Mạnh Thiên Sở dẫn Tả Giai Âm đi tìm Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, sau đó cùng tụ lại một chỗ.
Bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy chỉ có bạo lực không cũng khó thu được hiệu quá như hi vọng, Hay mượn dùng một cảu hay quen dùng trong ngoại giao, gọi là khi vũ lực không thể giải quyết vấn đề thì cuối cùng cẩn phải ngồi vào bàn đãm phán giãi quyét, Do đó- hắn quyết định dẫn ba nàng đi tìm ôn Nhụ hi vọng có thể giải quyết tranh chấp thông qua hòa bình.
Nhà vườn của Ôn Nhu gàn sát với nhà của Tả Giai Am, ở cửa có mây chậu CÚC- nhưng lúc này đã bị cô nàng đạp cho tan nát tả tơi.
Bước vào trong vườn, mọi người đi thẳng tới phòng ngủ. Mọi thứ trong nhà vãn tràn đây không khí cưới hỏi, mền hồng gối hồng màng treo màu hồng, ngay cả trên bản cũng có một đôi nến hòng còn cháy, chi là tán nương tử nằm trẽn giường lúc này sắc mặt trắng bệt- đầu tóc tán loạn, mặc bộ đồ trắng nằm thẳng chán trẽn giường, không động không đậv.
Hai nha hoàn phục dịch Ôn Nhu thắy Mạnh Thiên Sở và ba vị phu nhản tiến vào, đều vội và bước tói hành lễ
Hạ Phương Nghi khẽ hỏi: "Vết thương đã đáp thuốc chưa? Cơm nước dọn lẻn đã ăn hay chưa ?"
Một nha hoàn trong số đó lắc đẩu, khẽ đáp: "Nhị phu nhân không cho chúng em đắp thuốc, cơm cũng không”
Hạ Phượng Nghi bước đến trước giường, thấy Ôn Nhu cứ chong mắt nhìn thẳng chẳng chóp cái nào, không rò lả nghĩ gi, liền dịu giọng bảo: "Tiểu Nhu muội muội, muội hãy đề nha hoàn đắp thuốc đi, muội nếu cứ vậy không ổn đảm"
Ôn Nhu không trả lời, người vẫn trơ trơ như chết.
Hạ Phượng Nghi đưa mắt nhìn Mạnh Thiên Sỡ- Hắn bước đến bên giường, Ôn Nhu liền ngoảnh mặt đi rồi úp người xuống, chìa lưng ra phía hắn.
Mạnh Thiên Sở thẩy ở chiẻc váy trắng của Ôn Nhu đầy vết rách do chổi lóng gà hắn đánh, nhiều chồ hiện dấu máu bẩm đen, xem ra bị thương không nhẹ, trong lòng bất nhẫn, liền dùng giọng hòa hoàn nói: "Được rồi mau bôi chút thuốc đi!"
Ôn Nhu chẳng có chút phản kháng, cứ mặc cho hắn cỡi quẩn áo, chỉ côn lại chiếc vểm lót mỏng. Áo quần cởi hết, lộ bờ lưng trắng mịn như tuyết, nhưng đẩy vết roi rướm máu ngang dóc.
Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm và Phi Yến đều hít hà một hơi lạnh, Phi Yến bấu chặt cánh tay Hạ Phượng Nghi, quay đi chồ khác chẳng dám nhìn.
Mạnh Thiên Sở cũng cả kinh, không ngờ mình trước đó ra tay nặng như vậy. Có thẻ nói hắn đã đánh cô nàng khắp người thương tích, chẳng khác gì hành hạ phạm nhân, cho nên không khỏi cảm thấy tự trách và hối hận. Dù gì thì nàng ta cũng là con gái nhà quan, bị bức lấy một tên tiểu sư gia ở cái huyện nha nhỏ bé như hắn, nén nghĩ mọi biện pháp chạy trốn vận mệnh là điều có thể hiểu, Dù là dùng biện pháp gì, tính tình ra sao, khẳng định nàng ta có cái lý của mình, ủy khuất là điều chắc chắc, và Trong đêm tản hỏn hắn đề người ta phòng không càng đáng trách hơn, Hắn dịu giọng nói: "Thuốc nhất định phải đắp, cơm cũng không thể không ăn, đừng có giờ tính nữa được không?"
Ôn Nhu vẫn quay mặt vào trong không nói gì y như cũ, Mạnh, Thiên Sở nói với nha hoàn: "Đưa thuốc cho ta!" Hai nha hoàn lấy thuốc đến đặt ở ghế bên giường.
Mạnh Thiên Sở tự thân lấy thuốc đắp lên lưng Ôn Nhu, nhưng vết thương ở đùi cùng được hắn bôi qua thuốc, mỗi lần bôi là một lần đau, Ôn Nhu tự nhiên co rút thân người, nhưng vẫn nghiến ràng không nói một lời.
Đắp thuốc xong, Mạnh Thiên Sở tử tẻ mặc quần áo lại cho nàng, ngẫm nghĩ một chút, quay lại nói với mọi người: "Chúng ta là nhà giàu nhà lem, quy củ trong nhà dù sao cũng phải định cho rõ, Ôn Nhu lả vợ do ta mai mối cưới về hẳn hoi từ giờ trở đi, mọi người phải gọi Phượng Nhi là đại phu nhân, Ôn Nhu là nhị phu nhân, Giai Âm và Phi Yến lả thiếp, sau này sẽ được gọi lả mợ ba và mợ tư, ừ, sau này chỉ có hai nàng gọi ta là phu quàn, người khác chỉ có thể gọi ta lả lão gia, đừng có gọi loạn tôn tỉ như vậy nưa, có nghe hay là không?"
Chúng nha hoàn người hầu đều cúi người vâng dạ, Tả Giai Âm và Phi Yến cũng lẻn tiếng vâng lời.
Mạnh Thiên Sở đưa tay qua ra vẻ có lỗi cẩm tay họ, nắm chặt một cái, sau đó tiếp: "Tuy về mặt xưng hô thì có biến hóa, nhưng Phượng Nhi, Tiểu Nhu, Giai Âm và Phỉ Yên bốn nàng đều là nữ nhân của Mạnh Thiên Sở ta, trong lòng ta các nàng đều quan trọng như nhau!" Hắn dừng lại một chút- lại thánh khẩn nói tiếp: "Chúng ta vốn đến đây từ ngũ hồ tử hài có thể ở chung một chồ âu cũng là duyên phận, đáng lẽ phái yêu thương lẫn nhau mới phải-không được để xảy ra chuyện gì nữa, suốt ngày cải cải cọ cọ có thể đưa đến chuyện gì hay ho
chứ?" ?
Ôn Nhu vẫn quay mặt vào trong, thinh thưởng thút thít hít mũi, dường như là đang lặng lẽ khóc ròng.
„
Mạnh Thiên Sở thờ dài khe khẽ vỗ đâu Ôn Nhu: "Tiêu Nhu, trước đó ta quá nóng giận, ra tay có phần hơi nặng, lão gia ta ở đây nòi một lời xin lỗi với nàng, đừng có giận nữa nhé?"
Ôn Nhu vẫn quay mặt vào trong, không ngừng sùi sụt, tiệp đó đua hai tay lẻn ôm đầu, giấu mặt vào hai tay, rồi òa lên khóc nhưmột cô bé.
Mạnh Thiên s ở không sợ người ta ương bướng dừ dằn, chỉ sợ người ta nhỏ lệ, Thắy Ôn Nhu òa khỏe hắn liền chẳng nghĩ ra chủ ý gì, chỉ biết đưa tay vuốt vuốt mải tóc óng mượt của nàng, thở dài một hơi, định nói vài cảu an ủi, nhưng không biết nói sao cho phải.
Lúc này, chợt nghe Ôn Nhu nghẹn ngào nói: "Lão gia..., ngày mai.--, lão gia hay là bỏ tôi đi..., tôi muốn về nhà...."
Mạnh Thiên Sở thấy người ta khóc ròng và không ngừng lun rây hai vai thon nhỏ, ngờ ngáng: "Bỏ nàng? Ai..., nếu mà bỏ nàng có thể giải quyếĩ vắn đề, ta đã sớm cùng nàng thương lượng cái chiêu này rồi, Ta biết nàng không tình nguyện lấy ta, kỳ thật, nàng cũng biết là ta không hề có Ý cưới nàng, cảng không muốn cưởng bách nàng lảm cái gì cả, Nhưng
hôn nhân của chúng ta là ý tứ của thúc thúc nàng, nhân vì ta là tâm phúc của õng ta, lại là người mả ỏng ta không thể thiểu nhất, ôn ta muốn dùng cuộc hôn nhàn của chúng ta để tảng cường mối liên hệ của hai nhà, để ta sau này có thể một lòng một dạ giúp ông ta."
Tiêng khóc của Ôn Nhu từ từ giâm nhẹ xuống, có lẽ đang đề tâm lắng nghe.
Mạnh Thiên sở nói tiếp: "Do đó, cho dù lả Ta có thôi nàng, thúc thúc của nàng cũng sẽ đưa nàng trà về lại cho ta, hon nữa nàng sẽ côn vì thẻ mà bị quờ trách nưa, Không côn cách nào khác, ta biết là nàng không muốn không thích ta, nhưng chúng ta chú định phải thành chòng vợ, Thật đúng là cái cảu tạo hóa trêu ngươi, có thể là ứng với trường họp của hai chúng ta rồi."
Ôn Nhu quay người lại, mặt nhỏe nhoẹt lệ nhìn Mạnh Thiên Sở, nghẹn ngào nói: "Thiếp từ nhỏ đến lớn, trong suốt mười sáu năm này không ai lớn tiếng nói nặng đến một câu, đừng nói gì là đánh đập, Gả vê cho một Tiểu sư gia đã bất đắc dĩ rồi, đã vậy côn không có người thương không có người ái, chỗ nào cũng bị người ta khi phụ, nhẹ thì mắng nặng thì đánh, ta...
ta.., hu hu hu Ôn Nhu dù sao cũng mới mười sáu tuổi, chỉ là cô bé mới lơn, trước giờ chưa từng bị ủy khuất như thẻ- nói đến chỗ thương tâm lại ôm đầu khóc ròng.
Mạnh Thiên Sở gật gật đẩu: "Đúng vậy, nhưng Phi Yến cũng là người mà, nàng đánh nàng ấy, nàng ấy cũng đau giống như vậy! chỉ cần nàng sau này đừng giở tính tiểu thư ra nưa, mọi người sồng hòa thuận với nhau là được rồi."
Ôn Nhu vần khóc Y như cũ, không nói chuyện với Mạnh Thiên Sở nưa.
Mạnh Thiên Sở lại an ủi cô nàng một hôi- dặn dò nha hoàn hàu hạ chu đáo xong mới cùng bọn Hạ Phượng Nghi lui ra.
Hôm sau Mạnh Thiên Sở dậy sớm định đến huyện Tiền Đường tra án, thu Thập đâu vào đỏ, hắn ngẫm nghỉ một lúc, quyết định hay lả đi thảm Ôn Nhu trước rồi tính.
Đen trước phòng của Ôn Nhu, thảy Hạ Phượng Nghi vừa cùng Tả Giai Ảm từ trong bước ra, liền bước tới hỏi tình hình.
Tả Giai Âm nói: "Cô ta húp chút cháo, muội lại bôi thuốc cho lẩn nữa, chỉ là vết thương ngoải da, cô ấy tuồi côn trẻ sẽ khôi phục nhanh thỏi."
Manh Thiên Sở nghe vây mới vén tâm.
Hạ Phượng Nghi thấy hắn đã thu thập chinh tề, liền hỏi: "Phu quản, chàng định ra ngoài sao?"
Mạnh Thiên Sở gật đẩu: "Đến Tiền Đường tra án."
Tả Giai Âm quay đẩu nhìn vào phòng, nói: "Vậy chàng vào thăm muội ấy một chút, tinh thần chẳng tốt tí gì, không nói chuyện với ai cả."
Manh Thiên Sở bước vào phòng của Ôn Nhu, thấy căn phòng đò đến chói mắt.
Sau cuộc nói chuyện hòm qua, Ôn Nhu rõ ràng không côn bài xích Mạnh Thiên Sở nưa, Hắn đến ngồi trước giường nàng, nhìn vẽ tiều tụy của nàng, nhất thời không tìm được lời gì
để nói
Không ngờ Ôn Nhu lại lên tiêng trước, thậm chí lại lộ nụ cười, giọng nói nhỏ nhẹ so với những lời cãi cọ hét mắng lúc trước quả là khác nhau một trời một vực: "Lão gia, vừa rồi nghe chảng và hai người họ ở ngoải cửa nói lả chàng định đi đâu đỏ?"
Mạnh Thiên Sở ừ một tiêng, Ôn Nhu chông hai tay định ngôi đậy, nhưng tay dưỡng như không có sức, không ngồi dặy thành công, Mạnh Thiên Sở định giúp, nhưng cảm thắy không ồn, liền bảo nha hoàn bước tới đờ Ôn Nhu ngồi dựa vào giường, đặt cái gối chèm phía sau lưng nàng.
Ôn Nhu hỏi: "Đèn địa phương nào, xa không?"
"Đi tra chuyện của một án, đèn một chõ của Thanh Chân cư sĩ ở huyện Tiên Đường."
Mắt Ôn Nhu chợt sáng lẽn, ròi nhanh chóng ám đạm trờ lại, Mạnh Thiên Sở nhanh chóng nắm bắt được thần tình của nàng, mím cười hỏi: "Nàng dường như lả cảm thấy rất hứng thú, định đi cùng ta không?"
Ôn Nhu vui mừng và cấp thiết hỏi: "Có thể không? Huynh đưa muội đi?"
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, nha đầu này hiện giờ tam tinh đang vui, cô nàng nguyện ý theo hắn đi ra ngoài cho khuây khỏa xem ra hay hơn là ở nhà buồn, Hơn nữa hắn đi rồi cũng không vén tâm chuyện ở nhà- vì sợ cô nàng sẽ đại náo thiên cung, liền nói: "Đương nhiên lả có thề- nàng nếu đi thì ta dẫn đi cùng."
Ôn Nhu nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, đảy là lần đầu tiên cô nàng nhìn kỹ nam nhân trước mặt này, Nói thật, Mạnh Thiên Sở tướng ta anh tuấn, là loại nam nhân rất dề khiển nữ nhân động lòng, đại khái trước đảy bán thán nàng ta chỉ chú trọng đối địch với hắn, cho nén không hề chú ý, Hiện giờ, Ôn Nhu đỏ mặt nói: "Đa tạ huynh, nhưng mà, huynh cũng biết, ta không thích huynh, ta cũng không muốn làm phu nhân của huynh, cho dù huynh đối tốt với ta cũng vô ích, ta...."
"Nhưng mà ta đã gả vê cho huynh, nữ nhân trước giờ chỉ lây một chõng, ta.., ta cả đời này chẳng lấy ai khác ược nưa!"
Mạnh Thiên Sở phi cười, nói: "Không ai cường bách nàng làm chuyện mà nàng không muốn làm, nàng cứ coi như đến ở nhà một bang hữu cho khuây khỏa đi, hoặc có thể một ngày nào đó, thúc thúc của nàng cải biến chủ ý, nàng có thể trờ về, tìm một nam nhàn vừa ý đẹp lòng của nàng mà tái giá."
Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Cô rót cuộc là định nói gì đảv? Cô chảng phải là muôn cho ta biết, cô vừa không muốn làm phu nhàn của tạ vừa không có biện pháp nào rời khôi căn nhà này?"
"Ta làm vậy có phải là quá đáng?"
Mạnh Thiên Sỡ trịnh trọng nói: "Sao có thể chứ? Như vầy đi, sau này đối với bèn ngoài cô là nhị phu nhắn của ta, côn đối nội thì cô có thể coi ta là ca ca, có thể coi ta lả bằng hũụ chúng ta dùng lễ đối với nhau, thế nào?"
Ôn Nhu ngơ ngẩn nhìn hắn, nước mắt chảy đãi- nghẹn ngào nói: "Ta đối vói huynh và phu nhân của huynh quá đáng như vậy, huynh lại côn vì ta mả nghĩ, huynh.., huynh thật là người tốt...."
Mạnh Thiên Sở cười: "Chúng ta đây chẳng phải là không đánh thì không biết nhau hay sao? Ai nói nam nữ trẽn đời này không làm chồng vợ được thì làm cừu nhân? Thèm một hồng nhan tài hoa văn võ song toàn như cô, Mạnh Thiên Sở ta vinh hạnh biết chừng nào."
Ôn Nhu phá lẻn cười, trách móc: "Ta hiện giờ biết ba nữ nhân họ vì sao mà mộĩ lòng mộĩ dạ thích huynh rồi, thì ra là mồm miệng của huynh ngọt như vậy, có người con gái nào mà không thích chứ?"
Mạnh Thiên Sở cười ha hả, đứng dậy khom người: "Ta đỡ cô dậy, ăn cái gì trước nhé, thời gian không côn sớm nưa, ăn xong rồi chúng ta lẽn đường."
Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm đang ngồi ở lương đình nói chuyện, thấy Mạnh Thiên Sở đờ Ôn Nhu nói nói cưới cười bước ra, hai người cứ tưởng là mình nhìn lẩm, Khi nhìn kỹ lại, hai người kinh ngạc vô cùng, vội vã bước tói nghênh đón.
Mạnh Thiên Sở nói: "Bảo nha hoàn mang cho Ôn Nhu chút gì đó để nàng ấy, nàng ấy đói rồi."
Tả Giai Âm nghe thẻ liền bảo nha hoàn đứng cạnh chuẩn bị món ăn cho Ôn Nhu, sau đó mời hai người đến ngòi ở lương đình.
Ôn Nhu có vẻ áy náy hết nhìn Hạ Phượng Nghi ròi nhìn Tả Giai Am, nói: "Mây ngày trước gày cho hai vị Ty tỷ không ít phiền phức, đều là do Ôn Nhu không biết chuyện, hi vọng hai vị tỷ tỷ đừng trách-" v^t^
Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Ảm đưa mắt nhìn nhau, không biết Mạnh Thiên Sỡ đã cho cô nương đanh đá chẳng nể ngng ai này uống thuốc gi mà biến hẳn thái độ đến như vậy.
Hạ Phượng Nghi cười nói: "Đừng nói nhùng lời khách sáo như vậy, đều là người nhà cả mà, sau này những ngày tháng sống với nhau cón dài."
Tả Giai Âm cũng gật đãu, nói: "Nói phải lăm."
Mạnh Thiên Sở nhìn thấy mọi người lại cư xử với nhau như trước kia, cuối cùng cũng mùn cười yên tâm.
Lúc này, nha hoàn vừa rồi chạy vội vào báo: "Tứ phu nhân, à, không, nò tì đáng chết, mợ tư nói nhân vì trong nhà bếp có người vừa mới ăn qua, nếu như dọn lại sẽ khiến nhị phu nhân chờ lâu, mợ tư sợ nhị phu nhân đã lâu không ăn gì đói cho nên mợ nói hám cháo và
điểm tàm lại để nhị phu nhắn lót dạ trước, sau đỏ sè hẩm thuốc bồ cho người.
Hạ Phượng Nghi nhíu mày nói: "Sao có thể để Tiểu Nhu muội muội ăn đồ cặn chứ, mau làm lại, trước hết mang điềm tâm, côn cháo thì không cẩn đãu."
Nha hoàn đáp ứng định đi, Ôn Nhu đã nói: "Không cẩn phải phiền như vậy, mọi người ăn được vì sao ta không thể ăn được, không cản phiền nưa, ăn xong lão gia côn mang ta đi ra ngoài." Nói xong, Ôn Nhu chuyển đẩu nhìn Mạnh Thiên Sở, cười với hắn rắt ngọt