Nạp Thiếp Ký 1

Chương 515: Chương 515: Yêu nữ án (2)




Thành Tử Cầm hơi ngẩn người, lạnh giọng đáp: "Giết người đền mạng, ngươi chẳng lẽ không biết?"

"Thường mạng?" Nữ tử đó ngửa mặt lên trời cười lớn, mắt càng lộ vẻ oán hận hơn: "Ha ha ha. Giết người đền mạng? Được a! Vậy cái mạng của ca ca ta, của cháu trai cháu gái bốn người nhà ca ca ta ai đền đây? Ngươi nói coi, ả làm sao đền!"

Thành Tử Cầm chưa nói gì, thì nữ tử cúi đầu đó cuối cùng cũng ngẩn lên nói: "Muốn giết muốn bầm gì thì tùy tiện các ngươi. Nhưng nam nhân và ba đứa con của ta không phải do ta giết."

Dương Đạp Sơn nhìn thấy mặt nữ tử đó, không khỏi cả kinh. Nữ tử này đại khái hơn hai chục tuổi, xinh đẹp vô cùng, rất giống dì sáu Hồng Lăng của hắn. Chỉ có điều đôi mắt đó người ta không thể nhìn thẳng, bỡi vì nó là một đôi mắt quyến rũ trời sinh, một thứ câu hồn đoạt phách gì đó mà người ta nhìn vào là không khỏi sa lầy luôn.

Nữ tử trẻ tuổi nghe Sô Điệp nói như vậy càng tức mình hơn, bước tới tát cho một bạt tay, Sô Điệp tức thời ứa máu miệng.

"Ngươi đừng có ngụy biện! Cả nhà cùng ăn cơm, ngươi không có sao trong khi họ đều chết hết. Ngỗ tác xem xét thi thể của họ, đều nói bị trúng độc. Người còn gì để nói nữa? Ta muốn tự tay bỏ ngươi vào lồng heo dìm chết, báo thù cho người nhà của ta!" Nói xong, ả nắm ghì tóc của nữ tử, kéo đến bể nước gần đó.

Dương Đạp Sơn ra hiệu cho các bộ khoái kéo nữ tử trẻ tuổi đó ra, quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Nàng ta có hay không có tội không phải các ngươi nói là được. Các ngươi ở đây tự thiết lập công đường đã là không đúng rồi, nếu mà để xảy ra chết người, thì vương pháp khó dung!"

Nữ tử đó thấy Dương Đạp Sơn nghiêm túc như vậy, đặc biệt là nhãn thần lạnh ngắt, không dám nói gì nữa.

Bạch Đồng Thiên chống quài trượng được một gia định đỡ chậm chạp bước tới, hai mắt nhìn trời lạnh lùng nói: "Đây là chuyện riêng của Bạc gia thôn chúng ta, không cần người khác ở đây chỉ tay múa chân. Con xướng phụ (con đĩ) này làm chuyện xấu bại hoại gia phong, không những khắc chết ba trượng phu của mình, hiện giờ còn hạ độc trong thức ăn để cẩu hợp với gã Bạch Lạc Phong đó! Con phụ nhân độc ác như vậy giữ lại làm gì? Nó là một con yêu phụ, chúng ta định trong ngày hôm nay trừ cái họa này, ai ngăn cũng không được!"

Lời này là cố ý nói với Dương Đạp Sơn cùng mọi người. Dương Đạp Sơn cười ha hả đáp: "Ta không cho rằng không có ai ngăn không được, cho dù là ả hạ độc thật, cũng không đến lượt các ngươi quyết định sự sống chết của ả. Nếu ngươi cho rằng lời của tộc trưởng Bạch gia thôn nói có thể hơn vương pháp, vậy ngươi làm chủ giết ả đi. Giết ả xong rồi, ngươi tự nhiên đã phạm pháp, vậy ta sẽ cho ngươi lấy mạng đền mạng."

Các lão bá tánh nghe tên tiểu hỏa tử miệng còn hôi sữa đốp chát với tộc trưởng có uy nhất trong làng, lập tức ồn ào rộ cả lên. Mấy tên hán tử vai hùm hám én lập chí xông tới, định bụng sẽ giáo huấn cho con ruồi nhặng nói lời không biết lễ độ gì này.

Thành Tử Cầm thấy lão bá tánh định làm loạn, vội vã ra hiệu cho Dương Đạp Sơn ngậm miệng, dù gì bọn nàng chỉ có hơn mười người, nếu náo loạn thật sự thì chẳng thể ngăn được chuyện xấu.

Bạch Đồng Thiên hừ hừ: "Ngươi được mấy tuổi đầu? Định dọa ta sao? Cháu chắt ta còn lớn tuổi hơn cả ngươi, một tên bộ khoái mà tính cái gì? Muốn dọa ta chỉ sợ người tìm lầm người rồi? Có gan thì ngươi bắt ta về, chém đầu ta đi."

Bạch Đồng Thiên nói vậy càng khiến người vây quanh kích động hơn. Một nam tử vung quyền đánh vào mặt Dương Đạp Sơn.

"Đạp Sơn, cẩn thận!" Thành Tử Cầm chưa dứt tiếng thì đã nghe một tiếng gào thảm, nam tử đó đã bị Dương Đạp Sơn quẳng ra ngoài mấy bước, té mạnh xuống đất.

"Quan sai đánh người rồi!" Nữ nhân đá Sô Điệp lúc nãy kêu thét lên. Lời này vừa dứt, trường diện lập tức loạn cả, đám người xung quanh nhào vào đánh nhau với bộ khoái.

Dương Đạp Sơn nhìn thấy tình cảnh này, biết là người của mình sẽ chịu thua thiệt, liền đưa tay giữ chặt Bạch Đồng Thiên, quát lớn: "Dừng tay!"

Tiếng quát này có kèm theo nội công sư tử hống, ngay cả rừng trúc xung quanh cũng chấn động, mọi người lập tức dừng lại.

"Ngươi định làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết tộc trưởng của chúng ta thật?" Bạch Càn tức giận quát hỏi.

"Ngươi hỏi ta làm cái gì à? Ngươi nên hỏi người của các ngươi đang làm cái gì chứ? Các ngươi dám động thủ với người của quan phủ, các ngươi bộ không sợ vương pháp hay sao?"

Bạch Càn dù sao cũng là người đọc sách, biết chút đạo lý, thấy Dương Đạp Sơn nói vậy, cũng minh bạch quan hệ lợi hại bên trong, vội vã bảo người của mình bỏ búa và dao chặt củi trong tay xuống.

Dương Đạp Sơn cũng bỏ Bạch Đồng Thiên ra. Lão đầu này cũng trải đời nhiều, biết là tên hậu sinh này vừa rồi chẳng phải muốn làm mình bị thương thật, nhưng mà tức đến đầu râu bạc vễnh cả lên.

Chờ mọi người bình tĩnh trở lại, Thành Tử Cầm bước đến cạnh Bạch Đồng Thiên, "Thỉnh Bạch lão gia bớt giận, chuyện này hãy để quan phủ chúng tôi giải quyết, chuyện đó nếu ả làm thật, ả tự nhiên sẽ chịu sự trừng phạt."

"Không được! Hôm nay ả tất phải chết! Ngày nào ả không chết, ngày đó Bạch gia thông chúng ta chẳng yên. Mọi người nói coi có đúng không?" Lại là nữ tử đó - cô em gái của người chồng thứ ba của Sô Điệp.

Nhưng mà lần này mọi người thấy Bạch Đồng Thiên không lên tiếng, không có mấy ai phụ họa theo ả.

Dương Đạp Sơn cười lạnh đi đến bên cạnh nữ tử: "Nếu như ngươi muốn cô ta chết bây giờ thì không phải là không có khả năng a!"

Nữ tử đó nghe Dương Đạp Sơn nói vậy, vừa kinh vừa mừng, vừa định lên tiếng, thì một nam tử khoảng hơn hai chục tuổi xông lên, lập tức quỳ xụp xuống trước mặt Dương Đạp Sơn. Người này mặt mũi thanh tú thập phần, chỉ có điều sắc mặt tái xanh, thần tình thập phần tiều tụy, buồn rầu nói: "Quan gia, cầu ngai đừng có giết nàng ấy a!" Hạ Viên liền nhỏ giọng nói cho Dương Đạp Sơn biết, rằng đó là nam nhân vừa được Bạch Đồng Thiên nhắc tới, chính là nam nhân "cẩu hợp" bày trò heo chó với Sô Điệp - Bạch Lạc Phong.

Nữ tử ấy vừa nhìn thấy Bạch Lạc Phong, sắc mặt tái ngắt, lùi đi mấy bước thân hình loạng choạng sắp ngã. Thành Tử Cầm thấy bộ dạng của ả như vậy, vội vã đưa tay ra đỡ.

Nữ tử đó lắc lư loạng choạng một hồi, bi thảm nói: "Chàng cuối cùng cũng tới rồi! Chàng cuối cùng cũng tới rồi! Ta biết chàng nhất định sẽ tới mà, những quan sai này là chàng gọi đến có phải không? Chàng muốn cứu ả, có phải không?" Thanh âm đó nghe ra có vẻ đầy bi thương và tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chả.

Bạch Lạc Phong chuyển thân lại nhìn nữ tử đó: "Thiên linh, cầu xin nàng tha cho cô ấy. Thật tình không phải cô ấy giết ca ca và ba hài tử đâu. Nàng nghĩ coi, cô ta sao lại nhẫn tâm giết con mình cơ chứ?"

"Ha ha, ả khắc chết người chồng thứ nhất cũng là có lòng muốn hòa hảo với chàng. Chàng nghĩ là ta không biết sao, trên thế gian này đại khái chỉ có ta là người vợ ngốc như vậy. Lúc đó ta đang có mang Tường nhi của chúng ta, đó là đứa con đầu lòng của chúng ta, ta có mang con của Bạch Lạc Phong chàng, chàng lại nghĩ đến con yêu tinh đó! Nữ nhân như vậy lòng liêm sỉ gì cũng không có hết, chàng còn yêu thương như là bảo bối vậy, vì sao?"

Dương Đạp Sơn bấy giờ coi như minh bạch, chẳng trách nữ nhân này hi vọng Sô Điệp chết gấp như vậy, thì ra họ là tình địch của nhau.

Trong lúc này, từ đám người bước ra một nam nhân rất giống Thiên Linh, chỉ lớn hơn mấy tuổi, thân hình khá cao to, vừa nhìn là biết kẻ làm lụng ruộng rẫy rất giỏi.

"Thiên Linh, em im miệng đi! Ở chỗ này dung cho em nói chuyện xấu gia đình hay sao? Em không sợ mất mặt thì ta sợ đây này!"

"Nhị ca, huynh chẳng lẽ để cho quan sai mang con yêu tinh đó đi sao? Đại ca ở trên trời linh thiêng không tha thứ cho chúng ta đâu a!"

Nam nhân đó nhìn Sô Điệp quỳ dưới đất, trong ánh mắt đầy vẻ nhu tình, dùng giọng nhu hòa bảo: "Chúng ta không được làm loạn, hãy giao cô ấy cho quan sai đi thôi."

"Khương Thiên Bảo, ngươi còn là nam nhân không? Đại ca chết xương chưa lạnh, ngươi đã vì cái lợi của riêng mình mà... Ngươi quá... quá lắm rồi! Khương Thiên Linh rít lên chói lói.

"Ngậm miệng!" Nam nhân cũng tức giận rống to.

Dương Đạp Sơn bấy giờ thì đã minh bạch. Khương gia có ba anh em, đại ca chết rồi, đại tẩu chính là Sô Điệp (Khương gia cho rằng Sô Điệp mưu sát chồng), nhị ca Khương Thiên Bảo dường như có điểm thích đại tẩu Sô Điệp, tam muội là nữ tử dữ dằn Khương Thiên Linh này. Trong khi đó, Bạch Lạc Phong là chồng của Khương Thiên Linh, cũng là em rễ thứ ba của nhà họ Khương, bị nghi ngờ là có qua lại mờ ám với đại tẩu Sô Điệp suýt bị dìm chết trong lồng heo này.

Lúc này, Bạch Đồng Thiên ra hiệu cho mọi người an tĩnh trở lại, bước đến bên cạnh Sô Điệp, lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi thêm một lần nữa, ngươi có phải là giết chồng và ba đứa con dại của ngươii không?"

Sô Điệp chỉ khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, ánh mắt thẩn thờ nhìn xuống đất.

Bạch Đồng Thiên thở dài: "Thôi được, thôi được, cứ để quan sai dẫn nó đi. Ta nghĩ quan phủ sẽ cấp cho Bạch Gia thôn chúng ta một lời giải thích rõ ràng. Mọi người trở về đi, giải tán thôi!"

Khương Thiên Linh giống như bị xì hơi, nằm phục xuống đất khóc trời gọi đất. Mọi người nghe tộc trưởng của mình nói vậy, cũng không ai lý gì đến Khương Thiên Linh nữa, lục tục bỏ đi.

Bạch Lạc Phong đứng dậy, không để ý gì đến vợ, mà bước đến cạnh Sô Điệp, cúi người đỡ nàng dậy, hai mắt nhìn nhau, nước mắt không hẹn mà cùng ứa ra.

Bạch Lạc Phong sụt sùi: "Tiểu Điệp..., không sao rồi..."

"Huynh không cần phải cứu ta, ta vốn là một nữ nhân bất tường. Ta chết rồi, sẽ khiến cho Bạch gia thôn từ đây yên tĩnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.