Nam Cung Dạ Thần, Âu Dương Nguyệt Anh cùng Nam Cung Minh Triệt rời khỏi Phượng Ninh Cung một đoạn. Nam Cung Dạ Thần cùng Nam Cung Minh Triệt đi phía trước còn Âu Dương Nguyệt Anh theo sau.
Thập Ngũ đệ, đệ đưa nha đầu này về Phủ giúp ta, ta đến thao trường có việc. Nam Cung Dạ Thần vừa đi vừa nói.
Ta có thể tự về được. Âu Dương Nguyệt Anh nói.
Thập Tứ ca, huynh yên tâm! Đệ sẽ đưa Thập Tứ Tẩu về Phủ an toàn. Nam Cung Minh chắc chắn nói.
Một mình ta cũng rất an toàn. Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
Đừng để nàng tiếp xúc với người không rõ lai lịch. Nam Cung Dạ Thần dặn dò.
Ta lại không phải trẻ con. Âu Dương Nguyệt Anh nói nhưng không ai quan tâm đến nàng nọ gì.
Thập Tứ ca yên tâm đi! Nam Cung Minh Triệt trả lời.
Nè!!! Hai người có nghe ta nói gì không! Âu Dương Nguyệt Anh tức giận dậm chân.
Nàng nói gì? Nam Cung Dạ Thần quay lại nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi nhưng hắn vốn dĩ nghe hết nhưng chỉ muốn ghẹo nàng.
Ta nói hai người ngốc! Âu Dương Nguyệt Anh tức giận trả lời rồi dùng dằn đi lên đẩy Nam Cung Dạ Thần và Nam Cung Minh Triệt qua hai bên rồi tự mình bước đi.
Thập Tứ ca,đệ đi theo tẩu ấy đây. Huynh yên tâm đi! Nam Cung Minh Triệt nói với Nam Cung Dạ Thần rồi chạy theo Âu Dương Nguyệt Anh.
- ---------+--------+---------+-----------
Trên đường, bên trong xe ngựa. Âu Dương Nguyệt Anh cùng Nam Cung Minh Triệt ngồi hai bên.
Thập Tứ Tẩu, tẩu giận ta sao? Nam Cung Minh Triệt dò hỏi thăm Âu Dương Nguyệt Anh.
Ta làm sao dám giận mấy vị Vương Gia đại nam nhân mấy người. Âu Dương Nguyệt Anh nói với thái độ giận dỗi.
Thập Tứ ca không phải không quan tâm tới tẩu đâu, huynh ấy chỉ lo lắng cho tẩu thôi. Nam Cung Minh Triệt giải thích.
Ta có gì mà khiến Thập Tứ ca của đệ lo lắng chứ! Âu Dương Nguyệt Anh nói.
Tẩu tất nhiên không có gì rồi, nhưng dù sao tẩu cũng là Vương Phi của huynh ấy. Huynh ấy lo lắng cho tẩu cũng là nên làm mà, tẩu nói có đúng không? Nam Cung Minh Triệt trả lời.
Lười nói với đệ, trong mắt đệ chỉ có Thập Tứ ca của đệ. Âu Dương Nguyệt Anh nói.
- --------+---------+---------+---------
Hoàng Cung -Thao Trường.
Hôm nay đệ đưa Vương Phi của đệ vào Ninh Phượng Cung thế nào rồi? hoàng Tổ Mẫu không gây khó dễ cho nàng chứ? Nam Cung Hàn Vũ nhìn Nam Cung Dạ Thần hỏi.
Gây khó dễ thì không có. Nam Cung Dạ Thần trả lời.
Nghe đệ nói như vậy xem ra là có chuyện khác! Nam Cung Cảnh Nghi thắc mắc.
Hoàng Tổ Mẫu có ý để Tưởng Mộng Vân kết bằng hữu với Anh Nhi. Nam Cung Dạ Thần trả lời.
Không phải chứ! Đệ đã nói chuyện của đệ với Mộng Vân Quận Chúa cho nàng nghe chưa? Nam Cung Cảnh Nghi hỏi.
Đệ với cô ta có gì mà nói với nàng chứ! Nam Cung Dạ Thần nói.
Không phải, chí ít đệ cũng phải nói cho nàng biết để nàng đề phòng. Nam Cung Hàn Vũ nói.
Đúng vậy! Vương Phi của đệ không phải đệ không biết, nàng đơn thuần như vậy chắc chắn một khi kết bằng hữu với một người thì sẽ không đề phòng. Nam Cung Cảnh Nghi nói tiếp.
Nhưng mà thật sự là đệ không có gì để phải nói với nàng. Nam Cung Dạ Thần nói.
Bọn ta biết đệ không có ý gì nhưng chưa chắc là Mộng Vân Quận Chúa đó không có ý với đệ, càng huống hồ còn có Hoàng Tổ Mẫu chống lưng. Nam Cung Cảnh Nghi nói.
Chuyện này để sau đi, ngày mai còn phải đón Hoàng Đế Vân Quốc cùng Thái Tử Sở Quốc. Nam Cung Dạ Thần nói rồi cầm kiếm đứng dậy đi luyện kiếm.
Thập ca, có phải đệ ấy thật sự không hiểu tâm tư nữ nhân không? Nam Cung Cảnh Nghi nhìn Nam Cung Dạ Thần rời đi liền hỏi Nam Cung Hàn Vũ.
Đệ ấy có bao giờ quan tâm nữ nhi đâu mà hiểu tâm trạng của họ. Nam Cung Hàn Vũ nói rồi cũng cầm kiếm bước ra ngoài.
Nhưng mà không phải bây giờ nên quan tâm rồi sao? Nam Cung Cảnh Nghi tự thắc mắc một mình rồi lắc đầu thở dài.