Nạp Thiếp Ký III

Chương 332: Chương 332: Có vấn đề






Hạ Đinh vốn là tú tài của huyện Nhân Hoà, thi năm đầu đã đỗ, nhưng ke61 đó năm năm thi lên không trúng, bèn chán nản tìm chân thầy giáo tự thục ở huyện thành dạy trẻ sống qua ngày.

Sau trường có một con đường, bình thường rất ít người qua lại, nhân vì ở đây chỉ có toà trang viện của một lão viên ngoại nguyên là thông phán ở phủ Hàng châu, sau vì không hợp với tri phủ tiền nhiệm, cáo lão hoàn hương về ở ẩn nơi này.

Hạ Đinh đại khái là uống nhiều nước đường, đột nhiên mắc tiểu, thấy bên đường không người, bèn vén quần định đi tiểu.

Khi đang cong người sảng khoái, cửa sổ nhà đối diện mở ra, Hạ Đinh ngước nhìn, chợt thấy cháu gái của thông phán, tuổi chừng mười ba mười bốn gì đó. Em trai của nha đầu này có học ở trường, thỉnh thoảng cô bé có theo đón em về, cho nên Hạ Đinh biết mặt, là một đứa bé biết sách biết lý.

Nữ tử đó mở cửa thấy Hạ Đinh đang đi tiểu trước mặt mình, nhất thời không phản ứng được. Hạ Đinh nhân vì hoảng hốt, liền một tay che chỗ kín, một tay chào cô bé. Đến lúc này cô bé a lên một tiếng, hai tay che mắt hoảng sợ rụt vào trong.

Hạ Đinh cười cười, kéo quần lên, nhìn quanh không người, liền lẩm nhẩm hát đi về phía trường tư thục.

---

Tả Giai Âm được truyền thêm 600 CC máu của Ôn Nhu, đã khoẻ đi nhiều, ngoại trừ hạ thân còn đau, không cảm thấy chóng mặt nữa.

Dương thị đến Mạnh gia thật sớm, thỉnh Hạ Phượng Nghi cùng mình đi xem chọn vú em. Nữ tử này tên là Vãn nương, gia đình cũng tạm ổn, chỉ có điều con mới sinh ra đã bệnh, người nhà không quan tâm nên em bé chỉ sống được ba tháng. Dương thị có thể nói là thiên lý nhãn thuận phong nhĩ trong huyện Nhân Hoà này, có chuyện gì mà y thị không biết, cho nên được tên này liền đến nhà nữ tử đó làm công tác, được đối phương đồng ý, nên mới đến dẫn Hạ Phượng Nghi xem mặt, quả nhiên vừa gặp đã đồng ý, hai bên đều mừng.

Hạ Phượng Nghi dẫn Vãn nương về nhà, Dương thị hoan hỉ lĩnh tiền thưởng, cao hứng quay về. Hạ Phượng Nghi cho lão hà đầu dọn phòng cách vách Tả Giai Âm, như vậy tiện cho Tả Giai Âm tuỳ lúc trông con, và Vãn nương cũng khỏi nhọc công đi lại.

An bài xong xuôi, Hạ Phượng Nghi bấy giờ mới ngồi nghỉ một chút. Mộ Dung Huýnh Tuyết đến giúp từ sớm, trong nhà đang cần người, Lâm Nhược Phàm ở một đêm rồi dẫn vú em về, dù sao thì Diệp gia cũng không thể thiếu Lâm Nhược Phàm được.

Phi Yến thấy Hạ Phượng Nghi ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở lương đình, bèn nhẹ đến gần, không ngờ Hạ Phượng Nghi mở mắt, hỏi: "Lão gia tỉnh rồi hả?"

"Tỉnh rồi, nhị phu nhân cũng dậy, hiện giờ đều ở phòng Giai Âm tỷ tỷ. Em vừa gặp vú em, thấy cũng sạch sẽ, đại khái cùng tuổi với đại phu nhân phải không?"

"Đúng vậy, cùng tuổi với ta, là nữ tử mệnh khổ, con mới sinh không lâu đã mất, nếu không phải ta khuyên và mời dữ lắm, người ta không chịu đến đâu."

"Ai! Giai Âm tỷ tỷ đúng là nhờ máu của lão gia và nhị phu nhân cứu mạng a."

"Nha đầu ngốc, nói nhỏ chút, nếu để người ta biết còn cho lão gia là quái vật đó a."

Phi Yến cười, hạ giọng: 'phải lắm, đại phu nhân."

Hạ Phượng Nghi thở dài: "Những người này đúng là không chịu nhàn, biết lão gia nhà ta bận như vậy mà cũng đến xem náo nhiệt, lúc trước nếu không phải vì Ôn Nhu, cũng sẽ không.... thôi vậy, không nói nữa, nói ra là bực mình."

"Vậy chúng ta không nói nữa, tỷ về ngủ một giấc đi, dù gì Huýnh Tuyết cũng đến rồi, nhị phu nhân cũng khoẻ, một lòng đối tốt với nhà ta, tỷ an tâm nghỉ ngơi, có chuyện gì em sẽ gọi."

Hạ Phượng Nghi nghĩ ngợi: "Ta còn chưa muốn ngủ, chuyện Huýnh Tuyết còn lo chưa xong, nói là muốn tiếp muội ấy về, em xem..."

Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi dậy: 'Tỷ cứ hay lo! Huýnh Tuyết là người hiểu lý, biết hiện giờ trong nhà bận bịu, sẽ không trách chúng ta cố ý không lo cho muội ấy đâu. Dù gì chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà mà, được rồi, tỷ đi ngủ đi."

Hạ Phượng Nghi nghe thế gật đầu. Hai người rời khỏi lương đình: "Em không cần theo ta nữa, đi trông Giai Âm đi, coi có gì phụ giúp không."

"Dạ, đại phu nhân."

Mạnh Thiên Sở ngủ một giấc cảm thấy khoẻ hơn, dù gì cũng còn trẻ, Phi Yến dặn nhà bếp nấu đồ bổ cho hắn và Ôn Nhu ăn. Hai người vào phòng Tả Giai Âm nói chuyện, em bé được vú em cho bú xong, hiện giờ nằm kế Tả Giai Âm ngủ khì.

Tả Giai Âm vừa uống thuốc, không dậy được, thấy mặt Ôn Nhu hơi tái, nghĩ đến chuyện truyền máu lúc đêm, liền hỏi: "Nhị phu nhân, tỷ có phải truyền máu cho muội không? Muội thấy sắc mặt tỷ không ổn."

Ôn Nhu cười lắc đầu: "Muội đó, chỉ biết nghĩ quẩn, không có gì, đại khái ngủ nhiều một chút, ăn thêm vài con gà là khoẻ."

Mạnh Thiên Sở cũng cười: "Chúng ta còn trẻ mà, không cần lo."

Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, Phi Yến vào cười bảo: "Vãn nương có ý thật, gọi Văn Cẩn của chúng ta là quả trứng thối, mắc cười quá."

Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Nói đúng lắm, vừa rồi muội cũng nghe thế, nhưng mà đối với em bé rất dịu dàng cẩn thận."

Phi Yến đến ngồi cạnh Huýnh Tuyết, thấy mọi người chưa ăn, liền bảo nha hoàn đi rửa trái cây do Ân gia tặng mang lên.

Mạnh Thiên Sở lúc này cảm giác như quên hết chuyện của Ân gia, ngheh Phi Yến nói mới nhớ lại chuyện đáp ứng với người ta, tuy là vì cứu Ôn Nhu lúc đó, nhưng quân tử nói ra lời không thể hối cải.

Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở như vậy, biết là hắn nghĩ đến chuyện ở Ân gia, bèn bảo: "Ân gia không phải là người không biết giảng lý, trong nhà bận rộn vậy, hơn nữa chuyện của họ không nhỏ gì, không cần gấp, dù gì cũng phải nghe ý của Kha đại nhân, không thể..."

Mạnh Thiên Sở dùng mắt ra ý Ôn Nhu im miệng, sau đó dùng tay viết chữ "nàng" vào tay Ôn Nhu, cô nàng hiểu ý cười láy đề tài câu chuyện.

Ở ngoài chợt có tiếng chân người gấp rút, Phi Yến ngước lên phát hiện đó là Vương Dịch, liền bước ra chặn lại. Vương Dịch vội chấp tay chào tứ phu nhân. Phi Yến kéo y sang bên, hỏi nhỏ: "Chẳng phải là có chuyện gì nữa chứ?"

"Tứ phu nhân đúng là đoán như thần, vừa rồi có người đến đánh trống ở nha môn, nói là có án mạng, chuyện này..."

Phi Yến chuyển thân nhìn lại, bảo: "Lão gia hai ngày nay mệt quá rồi, hay là ông về trước, cho ngỗ tác đi xem, rồi có chuyện gì còn có huyện thái lão gia hay sao?"

Vương Dịch thấy Phi Yến có vẻ khó xử, cũng biết Tả Giai Âm suýt vì con mà mất mạng, Mạnh Thiên Sở lúc này cần ở nhà, nên đành gật đầu, vừa định li khai thì nghe Mạnh Thiên Sở gọi lại.

"Vương Dịch, sao đến không vào nhà ngồi?"

Vương Dịch vội quay đầu lại nói lời cung hỉ, sau đó nhìn nhìn Phi Yến, thấy cô nàng đưa mắt ra hiệu cho mình, bèn tỏ vẻ không có chuyện gì: "Vốn định vào nhà, nhưng sợ kinh động tam phu nhân, cho nên hay là chờ tiểu thiếu gia đầy tháng rồi tới mừng lễ luôn."

Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh y, vỗ vai y bảo: 'Nói đi, lại có nhà nào xảy ra chuyện vậy?"

Vương Dịch nhìn Phi Yến, còn chưa nói gì thì Mạnh Thiên Sở đã bảo: 'Được rồi, ý của Phi Yến ta hiểu, nhưng mà không thể có lần sau nghe. Ta nói rồi, nữ nhân đừng nhúng tay vào chuyện của nha môn. Được rồi, chờ ta đi thay y phục, vào nói với Giai Âm một tiếng. Ngươi chờ ta ở cửa, đúng rồi, có cần Huýnh Tuyết theo không? Là án gì?"

Phi Yến thè lưỡi, vội chạy vào trong.

Vương Dịch vội đáp: "Cần Mộ Dung cô nương, là án mạng."

Mạnh Thiên Sở thở dài: "Gần đây sao cứ chết người, người chết không phiền, người sống ta đi xem người chết phiền quá đi này."

Vương Dịch cười khan hai tiếng, ra ngoài chờ.

Mạnh Thiên Sở vào trong, đại khái là Phi Yến đã nói hết, nên Tả Giai Âm khẽ bảo: 'Đi đi, thiếp chẳng phải là ổn rồi sao? Đừng để lỡ việc nha môn."

"Vậy ta đi, xong là về ngay."

'Dạ, chàng đi."

Mạnh Thiên Sở dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương Dịch ra cửa, Sài Mãnh đi theo: "Mạnh gia, để tôi đi với ngài."

Mạnh Thiên Sở giờ mới nhớ Chu Hạo còn chưa khoẻ, nên gật đầu. Sài Mãnh cao hứng vô cùng.

Vương Dịch hỏi: "Mạnh gia, không cần ngồi xe ngựa, người đó ở cửa đường phía tây, cách nửa dặm, ngồi xe sợ nhiều người quá không tiện, ngài thấy sao?"

'Là nhà ai?"

"Tôi quên báo ngài rồi, là nhà của lão thông phán Ngô Triết ở Hàng Châu phủ trước kia."

Mạnh Thiên Sở hơi bất ngờ. Bốn người vừa đi vừa nói. Mạnh Thiên Sở hỏi: "người này ta trước có nghe qua, người thẳng thắn, không nịnh bợ, cho nên bị một số quan viên ở phủ chèn ép, bất đắc dĩ phải từ chức, là người đó sao?"

Vương Dịch gật đầu: "Chính là Ngô lão đầu tử. Tôi có làm thủ hạ của ông ta vài năm, các huynh đệ đều lén gọi ông ta là lừa lì, nhưng mà người rất tốt, cả đời nếu nhà vợ có của, e rằng ông ta sống khổ nghèo mà thôi."

Mạnh Thiên Sở: "Ông ta có mấy vợ?"

Vương Dịch: "Chỉ có một, sinh một trai một gái, xảy ra chuyện là con gái."

Mạnh Thiên Sở nhíu mày, chuyện thương tâm nhất của đời người là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thật là đáng thương cho Ngô Triết.

Đang nói chuyện, phía trước chợt có cổ xe ngựa chạy nhanh tới, người hai bên đều tránh ra. Mạnh Thiên Sở vội kéo Mộ Dung Huýnh Tuyết ra sau lưng, lòng nghĩ xe ngựa của ai mà láo thế, giống như chiếc bảo mã (xe hơi BMW) hiện đại đang lái cuồng vậy.

Xe ngựa chạy ngang qua bọn họ, Mạnh Thiên Sở đột nhiên cảm thấy người đánh xe hơi quen, dường như đã gặp đâu rồi, nhưng do chỉ thoáng qua hắn không kịp nhớ. Lúc này rèm xe phất lên, hắn chợt thấy một gương mặt nhoáng qua, tóc vèn, mày cong, da dẻ như ngọc, môi hồng miệng anh đào.... Một nữ nhân kiều diễm với đôi mắt lạnh ngắt, quét nhìn thẳng vào hắn. Rèm rủ xuống, xe ngựa cũng đi qua...

Vương Dịch thấy Mạnh Thiên Sở nhìn theo xe ngựa ngẩn ngơ, liền hỏi: "Được rồi, Mạnh gia, chúng ta đi."

Mạnh Thiên Sở lúc này mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói gì đó.

Nhà Ngô Triết ở đầu tây, phía trước có tiệm bán đồ cổ, mối làm ăn cũng được, sau nhà có trường tư thục, con trai chín tuổi của Ngô Triết học ở đó.

Bọn Mạnh Thiên Sở vào khu nhà của y, thấy tuy không lớn những bố trí xảo diệu, có cầu nhỏ khe nước, gia sơn lương đình. Đương nhiên lúc này họ không có lòng gì ngắm cảnh, chỉ thấy một lão giả khoảng năm mươi, đầu tóc trắng phêu, chân đi loạng choạng bước tới đón.

Lão nhân mở lời: "Ngài là Mạnh Thiên Sở Mạnh sư gia đúng không? Lão phu chờ đã lâu, ngai mau vào phòng con gái tối xem thử, con tôi còn treo ở đó, chúng tôi chờ ngài tới, xem xong hiện trường rồi mới đỡ xuống, ai ngờ chờ sư gia ngài tới cả nửa ngày, ai... xin nhanh cho."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.