Âu Dương Nguyệt Anh loay hoay dưới bếp khoảng nửa canh giờ thì cùng Nam Cung Dạ Thần ngồi xe ngựa vào cung đến Ninh Phượng Cung, trên đường còn gặp Nam Cung Minh Triệt nên cùng nhau nhập cung.
“Nhi Thần thỉnh an Hoàng Tổ Mẫu, Hoàng Tổ Mẫu Thiên tuế. Thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương, Thỉnh an Mẫu Phi. “ Nam Cung Dạ Thần cùng Nam Cung Minh Triệt hướng Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Hậu và Quý Phi thỉnh an.
“Thỉnh an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu thiên tuế. Thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương, thỉnh an Quý Phi Nương Nương.” Âu Dương Nguyệt Anh cũng hành lễ thỉnh an.
“Miễn lễ đi! Ba đứa ngồi ghế đi.” Hoàng Thái Hậu dùng thái độ nhân từ nói.
“Tạ Hoàng Tổ Mẫu/Tạ Hoàng Hậu!” Nam Cung Dạ Thần và Âu Dương Nguyệt Anh cùng Nam Cung Minh Triệt đồng thanh nói rồi lại bên ghế ngồi xuống.
“Hoàng Tổ Mẫu, Thập Tứ Tẩu hôm nay vào cung còn có lòng chuẩn bị điểm tâm cho người nữa đó.” Nam Cung Minh Triệt hướng Hoàng Thái Hậu nói.
“Vào cung sớm như vậy còn chuẩn bị điểm tâm cho ai gia sao?” Hoàng Thái Hậu nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Vương Phi đã thức từ sớm để chuẩn bị món này cho Hoàng Tổ Mẫu, hy vọng người có thể ăn ngon miệng.” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Thần Nhi cũng biết nói chuyện lấy lòng ai gia rồi, không còn kiệm lời như trước nữa.” Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói.
“Hồi Hoàng Thái Hậu, Thần Nhi không phải là lấy lòng người. Chúng con đều mong người ăn ngon ngủ khỏe, bảo trọng sức khỏe của bản thân.” Quý Phi Dương Thanh Liên lên tiếng.
“Hoàng Thái Hậu, chè đậu đỏ này là người của Thập Tứ Vương Phi mang đến. Người dùng thử đi ạ.” Tưởng Mộng Vân mang một bát chè đến bên cạnh Hoàng Thái Hậu dịu dàng nói.
“Đây thật là ngươi tự đích thân nấu sao?” Hoàng Thái Hậu cầm lấy bát chè trong tay Tưởng Mộng Vân rồi nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Đúng vậy, Hoàng Tổ Mẫu. Đều là nàng đích thân nấu.” Nam Cung Dạ Thần trả lời thay.
Âu Dương Nguyệt Anh bên cạnh mỉm cười như đồng ý:“Nói ít sai ít!”
“Hoàng Thái Hậu đang hỏi Thập Tứ Vương Phi, sao ngươi không trả lời. Thập Tứ không nên bao che quá nhiều cho Vương Phi của con.” Hoàng Hậu Liễu Ương Vân bắt được thóp liền lên tiếng.
“Hoàng Hậu Nương Nương tại sao lần nào cũng canh để bắt lỗi Anh Nhi vậy? Anh Nhi thật sự không biết là Vương Gia ra mặt bảo vệ Anh Nhi trách phạt Liễu Phu Nhân khiến cho Hoàng Hậu Nương Nương ghét Anh Nhi đến như vậy.” Âu Dương Nguyệt Anh tỏ vẻ đáng thương nhìn Hoàng Hậu nói.
“Ngươi nói bậy cái gì vậy! Rõ ràng là đang nói ngươi không trả lời Hoàng Thái Hậu nói chuyện, liên quan gì đến chuyện khác.” Liễu Ương Vân trừng mắt nhìn Âu Dương Nguyệt Anh.
“Hoàng Thái Hậu minh giám! Anh Nhi chỉ là lần đầu gặp Hoàng Thái Hậu, người lại uy nghiêm như vậy, Anh Nhi chỉ sợ bản thân nói chuyện không đúng khiến người không vui mà thôi. Anh Nhi thật sự không như ý nghĩ của Hoàng Hậu Nương Nương đâu ạ, mong Hoàng Thái Hậu đừng trách phạt Anh Nhi ạ!” Âu Dương Nguyệt Anh đáng thương nhìn Hoàng Thái Hậu nói.
“Mộng Vân, con nói ý nghĩ của con xem.” Hoàng Thái Hậu không trả lời mà nhìn Tưởng Mộng Vân hỏi.
“Sao Hoàng Thái Hậu lại hỏi Mộng Vân ạ, người nhân từ như vậy rõ ràng là người không có ý định trách phạt Thập Tứ Vương Phi. Hơn nữa, người nhìn xem Thập Tứ Vương Phi đáng yêu như vậy ai mà nỡ trách phạt chứ.” Tưởng Mộng Vân ôn nhu nói.
“Tâm tư của ai gia chỉ có con hiểu.” Hoàng Thái Hậu mỉm cười.
“Người mau dùng chè đi ạ, để lâu thêm là không còn nóng nữa đâu.” Tưởng Mộng Vân nói.
“Thập Tứ Tẩu, Mộng Vân Quận Chúa là tâm phúc bến cạnh Hoàng Tổ Mẫu rất được Hoàng Tổ Mẫu yêu thương.” Nam Cung Minh Triệt ghé gần lại nói nhỏ với Âu Dương Nguyệt Anh.
“Triệt Nhi, không phải đã nói với con rồi sao! Nam nữ khác biệt.” Hoàng Thái Hậu nhìn Nam Cung Minh Triệt nói.
“Hoàng Thái Hậu có lẽ vẫn chưa biết, Thập Tứ Vương Phi cùng với một số Vương Gia rất thân thiết, không chỉ vậy còn có qua lại với một số công tử gia quyến khác.”Liễu Ương Vân được dịp lại lên tiếng.
“Ta thấy Hoàng Hậu Nương Nương thật sự rất thích chỉa mũi giáo vào Thập Tứ Vương Phi thì phải.” Dương Thanh Liên vừa uống trà vừa lên tiếng.
“Chuyện này đâu phải không ai biết, Quý Phi đừng lúc nào cũng bao che cho chúng nó như vậy. Để người khác nói ra nói vào không hay đâu.” Liễu Ương Vân nhìn Dương Thanh Liên nói.
“Thần Nhi cùng huynh đệ của nó thân thiết không lẽ khiến Hoàng Hậu không vui hay sao?” Dương Thanh Liên nói.
“Quý Phi đừng có chuyển chủ đề.” Liễu Ương Vân nói.
“Thần thiếp nào có chuyển chủ đề, Thần Nhi thân thiết với các Vương Gia khác thân thiết, chúng đến Thập Tứ Vương Phủ không phải Thập Tứ Vương Phi nên đứng ra tiếp chúng à. Hình như đến Phủ còn có Tứ Vương Gia nữa.” Dương Thanh Liên nói.
“Đừng tranh cãi nữa.” Hoàng Thái Hậu lên tiếng khiến toàn bộ đều im lặng.
“Thập Tứ Vương Phi có thể có nhiều bằng hữu như vậy khiến Mộng Vân thật ganh tị, cũng muốn có được nhiều bằng hữu như người vậy.” Tưởng Mộng Vân liền lên tiếng phá vỡ cục diện.
“Mộng Vân Quận Chúa nếu thích thì có thể kết bằng hữu với ta chúng ta có thể trở thành bạn tốt.” Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười trả lời.
“Có thể sao?” Tưởng Mộng Vân hỏi.
“Sao lại không thể chứ.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Mộng Vân từ nhỏ đã theo ai gia liền không kết giao được với ai, con nên theo Thập Tứ Vương Phi kết giao nhiều bằng hữu.” Hoàng Thái Hậu nhìn Tưởng Mộng Vân nói. Tưởng Mộng Vân đã đến tuổi cập kê rồi, Hoàng Thái Hậu đương nhiên có tâm tư riêng.
Nam Cung Dạ Thần nghe đến đây thì có hơi lo lắng, Tưởng Mộng Vân là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thái Hậu, hắn cũng biết ý của Hoàng Thái Hậu. Lúc trước Hoàng Thái Hậu cũng đề cập với hắn về việc gã Tưởng Mộng Vân cho hắn làm Trắc Phi, Vương Phi là Tiên Hoàng chỉ hôn nên không thay đổi được nhưng Hoàng Thái Hậu chắc chắn không để Tưởng Mộng Vân chịu ủy khuất làm 1 tiểu thiếp.
“Như vậy thật là tốt!” Âu Dương Nguyệt Anh không hiểu ý liền vui vẻ mỉm cười.