Trên xe ngựa về Phủ của Âu Dương Nguyệt Anh, Nam Cung Minh Triệt vén màn cửa sổ nhìn ra rồi đóng lại quay sang hỏi Âu Dương Nguyệt Anh.
“Thập Tứ Tẩu, không phải Thập Tứ ca bảo ta đưa tẩu hồi Phủ sao? Tẩu còn muốn đi đâu nữa?” Nam Cung Minh Triệt căng thẳng hỏi. Thập Tứ ca mà biết y không hoàn thành nhiệm vụ thế nào cũng lại bị phạt.
“Ta ghé Liên Nguyệt Trai 1 chút.” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời. Nàng cũng biết Nam Cung Minh Triệt nghe lời Thập Tứ ca của y nhất.
“Vậy thì được.” Nam Cung Minh Triệt thở dài.
“Cho dù ta có đi đâu đi nữa thì đệ nghĩ Dạ Thần dám làm gì hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Minh Triệt nói.
“Huynh ấy đương nhiên không dám làm gì tẩu rồi, nhưng không có nghĩa là không làm gì ta.” Nam Cung Minh Triệt bĩu môi trả lời. Từ khi có Thập Tứ Tẩu thì Thập Tứ ca rõ ràng trở thành một người khác, thiên vị Thập Tứ Tẩu rõ ràng luôn.
“Đệ sợ gì chứ! Đệ là 1 nam nhân trưởng thành mà, phản bác lại đi chứ!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Đệ sao phản bác được chứ! Huynh ấy là ca ca của đệ, huynh ấy luôn muốn tốt cho đệ thôi.” Nam Cung Minh Triệt trả lời.
“Không phải đệ từng nói với ta, Hoàng Cung là nơi ăn thịt người hay sao!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Hoàng Cung đúng là nơi ăn thịt người, sống trong mưu kế. Nhưng chắc chắn Thập Tứ ca không hại ta đâu!” Nam Cung Minh Triệt tự hào nói.
“Đệ chắc chắn như vậy sao?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Cho dù...cho dù huynh ấy có hại ta thì ta cũng không phản bác, dù sao thì mạng này của ta cũng là huynh ấy cứu về.” Mắt của Nam Cung Minh Triệt có hơi đỏ.
Âu Dương Nguyệt Anh nghe đến đây mặc dù rất tò mò nhưng lại không hỏi tiếp nữa, y dù sao đi nữa cũng là 1 Vương Gia, nọ đến đây cũng đủ khó mở lời rồi.
Sau đó trên xe liền trở nên im lặng cho đến Liên Nguyệt Trai, nàng xuống xe ngựa đi vào trong dặn dò 1 chút với trưởng quỹ rồi ra xe ngựa về Thập Tứ Vương Phủ.