Dương thị cười mà không đáp, trong bụng nghĩ thầm: lát nữa không cần tam nương ta cởi áo mời gọi, Hạ Đinh ngươi cũng tự quỳ xuống cầu ta, muốnc ùng ta phiên vân phúc vũ. Nghĩ đến đây, cả người Dương thị nóng ngứa ran cả lên.
---
Mạnh gia.
Tả Giai Âm tỉnh lại lần nữa thì trời đã vào đêm. Qua màn, thấu qua ánh nến, thấy có hai nha hoàn đang gục gặc ngủ chập chờn, không có con nàng? Con mình đâu? Con mình đâu?
"lão gia nói người hiện giờ cần nghỉ ngơi, do đó đã đi, ở phòng cách vách. Thiếu gia mới bú xong, không có khóc, tam phu nhân yên tâm."
Tả Giai Âm nghe thế mới yên lòng, phát hiện ở cổ tay mình có cắm một thứ giống châm có ống dẫn từ ngoài vào, dường như có gì đó chảy vào người nàng. Nàng kinh khủng chỉ vào nó. Nha hoàn lập tức nói: "Lão gia cắm vào cho tam phu nhân đó, là cái gì chúng em không biết, nhưng lão gia nói là thứ để cứu mạng, không thể rút ra. Em nghe đại phu nhân nói, bên trong đó là máu, là để cứu mạng người, người đừng có rút ra nhé."
Đang lúc nói thì Phi Yến đã tới, thấy trên bình máu còn hơn nửa, rồi nha hoàn chui người vào màn nói chuyện, liền bước tới. Nha hoàn vội lui ra hành lễ, Phi Yến bảo: 'Đem thuốc của tam phu nhân tới đây, lão gia nói người vừa tỉnh thì phải uống."Nha hoàn dạ một tiếng đi ra.
Phi Yến ngồi lên giường, mỉm cười nắm tay Tả Giai Âm: "Tỷ tỷ, khoẻ lên chút nào chưa?"
"Tỷ tỷ ráng nói ít, nếu không mệt lắm, để em đút cho."
Tả Giai Âm nghe ấm lòng, nước mắt ứa ra. Phi Yến vội lau mắt cho nàng, bảo: "Đừng có khóc a, lang trung nói rồi, trong tháng mà khóc sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt, sau này ra gió sẽ nhỏ lệ. Mau đừng khóc, cùng lắm là sau này muội sinh em bé tỷ chăm sóc lại trừ chứ gì."
Tả Giai Âm bật cười: "Đúng là cô nàng không biết xấu hổ!"
Hạ Đinh gian nan mở mắt, cảm giác căn phòng như chuyển động, đưa tay sờ, Dương thị ngủ bên cạnh đã đi đâu mắt. Ánh mắt xuyên vào phòng, Hạ Đinh trần truồng như nhộng. Nam nhân ở tuổi y nếu không bụng to thì khô ốm như củi. Y thuộc về lớp người sau, nằm trên giường như con cá khô phơi nắng, da bó sát vào xương, mọi thứ trên người đều mất đi tinh lực, vật giống chui rúc một nơi nghỉ ngơi.
Hạ Đinh lúc này không còn tinh lực nghĩ bậy bạ, y cảm giác mình như bị bạch cốt tinh hút hết tinh huyết, chỉ còn lại cái xác không xấu xí.
"Tỉnh rồi, em vào đây." Trong khí trời nóng thế này, y không muốn đắp gì lên người, không phải vì y muốn khiêu gợi dục vọng của Liễu nhi, mà vì quá nóng.
Liễu nhi thoăn thoắt trong bộ đồ lam tiến vào, ngước đầu nhìn Hạ Đinh trên giường, chợt xoảng một cái làm rớt cái bồn, nước toé đầy người. Liễu nhi không màng gì đến cái bồn rơi xuống đất nữa, chuyển thân chạy ra ngoài, mặt đỏ hồng. Đây là lần đầu cô nàng nhìn thấy nam nhân loả thể như vậy, tuy lão đầu này thường sờ xoạng nàng, nhưng chưa bao giờ như hôm nay. Chợt nhớ từ trước tới giờ trong phòng Dương thị thường vẳng ra tiếng rên tiêu hồn, cứ vang lên bên tai nàng cả canh giờ, khiến Liễu nhi không thể nào ngủ được, chẳng lẽ đây là chuyện nam thích nữ ưa trong truyền thuyết hay sao?
Liễu nhi một mình trốn trong phòng nghĩ ngợi lung tung. Hạ Đinh mặc y phục lắc lư đi vào, yếu ớt gọi . Liễu nhi vội ra cửa, thấy Hạ Đinh sắc mặt tái nhợt, liền đến đở, quan tâm hỏi: "Đinh thúc, sắc mặt thúc không ổn, Liễu nhi mang trà mát cho thúc uống nhé?" Nói xong dìu Hạ Đinh đến ngồi trên ghế, chuẩn bị đi rót trà. Hạ Đinh gọi Liễu nhi trở lại, nói: "Không, mang trà nóng cho ta, ấm cũng được, đừng lấy trà lạnh."