Ăn cơm xong, Mạnh Thiên Sở vốn chuẩn bị gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng đi, nhưng hắn sợ hai cô nàng sẽ sản sinh mâu thuẫn cho nên không gọi. Hắn lệnh cho người hầu chuẩn bị cho Ôn Nhu đồ ăn thức uống dọc đường, rồi gọi Chu Hạo xuất phát.
Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm tiễn họ ra cửa, Mạnh Thiên Sở đỡ Ôn Nhu lên xe, sau đó chào từ biệt mọi người, chợt phát hiện thần tình của Tà Giai Âm không ổn, xem ra là đang nghĩ gì đó, liền bước lại hỏi: "Nghĩ gì hả?"
Tả Giai Âm hơi ngẩn ra, xong lập tức cười đáp: "Không có nghĩ gì mọi người đi nhanh đi, đi đường cần thận, nhị phu nhân thân thể còn chưa khỏe, huynh chiếu cố nhiều hơn."
Mạnh Thiên Sở không thể nói cho họ biết "hiệp định" của mình và Ôn Nhu, đành bảo: "Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố nàng ấy thật tốt, chúng ta đi đây.”
Chờ cho xe bọn Mạnh Thiên Sở đi xa, Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm mới chuyển thân chuần bị vào nhà, bấy giờ phát hiện Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng ở cửa, mặt đầy vẻ bi thưomg và lạc lõng.
Tà Giai Âm bước tới khẽ bảo: "Huỵnh ấy tự nhiên nghĩ tới cảm thụ của muội mới không gọi muội theo."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, đáp: "Tỷ tỷ không cần an ủi muội, muội hiểu mà."
Dọc đường dằn xóc nhưng dường như không ảnh hường đến tâm tình của Ôn Nhu, nàng ta thỉnh thoảng thò đầu ra ngòai cửa, lớn tiếng ca hát, cười hăng hắc liên hồi giống như con chim non khoái lạc
"Trên người cô còn thương tích, lại ngồi xe nữa cần yên ổn chút đi, cô cứ hưng phấn mãi như vậy đến huyện Tiền Đường e rằng ngay cả xuống xe cũng không còn sức nữa đó.” Mạnh Thiên Sở bảo
Ôn Nhu đưa tay chỉ trỏ khắp nơi: "Cảm giác như thế này mói thật là tuyệt, Hàng Châu quả là hay, không khí trong lành, tươi thắm thế này, thơm tho thế này, huynh ngửi thấy không, có mùi của hoa nữa đấy."
Mạnh Thiên Sở cười nhìn ôn Nhu, so với con người yếu ớt sắp chết hôm qua quả là hai kẻ hoàn toàn khác biệt. Chưa kề là một hung thần á sát trước kia, so với cô nàng hoạt bát rộng rãi hôm nay đúng là một trời một vực. Có lẽ là gút mắt trong tâm đã giải, ôn Nhu đã quay trờ về với bản chất chân chính của mình.
Sắp đến trưa thì đến Tiền Đường, Mạnh Thiên Sở quyết định ăn cơm xong rồi đến chỗ của Thanh Chân cư sĩ.
Hắn sở dĩ đến huyện Tiền Đường tra án là vì phát hiện ra manh mối trên bức họa hôm trước, từ đó biết là nha hoàn của Thủy Mộc Nhan xem ra ờ gần chỗ của Thanh Chân cư sĩ.
Ba người cho xe đừng lại trước một tử lâu, Ôn Nhu xuống xe có vẻ hơi mệt, uốn eo một cái rõ dài, chỉ có điều điệu bộ khá văn nhã, tạo cảm giác của tiểù thư con nhà đại gia.
Tiểu nhị thấy ba người họ có một cô nương y phục hoa lệ, một nam tử khí độ bất phàm, đoán là người có tiền. Còn lão giả đi sau xem ra là tùỵ tùng, tuy dáng dấp phổ thông, nhưng đôi mắt chỉ hơi liếc nhìn đã khiến y rùng mình không thể kềm chế được.
"Ba vị khách quan, xin mời." Tiều nhị có thái độ rất khác khi nhìn thấy người có tiền, mặt tươi như hoa, đón tiệp niềm nỡ.
Manh Thiên Sở bảo: "Tìm cho chúng ta một nhã gian ngồi, dọn mấy món ngon miệng lên."
"Được ạ, không thành vấn đề, thỉnh ba vị lên lầu." Nói xong, gã dẫn bọn Mạnh Thiên Sở lên một phòng dành cho khách quý ở trên lầu.
Mạnh Thiên Sở chọn mấy món ăn và hai vò rượu, xong thấy Ôn Nhu nằm phục trên bàn chẳng có tinh thần gì, liền cười nói: "Ta biết cô vào đây sẽ như thế, coi kia, chưa ăn được món ngon mà cô sắp ngáy khò khò rồi."
Ôn Nhu nhoẻn miệng cười, mắt cong lại như vành trăng tròn, nhìn khả ái vô cùng: "Không có gì, ta cả đêm không ngủ, hiện giờ mệt là chuyện bình thường mẹ ta thường nói, ta là con mèo lười vĩnh viễn ngủ không đủ."
Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười, nếu là thời hiện tại, cô nương mười sáu tuổi e rằng vẫn còn đi học, trở về nhà đích xác là hay làm nũng với mẹ, nhưng nữ tử cổ đại đã làm vợ, thậm chí đã làm mẹ rồi, nghĩ tới mà xót xa cho họ: "Khoan ngủ đã, chờ lát có món ngon cô ăn không thảnh rồi.”
Mắt Ôn Nhu đã nhưón không lên, miệng cười uể oải, quả thật là con mèo con lười rù, lời nói đã hàm hồ chẳng rõ: "Để ta ngủ một chút, một chút là tỉnh liền hà." Lời vừa dứt, người đã thiếp đi.
Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn Chu Hạo, hai người cùng cười.
Ôn Nhu ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ờ trong xe, trên người còn đắp y phục của Mạnh Thiên Sở, có điều trên xe không người. Cô nàng dụi dụi mắt, bò đậy, phát hiện xe đừng ở một bãi cỏ, cách đó không xa là dòng sông nhỏ, kế đó là núi, đưa mắt nhìn quanh toàn là núi xanh cỗ biếc, điềm xuyết vài bông hoa, quả thật là bức họa sơn thủy, mỹ lệ cùng cực.
Mạnh Thiên Sở lúc này ngồi ở chỗ hai vị cô nương trong bức họa, mọi sự dường như ngẫu nhiên, xe ngựa đến đây đột nhiên bị long trục, Chu Hạo đành dừng lại kiểm tra, hắn tự tin đi quanh du nhàn, liền phát hiện chỗ này.
Đúng là một nơi rất đẹp, người dung nhập vào sơn thủy, tâm tình thư sướng hơn nhiều.
Cởi bỏ giày thọc chân xuống dòng nước, mới đầu hơi lạnh, sau đó dễ chịu hẳn lên, thỉnh thoảng còn có mấy con cá nhỏ bơi quanh rắn mắc cạp chân nhột nhạt, hắn sợ bọn chúng sợ bơi đi, nên cố nhịn không động đậy.
Đột nhiên, phía sau có tiếng bước chân, Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn, thấy một nữ tử trong bộ áo váy màu tím trên tay cầm mớ hoa đủ màu sắc, đang rón rén bước đến. Nhìn bộ dạng lén lút của nàng, da trắng vải nhẹ, mắt đọng nước suối xuân, môi đỏ như son, quả là đóa hoa diễm tuyệt trôi giữa ngàn hoa, hắn cười hỏi: "Tiểu Nhu, cô sao dậy rồi, ngủ đủ chưa?"
Ôn Nhu đă cỏi giày thêu hoa ra, lộ đôi chân trần nhỏ xíu trắng nõn, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, đưa mớ hoa cho hắn, rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh: "Dậy rồi, dậy không thấy huynh đâu, ta tưởng huynh bỏ cả ta lẫn xe, quẳng ra ngoải đồng trống chẳng thèm quản nữa chứ!"
"Cô nghĩ ta vậy sao? Ta xấu như vậy à?" Mạnh Thiên Sở cười khà khà, thấy nàng ta đưa chân vảo nước lạnh, nhìn biểu tình thì hiểu bị cái lạnh khi mới nhúng nước lúc nãy mà hắn phải chịu.
ÔnNhu cười cười không trả lời, tiếp lấy bó hoa từ tay Mạnh Thiên Sở, đưa lên mũi ngửi.
Mạnh Thiên Sở lấy hộp thức ăn nhỏ trong làn trúc bên cạnh, đưa cho Ôn Nhu: "Ăn chút gì đi."
Ôn Nhu đặt hoa xuống bên cạnh người, kinh ngạc tiệp lấy hộp, mở ra xem, không ngờ là món ăn rất thơm ngon: "Ta trước đó không biết trên xe của chúng ta còn có món ngon thế này!”
Manh Thiên Sở cười, nói: "Đây là khi cô ngủ rồi ta bảo quán chuẩn bị cho cô, cô tự nhiên không nhìn thấy trên xe rồi. Ta bảo họ đặt vải bố sạch xung quanh hộp, sau đó bỏ hộp đồ ăn vào trong, vừa giữ ấm vừa vệ sinh, mau ăn đi, không ăn là lạnh đó."
ÔnNhu cười với hắn rất ngọt: "Không ngờ huynh chụ đáo vậy! Xin cảm ơn!"
Mạnh Thiên Sở bảo: "Đã nói ta là ca ca của cô rồi mà, chiếu cố muội muội của mình là chuyện bình thường, mau ăn đi."
Ôn Nhu gật đầu, nhón lấy một món điểm tâm thưởng thức ngay.
Lúc này, ờ đám cỏ cây xa xa có một đàn vịt tròi bay lên, kêu mấy tiếng rồi bay mất, gió thổi hiu hiu khiến người như say.
Xe sửa xong, Ôn NHU cũng đã ăn sạch hộp thức ăn. Cô nàng thấy cái hộp rất đẹp, không nỡ quẳng đi, liền giữ lại mang lên xe.
Dọc đường nghe ngóng, cuối cùng cũng tìm đến chỗ ở cũ của Thanh chân cư sĩ, nhưng cảnh vật trong bức họa có vẻ là ở phía đối điện, hơn nữa không xa với chỗ cạnh sông hắn nghỉ ngơi lúc nãy.
Ba người cho xe đến thong trang đối diện cố cư của Thanh Chân cự sĩ, thấy một vị lão nhân đầu tóc trắng bạch đang ngồi dưới cây quế ở cửa thôn, Mạnh Thiên Sở bước tới thi lễ: “ Lão nhân gia, xin hỏi ôn một chuyện có được không?”
Lão nhản đã thất thập cổ lai hi, nhưng tinh thần không tệ, nghe hắn hởi chuyện liền ngẩng đầu hỏi: "Cậu nhỏ, cậu định dò hỏi gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Cháu muốn hỏi thôn này có cô nương nào đi làm nha hoàn cho người ta ở ngoải không?"
Lão nhân gật đầu, đập: "Ai, người cùng khổ ở đâu mà không có, tự nhiên là có rồi, hơn nữa còn không ít nữa."
Mạnh Thiên Sở cao hứng hỏi tiếp: "Vậy ông có biết có một nương nào gọi là Cầm nhi làm nha hoàn cho người ở Hàng châu không?"
Trong lúc lão nhân đang nhíu mày suy nghĩ, một nữ tử trẻ tuổi bước tới dè dặt nhìn họ, đỡ lão nhân lên nói: "Gia gia, về nhà ăn cơm."
Mạnh Thiên Sở nói: "Vij tiểu tỷ tỳ này, chúng tôi đang định hỏi mọi người một cô nương."
Nữ tử đó không thèm đáp, đỡ lão nhân đi.
Ôn Nhu bước tới ngăn nữ tử cười nói : “Tỷ tỷ, cô biết trong thôn của cô có cô nào tên Cầm nhi đến làm nha hoàn cho người ta ở Hàng châu không?"
Nữ tử đó thấy một cô nương hỏi thẳng mình, mới hỏi lại: "Các người là ai?"
Ôn Nhu lập tức đập: “Lão gia chúng tôi là chủ của Cầm nhi, trước đó cô ấy làm rất tốt, do đó lão gia chúng tôi phái chúng tôi đi tìm cô ta, còn muốn thỉnh cô ta trờ về làm nha hoàn cho chúng tôi nữa.”
Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, cô nhóc này không biết nói dối gì, làm gì có chuyện chủ đi tìm nha hoàn cơ chứ.
Nữ tử đó hỏi lại: "Cô ta không làm nha hoàn nữa, các ngươi không biết hay sao?”
Ôn Nhu: “Vậy cô ta về làm ruộng rồi à? Có thể cho chúng tôi gặp mặt được không? Chúng tôi rất nhớ cô ta.”
Biểu tình của ôn Nhu rất thành thật, chẳng ra vẻ nói dối gì, ngay cả Mạnh Thiên Sở cũng sắp tin.
Nữ tử đáp: "Các người ắt lâu không gặp cô ta rồi, mạng cô ta tốt, không phải làm ruộng mà về là tiểu thiếp cho người có tiền rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trong thôn cô có mẩy người tên Cầm nhi?"
Nữ tử đó cười không đáp, dìu ông lão định đi, Ôn Nhu vội móc một khối bạc vụn nhét vào tay nữ tử.
Khối bạc vụn này ít nhất cũng năm lượng, nữ tử đó vừa kinh vừa mừng, lập tức tiếp lấy cẩn thận bỏ vào người, dìu lão nhân trở lại gốc cây ngồi, sau đó cười nói: "Người nông thôn chúng tôi làm gì lấy tên đó, trước đây Cầm nhi không phải tên này, mà gọi là Thạch Lưu, sau đó đến Hàng châu làm nha hoàn cho người ta, dường như không làm được bao lâu thì thôi, nghe nói là chủ nhân nhà đó thích cô ta, và thế là trở thành tiểu thiếp, từ đó ăn sung mặc sướng."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ý cô nói trọng thôn chỉ có mình cô ta được gọi là Cầm nhi?"
Nữ tử gật đầu: "Không sai."
"Vậy sao cô biết Cầm nhi đi làm nhỏ cho người ta?"
Nữ tử đáp: "Tự nhiên là cha mẹ cô ta nói, cô ta thường cho người đưa bạc và y phục về, cha mẹ cô ta thường khoe con gái mình, trong thôn chúng tôi ai mà không biết."
ÔnNhu hỏi: "Vậy Cầm nhi có phải đặc biệt đẹp không?"
Nữ tử ra vẻ khinh khinh, chề môi, đưa mắt nhìn Ôn Nhu từ trên xuống dưới:"Nếu nói đẹp e rằng không bằng một phần của cô, trước đây không ai trong thôn chúng tôi phát hiện cô ta dễ ưa cả."
Ôn Nhu bị nữ tử đó khen, có chút bối rối ngay. Mạnh Thiên Sở chen lời : “Cô có thể dẫn chúng ta tới nhà cô ấy được không?”
Nữ tử đó vui vẻ gật đầu, đỡ ông lão lên nói: "Đi thôi, cách nhà tôi không xa, tôi dẫn các người đi."
Nữ tử đưa bọn Mạnh Thiên Sở đến một tiểu viện, đưa tay chỉ, sau đó dẫn ông lão từ từ bỏ đi.
Đây là một nông xá không lớn, nóc nhà lợp bằng cỏ và bùn trộn thành, xem ra