Thập Tứ Vương Phi bước đi chi dễ đó mà!” Nam Cung Ngô Vân lắc đầu cười nói.
“Ààaa...thì ra là vậy!” Nam Cung Hàn Vũ cười.